Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Mạc Đông Húc.
Mạc Đông Húc cười giễu cợt: “Anh tưởng chỉ dựa vào một Dạ Thượng Hoàng Triều là có thể bắt tôi xin lỗi anh sao?”
Tôn Mỹ Quyên cũng đứng lên, lạnh lùng nói: “Dương Chấn, tôi thừa nhận là chúng tôi đã đánh giá thấp anh, nhưng vậy thì sao chứ? Tôi là con gái của gia chủ nhà họ Tôn, anh dám bảo chồng tôi xin lỗi anh, anh có tư cách này sao?” . Đam Mỹ Sắc
Ba con nhà họ Trần nhìn Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên như nhìn kẻ ngốc vậy.
Càng tiếp xúc lâu với Dương Chấn, bọn họ càng cảm giác được anh thâm sâu khó lường.
Cho dù thực lực của nhà họ Thái kém hơn Yên Đô Bát Môn lại không chênh lệch bao nhiêu.
Nhưng gia tộc mạnh như vậy đã biến mất khỏi Yến Đô chỉ trong một đêm, tài sản trị giá hàng trăm tỷ được bán lại cho Dương Chấn với giá mười tỷ.
Điều này còn chưa tính là gì, mấu chốt là ngay cả người của hiệp hội Võ Thuật phía sau nhà họ Thái đã xuất hiện, chẳng phải vẫn không thể làm được gì sao?
“Hai người tính là gì mà dám đối đấu với ngài Dương chứ?”
Trần Hạo đứng ra mà không hề do dự, lạnh lùng nhìn Tôn Mỹ Quyên nói.
“Ông lại tính là gì chứ?”
Tôn Mỹ Quyên tức giận nói.
“Tôi chính là gia chủ của nhà họ Trần. Nhà tôi cũng đã thay thế vị trí của nhà họ Thái.” Trần Hạo nói.
Tôn Mỹ Quyên nghe thấy Trần Hạo nói vậy thì vẻ mặt hơi khó coi. Cô ta là con gái của gia chủ nhà họ Tôn, đương nhiên biết nhà họ Thái đại biểu cho cái gì.
Cho dù là Tôn Húc ba cô ta cũng không dám tùy tiện đắc tội Thái Hoàng – gia chủ nhà họ Thái.
Bây giờ nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái, có thể tưởng tượng được thực lực của nhà họ Trần mạnh hơn nhà họ Thái.
Nếu Trần Hạo là gia chủ nhà họ Trần, vậy địa vị chắc chắn còn cao hơn Thái Hoàng trước kia.
Nhưng ở trước mặt Dương Chấn, không ngờ nhân vật lớn như vậy lại trở nên hèn mọn, vừa rồi còn quỳ dưới chân anh xin tha.
Không chỉ Tôn Mỹ Quyên, Mạc Đông Húc cũng lộ vẻ nghiêm trọng. Giờ phút này, anh ta cuối cùng đã xác định được Dương Chấn chính là nhân vật lớn phía sau nhà họ Trần.
Lúc này, đám bạn học củaTống Hồng Liên đâu còn dám nói gì nữa, thậm chí không dám thở mạnh.
Đối với bọn họ, bây giờ chính là thần tiên đánh nhau, bọn họ tránh càng xa càng tốt.
“Cho dù nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái thì thế nào? Sợ là các người còn không biết phía sau nhà họ Thái chính là hiệp hội Võ Thuật nhỉ?”
Tôn Mỹ Quyên bỗng nhiên cười lạnh và nói: “Các người dám động vào gia tộc do hiệp hội Võ Thuât bồi dưỡng lên, các người sẽ không cho rằng hiệp hội Võ Thuât thật sự không tìm tới gây rắc rối cho các người chứ?”
“Nếu tôi cho cô biết, đêm qua hiệp hội Võ Thuật đã tìm tới muốn gây rắc rối cho tôi thì sao?” Dương Chấn cười híp mắt nói.
Tôn Mỹ Quyên đương nhiên không tin, cười giễu cợt: “Được rồi, anh bớt thể hiện đi. Tôi thừa nhận đã đánh giá thấp anh.
Nhưng dù vậy, bây giờ anh vẫn không có tư cách đấu với nhà họ Tôn chúng tôi.”
