Chàng Rể Chiến Thần

Chương 162: Chương 162: Hai chân phát run




Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, Toyota dừng lại chưa được năm giây, Hạ Hà đã bị hai người đàn ông lực lưỡng kéo lên xe.

Chờ Tần Nhã lấy lại tinh thần, xe đã chạy đi xa.

Tần Đại Quang đang trong phòng bệnh, Dương Chấn đang nhàm chán lướt tin tức nổi bật ở Giang Châu, đột nhiên bị một cuộc gọi ngắt ngang.

Nhìn thấy thông báo người gọi đến là Tần Nhã, Dương Chấn đột nhiên có dự cảm không may.

Dựa theo tính tình không được tự nhiên của Tần Nhã, chắc chắn sẽ không chủ động liên lạc với anh, trừ khi gặp chuyện phiền phức gì.

“Dương Chấn, Hạ Hà bị người ta bắt cóc lên xe ngay trước cửa bệnh viện!”

“Là một chiếc Toyota màu trắng, biến số xe là APG696, đi từ hướng Nam, chạy sang hướng Bắc!”

“Anh mau cứu Hạ Hà đi!”

Dương Chấn vừa mới nghe máy, giọng nói đầy hoảng loạn của Tần Nhã đã vang lên, cô nói hết tất cả những thông tin cô biết cho Dương Chấn.

“Được, anh đi ngay!”

Cơ thể Dương Chấn đột nhiên tỏa ra khí lạnh, Tần Đại Quang đang nằm trên giường bệnh cũng hoảng sợ vì khí thế này.

“Ba, con đi ra ngoài một chút!”

Dương Chấn nói xong xoay người đi ngay.

Cùng lúc đó, lại gọi một cú điện thoại: “Ngay lúc nãy, ở cửa bệnh viện nhân dân, một chiếc…”

Ra lệnh xong, anh đã ra khỏi bệnh viện.

“Anh Dương, bây giờ anh định đi đâu?”

Từ xa xa Hoàng Vũ đã nhìn thấy Dương Chấn, vội vàng bước lên hỏi.

“Tạm thời xuất phát từ cửa bệnh viện, chạy từ hướng Nam đến hướng Bắc.” Dương Chấn lạnh lùng nói.

Cảm nhận được Dương Chấn rõ ràng đang rất tức giận, Hoàng Vũ không dám hỏi nhiều, khởi động xe, chạy như bay ra khỏi bệnh viện.

Không lâu sau, điện thoại Dương Chấn lại vang lên: “Anh Dương, là xe của nhà Trang, đi đến câu lạc bộ Long Đằng.”

“Được!”

Dương Chấn cúp máy, ra lệnh với Hoàng Vũ: “Chạy đến câu lạc bộ Long Đằng, tốc độ nhanh nhất!”

“Vâng!”

Nhận lệnh của Dương Chấn, Hoàng Vũ hoảng sợ, vội vàng đáp.

Câu lạc bộ Long Đằng là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất Giang Châu, là sản nghiệp của nhà Trang.

Xem Dương Chấn nổi giận đùng đùng, còn muốn đến đây, chắc chắn là người của nhà họ Trang đã chọc đến anh.

Hoàng Vũ nhanh chóng đoán được có chuyện gì.

Giữa trưa vừa mới đi đến nhà họ Hùng, một trong những gia tộc thuộc hàng top ở Giang Châu, thậm chí còn kéo cả nhà họ Trương vào, bây giờ lại muốn đến một trong bốn tộc ở Giang Châu là nhà họ Trang, đúng là không sợ trời không sợ đất.

Hoàng Vũ không hề cảm thấy hoảng sợ chút nào, trong lòng còn có chút kích động và mong chờ.

Hai mươi phút sau, câu lạc bộ Long Đằng, một chiếc Phaeton phanh gấp trước cửa.

“Anh Chấn!”

Dương Chấn vừa bước xống xe, một người đàn ông vạm vỡ bước lên cung kính chào hỏi.

“Không phải bảo anh ở Châu Thành quan sát rồi sao?”

Thấy Mã Tuân, Dương Chấn nhíu mày hỏi.

Lúc trước sau khi đuổi nhà họ Dương ra khỏi Châu Thành rồi, Dương Chấn giao mấy chuyện phức tạp của nhà họ Dương cho Lạc Khải xử lý, vì muốn nhanh chóng ổn định việc làm ăn ở Châu Thành, anh cử Mã Tuân và Tiền Bưu qua đó giúp đỡ.

Mã Tuân nói: “Chuyện Châu Thành đã gần ổn định rồi, có Tiền Bưu ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì!”

Nghe vậy, Dương Chấn không nói nữa, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc cao gần hai mươi tầng này, trong mắt lóe lên mũi nhọn.

Đúng lúc này, một luồng gió thơm bay đến, một cô gái xinh đẹp mặc đầm dạ hội đột nhiên dán sát lại bên cạnh Dương Chấn.

Dương Chấn nhíu mày, bước chân hơi di chuyển, lập tức tránh được cô gái đang tính chui vào lòng anh.

Cô gái này khoảng hai bốn hai lăm tuổi, rất xinh đẹp, cũng không biết sau khi tẩy đi lớp trang điểm cực dày trên mặt xuống thì có còn đẹp như vậy không.

Cô gái trẻ tuổi không ngờ Dương Chấn sẽ tránh, mắt hơi lóe lên.

“Cầm đi, giúp tôi thoát khỏi một con ruồi bọ!”