“Chuyện giữa chồng tôi vàTống Hồng Liên cũng đã kết thúc, về phần ân oán giữa bọn họ thì bỏ qua đi.”
Tôn Mỹ Quyên vừa dứt lời, lại nói với những người khác: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Bỏ qua à?”
Dương Chấn cười giễu cợt: “Cô nói bỏ qua là bỏ qua sao? Chẳng phải vừa nãy các cô còn rất kiêu căng, muốn bắt tôi xin lỗi à?”
“Sao bây giờ các cô lại muốn rời đi như vậy? Cho dù các cô có đi, có phải cũng nên xin lỗi em gái tôi không?”
“Nếu em ấy không tha thứ, ai trong các cô có thể rời đi một bước chứ?”
Dương Chấn cười lạnh hỏi.
Đám người Tôn Mỹ Quyên nghe vậy thì lập tức biến sắc.
“Dương Chấn, anh đừng được voi đòi tiên. Nếu chọc giận nhà họ Tôn, anh tuyệt đối sẽ không thể sống tốt đâu!” Tôn Mỹ Quyên tức giận nói.
“Không ngờ cô lại tự tin về nhà họ Tôn như thế. Vậy hãy bảo Tôn Húc tới đón cô đi!” Dương Chấn nói.
Anh vừa dứt lời, một đám đàn ông to con lực lưỡng đã xông thẳng vào phòng Vip, chặn cửa không cho ai rời đi.
Dương Chấn ngồi ở trên sô pha, không thèm để ý tới Tôn Mỹ Quyên.
Mạc Đông Húc vẫn đứng yên tại chỗ không nói gì nhưng vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Anh ta vốn tưởng lần này quay về có thể trả thùTống Hồng Liên, nhưng không ngờ mới vừa bắt đầu dường như đã sắp thất bại.
Vẻ mặt Tôn Mỹ Quyên càng khó coi hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Chấn, nếu anh muốn ba tôi tới đón tôi thì tốt nhất đừng hối hận đấy!”
Dương Chấn cười khinh thường: “Cô yên tâm, người hối hận chỉ có thể là các cô!”
Dương Chấn vừa dứt lời lại lần lượt nhìn lướt qua Thượng Hiểu Hà, Vương Hoan và Dương Tùng: “Còn cả ba người nữa. Bây giờ các người thông báo với người lớn trong gia tộc các người tới đây xin lỗi tôi. Trong vòng nửa giờ, nếu gia chủ của gia tộc nào không tự mình trình diện, vậy qua tối nay, Yến Đô sẽ không còn gia tộc đó nữa!”
“Các người tuyệt đối đừng xem lời tôi nói thành lời nói đùa, nếu không nhà họ Thái chính là bài học xương máu cho gia tộc các người đấy!”
Nghe Dương Chấn nhắc tới nhà họ Thái, đám người Dương Tùng cũng sắp khóc rồi.
Ngay cả nhà họ Thái còn bị gia tộc khác thay thế trong vòng một đêm nữa là gia tộc có thực lực kém xa nhà họ Thái như nhà bọn họ. Nếu Dương Chấn thật sự muốn tiêu diệt gia tộc bọn họ, quả thật quá dễ dàng.
Trong giây lát, mấy người bắt đầu vội vàng liên hệ với gia tộc.
Tôn Mỹ Quyên cũng bấm điện thoại: “Ba, con bị người ta bắt giữ ở Dạ Thượng Hoàng Triều. Anh ta nói ba phải tự mình đến đón con, nếu không sẽ giết chết tôi!”
“Cái gì? Hắn dám động đến con gái của Tôn Húc này à? Hắn chán sống rồi sao?”
Tôn Húc nghe vậy thì nổi giận, nói ngay: “Con gái đừng sợ, ba sẽ phái cường giả hàng đầu của gia tộc qua đó. Ba muốn xem kẻ nào dám động vào con gái của ba!”
“Được, con sẽ ở đây chờ ba!” Tôn Mỹ Quyên nói xong lại cúp máy.
“Dương Chấn, ba tôi sẽ dẫn theo cường giả của gia tộc qua. Anh cứ chờ chết đi!” Sau khi cúp máy, Tôn Mỹ Quyên phách lối nói.
Cô ta thừa nhận mình đã đánh giá thấp Dương Chấn nhưng không tin anh có thể làm gì được nhà họ Tôn.
Dù sao trong ký ức của cô ta, Yên Đô Bát Môn chính là gia tộc quyền quý đứng đầu Yến Đô. Cho dù Dương Chấn có lai lịch lớn thế nào cũng không thể là đối thủ của Yến Đô Bát Môn.
Dương Chấn căn bản không để ý tới cô ta, chỉ ngồi trên sô pha, nói vớiTống Hồng Liên: “Bây giờ, em đã bỏ xuống rồi chứ?”
Tống Hồng Liên đương nhiên hiểu rõ ý của Dương Chấn, cô ta khẽ gật đầu và ôm lấy cánh tay anh đầy thân thiết, mỉm cười và nói: “Anh, cám ơn anh!”
Có thể thấyTống Hồng Liên đã thật sự bỏ xuống Mạc Đông Húc, trên mặt tươi cười rất chân thành.
Dương Chấn hiểu ý cười. Hôm nay anh qua đây cùngTống Hồng Liên cũng có ý nghĩa.
NhìnTống Hồng Liên và Dương Chấn thân mật như vậy, Mạc Đông Húc càng tức giận hơn.
Trong lòng anh ta, cho dùTống Hồng Liên không phải là người phụ nữ của anh ta, cũng không thể thuộc về bất kỳ người đàn ông nào.
Anh ta thà là đểTống Hồng Liên chết đi.
“Em còn khách sáo với anh như vậy làm gì? Cũng không thể để em gọi anh một tiếng anh uổng công, đúng không?” Dương Chấn cưng chiều nói.
Trần Hân Như lộ vẻ hâm mộ nhưng không dám nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh chờ chuyện sắp xảy ra.
Hai mười phút ngắn ngủi trôi qua, bên ngoài bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân rối loạn, hình như đặc biệt vội vàng.
Tôn Mỹ Quyên cười lạnh: “Dương Chấn, nếu bây giờ anh và con đàn bà đê tiện kia quỳ xuống xin lỗi tôi, có lẽ tôi còn có thể tha cho hai người một con đường sống, nếu không tất cả đều sẽ quá muộn đấy!”
Dương Chấn cười giễu cợt, đáp trả nguyên văn: “Nếu cô đã nói vậy, tôi cũng khuyên cô một câu, bây giờ cô và gã chồng thư sinh của cô quỳ xuống nhận lỗi với Tiểu Liên, đồng thời cầu xin được em ấy tha thứ, có lẽ lát nữa tôi sẽ cho các người một con đường sống đấy!”
“Dương Chấn, anh làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết!”
Tôn Mỹ Quyên nghiến răng nghiến lợi, nói với vẻ mặt ác độc: “Nếu anh không quý trọng cơ hội này, vậy cứ chờ đón lấy cơn thịnh nộ của ba tôi đi! Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của các người!”
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng Vip bị phá ra, ngay sau đó là một giọng nói phẫn nộ vang lên: “Tên khốn kiếp nào dám giam giữ con gái của Tôn Húc tôi hả?”
“Ba, chính là tên khốn đáng chết này. Anh ta còn uy hiếp con, bảo con và Đông Húc quỳ xuống xin tha, nếu không sẽ giết chết chúng con!”
Tôn Mỹ Quyên thấy ba mình tới lại lộ vẻ uất ức, chỉ vào Dương Chấn nói.
Trên gương mặt cô ta đầy vẻ trêu tức, híp mắt nói: “Dương Chấn, không phải vừa rồi anh còn rất kiêu căng sao? Bây giờ lại tiếp tục đi!”
“Dương Chấn?”
Tôn Húc nghe con gái nhắc tới cái tên này chỉ cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng một giây tiếp theo, khi ông ta nhìn theo ngón tay của Tôn Mỹ Quyên chỉ thì sợ suýt nữa mất hồn mất vía.
“Ngài… ngài… ngài Dương!”
Tôn Húc sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ luôn xuống đất: “Ngài Dương, sao ngài… sao ngài lại ở đây?”