Tuy rất tức giận nhưng cô vẫn không nói gì, tiện tay lấy ra một xấp tiền màu xanh lá, trông khoảng tám chín triệu, nhét vào túi Dương Chấn, dùng giọng điệu ra lệnh nói.

Cô quay đầu lại nhìn chiếc Maybach đã ngừng ở một bên, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, duỗi tay ôm cánh tay Dương Chấn.

“Không rảnh!”

Dương Chấn lạnh lùng nói, tiện tay quăng hết tiền mà cô gái xinh đẹp này nhét vào ra ngoài.

“Tôi là Ngụy Minh Nguyệt của nhà họ Ngụy, bây giờ anh phải phối hợp diễn trò với tôi!”

Ngụy Minh Nguyệt cắn răng, đồng thời công khai thân phận của bản thân.

Nếu không phải người hay quấn lấy cô sắp đến, cô cũng sẽ không quấn lấy Dương Chấn.

Trong mắt cô, trong toàn Giang Châu này, không có ai sau khi biết được thân phận của cô rồi mà còn dám từ chối yêu cầu của cô cả.

Nhưng cố tình cô lại gặp phải Dương Chấn.

“Biến!”

Anh đang vội vã muốn tìm Hạ Hà, không có thời gian đi xen vào việc người khác, quan trong nhất là cái giọng điệu ra lệnh của người phụ nữ này làm anh cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi lấy anh làm bia đỡ đạn là vinh hạnh của anh, anh còn dám sỉ nhục tôi như thế, đúng là không biết sống chết!” Ngụy Minh Nguyệt tức giận.

Dương Chấn lạnh lùng nhìn cô, xoay người định bỏ đi.

“Minh Nguyệt, đợi anh với!”

Luc này, một người đàn ông trẻ tuổi bước từ Maybach xuống, đột nhiên gọi Ngụy Minh Nguyệt.

Ngụy Minh Nguyệt biết không trốn được nữa, nhìn bóng lưng Dương Chấn bỏ đi, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Mạnh Xuyên, tên khốn nạn kia sỉ nhục tôi, còn lấy tiền hất vào mặt tôi, bảo tôi tối nay tắm rửa sạch sẽ đi tìm anh ta.”

Ngụy Minh Nguyệt lúc nãy còn vô cùng ngang ngược, bây giờ lại rưng rưng nước mắt như muốn khóc, nhưng sâu trong đáy mắt lại tràn ngập hận thù.

Mạnh Xuyên vừa khéo cũng trông thấy cảnh Dương Chấn ném tiền lên người Ngụy Minh Nguyệt, lúc này anh ta cũng không hề nghi ngờ gì.

Anh theo đuổi Ngụy Minh Nguyệt từ lâu rồi, nhưng cô gái này quá thanh cao, cứ luôn trốn anh.

Không ngờ hôm nay lại tìm được cơ hội thích hợp.

Nói không chừng xử lý xong chuyện này là tối nay có thể ngủ với cô.

“Nhóc con kia, mẹ nó có phải mày chán sống rồi không? Ngay cả người phụ nữ của Mạnh Xuyên tao mà mày cũng dám làm bẩn à?”

Mạnh Xuyên lập tức bước lên chặn đường Dương Chấn.

Đằng sau anh ta còn có hai tên bảo tiêu mặc áo vest đi giày da, ba người tạo thành thế bao vây, vây Dương Chấn và Mã Tuân vào giữa.

Mắt Dương Chấn đã lạnh căm, trong mắt Mã Tuân đứng bên cạnh cùng tràn đầy sát ý.

Lúc này, có rất nhiều người đang vây xung quanh của câu lạc bộ Long Đằng, thấy cảnh này đều tò mò hóng chuyện.

“Tên ngốc này, ngay cả cậu Xuyên cũng dám kiếm chuyện, đúng là không biết sống chết.”

“Nói không chừng anh ta không biết cậu Xuyên là ai hết.”

“Đúng đó, cậu Xuyên thuộc gia đình giàu có ở tỉnh thành, một con dế nhũi ở Giang Châu không biết đến cũng là chuyện thường.”

Mọi người đều bàn tán trào phúng, nhìn Dương Chấn bằng gương mặt hài hước, giống như đã nhìn thấy cảnh Dương Chấn bị Mạnh Xuyên chơi đến tàn phế.

Ngụy Minh Nguyệt đứng bên cạnh Mạnh Xuyên, trong mắt hiện lên vẻ ranh ma, khi nhìn về phía Dương Chấn, ánh mắt tràn đầy ác ý.

“Trong vòng ba giây, giải quyết toàn bộ!”

Dương Chấn đột nhiên nói, rõ ràng là đang ra lệnh cho Mã Tuân.

Ngay lúc anh vừa nói xong, Mã Tuân giống hệt như một mũi tên rời cung, biến thành một bóng mờ, lập tức nhào qua đó.

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Ba tiếng vang trầm nặng vang lên liên tục, sau đó ba bóng người bay ra ngoài.

“Từ hôm nay trở đi, lượng huấn luyện của cậu tăng thêm 50%! Mấy con cá nhỏ mà còn cần dùng đến bốn giây!”

Dương Chấn bất mãn nói.

“Vâng!”

Mã Tuân hơi giật giật khóe môi, vội vàng đồng ý.

Người xem xung quanh đều đã hóa đá, cả đám hoảng sợ nhìn hai người trẻ tuổi đang đến gần câu lạc bộ Long Đằng kia.

Màn Ngụy Minh Nguyệt đứng bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng hoảng sợ, nghĩ đến lúc nãy cô đã sỉ nhục Dương Chấn, hai chân đang phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.