Chàng Rể Chiến Thần

Chương 471: Chương 471: Kẻ thù giết cha




Sau khi cúp điện thoại của Vương Thành, vẻ mặt Dương Chấn cô đơn, đứng trước cửa sổ sát đất, như một pho tượng có đôi mắt sâu thẳm…

Thật ra đi tới ngày hôm nay, là anh đã thắng rồi, nhưng trong lòng anh không hề cảm thấy vui vẻ khi giành chiến thắng.

Nếu không phải trước khi chết mẹ anh đã ép anh thề, không được tìm gia tộc Vũ Văn để báo thù, thì có lẽ bọn họ đã biến mất vào ngày anh trở về từ biên giới phía Bắc.

Chiều hôm đó, một tin tức chấn động đã lan truyền khắp Yên Đô.

Đó là tin Vũ Văn Bân bị cách chức người thừa kế, và Vương Thành sẽ trở thành người thừa kế đời mới.

Nhất thời, rất nhiều người bắt đầu tìm hiểu chi tiết về Vương Thành, rất nhanh mọi chuyện của anh ta đều được đào ra hết.

Sáng hôm sau, trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất tập đoàn Nhạn Chấn.

Giờ trong phòng bụi mù mịt, mấy công nhân đang thao dỡ đồ trang trí.

“Chủ tịch, đây là bản vẽ được thiết kế theo văn phòng của cậu ở chi nhánh Giang Châu lúc trước, cậu xem thử có hài lòng không?”

Lạc Khải cầm mấy bản vẽ thiết kế tới, đưa cho Dương Chấn xem.

Trước khi Dương Chấn quay về từ biên giới phía Bắc, thì văn phòng chủ tịch thuộc về Vũ Văn Bân.

Lúc đó, toàn bộ cổ phần tập đoàn Nhạn Chấn đều bị mấy dòng chính do Vũ Văn Bân cầm đầu nắm giữ, sau khi biết tin Dương Chấn trở về, Vũ Văn Cao Dương đã thu hồi toàn bộ cổ phần, rồi đưa cho Dương Chấn.

Dương Chấn nhận lấy nhìn sơ qua, rồi trả lại bản vẽ cho Lạc Khải: “Ông cứ tiến hành tu sửa theo thiết kế trên bản vẽ đi.”

Từ hôm đó, thân tín do Vũ Văn Bân bồi dưỡng đều bị người ở các bộ ngành có liên quan dẫn đi, giờ tập đoàn Nhạn Chấn mới xem như hoàn toàn trở về tay Dương Chấn.

Tất nhiên Dương Chấn phải phá hủy mọi thứ vốn thuộc về Vũ Văn Bân.

Dương Chấn đứng trên tầng cao nhất, ngắm nhìn Yên Đô, ánh mắt tràn đầy bi thương, cực kỳ thâm trầm nói: “Mẹ, mẹ đã nhìn thấy chưa? Con đã giúp mẹ lấy lại mọi thứ thuộc về mẹ rồi, sau này, tập đoàn Nhạn Chấn sẽ trở thành doanh nghiệp lớn nhất Cửu Châu, thậm chí là thế giới.”

Chỉ một câu nói đơn giản, đã làm đáy lòng Lạc Khải luôn đứng im lặng phía sau Dương Chấn phải dậy sóng, là thân tín của anh, tất nhiên ông biết, anh không nói suông.

Ông gần như đã nhìn thấy giây phút tập đoàn Nhạn Chấn đứng trên đỉnh thế giới.

“Anh Chấn, người nhà họ Diệp tới gặp anh.”

Đúng lúc này, Mã Tuân đi tới bên cạnh Dương Chấn nói: “Đối phương khoảng 30 tuổi, tên là Diệp Vô Song.”

“Chủ tịch, Diệp Vô Song là thế hệ xuất sắc nhất trong ba đời nhà họ Diệp, rất được gia chủ nhà họ Diệp coi trọng, rất nhiều sản nghiệp nhà họ Diệp đều giao cho cậu ta phụ trách.”

Lạc Khải bổ sung ngay.

Hôm qua anh mới tới tìm nhà họ Diệp để nhờ giúp đỡ, nếu giờ từ chối gặp mặt, quả thật có hơi bất ổn.

“Tôi đợi anh ta trong văn phòng tổng giám đốc Lạc.” Dương Chấn nói xong, thì xoay người đi vào văn phòng Lạc Khải.

Chẳng mấy chốc, một thanh niên được đưa tới văn phòng Lạc Khải.

Đó là Diệp Vô Song – thế hệ xuất sắc nhất trong ba đời nhà họ Diệp.

Diệp Vô Song tầm 30 tuổi, mặc bộ đồ vest giản dị thoải mái, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, toát ra khí chất bất phàm.

Mặt có góc cạnh rõ ràng, nụ cười cực kỳ tỏa nắng, mang theo chút tự tin.

Lúc Dương Chấn quan sát Diệp Vô Song, anh ta cũng đang nhìn chằm chằm anh.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Song gặp Dương Chấn, từ lúc anh bước vào văn phòng, đã bị ánh mắt của Dương Chấn thu hút.

Đó là ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh bỗng có ảo giác, Dương Chấn đang nhìn mình như một cái xác.

Mắt Dương Chấn không hề có chút tình cảm, mà chỉ có sự sắc bén như lưỡi dao, làm người khác không dám nhìn thẳng.

Chỉ qua một lần gặp mặt, Diệp Vô Song đã khẳng định, người đàn ông trước mặt không hề đơn giản như thông tin mà nhà họ Diệp đang nắm giữ.

“Có phải anh là anh Dương đúng không?”

Diệp Vô Song nhanh chóng nở nụ cười tỏa nắng, chủ động giơ tay về phía Dương Chấn.

Dương Chấn không hề đi tới bắt tay với anh ta, mà hờ hững nói: “Anh ngồi xuống đi.”

Diệp Vô Song bỗng thấy mình đang đối mặt với bề trên, cả người Dương Chấn toát ra uy nghiêm người bề trên, giống như lúc anh đối mặt với gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Vô Song chưa từng cảm thấy áp lực như vậy.

Trong lòng Diệp Vô Song khẽ chấn động, lặng lẽ thu tay về, mỉm cười ngồi đối diện với Dương Chấn.

“Anh Diệp tới tìm tôi có chuyện gì không?”

Dương Chấn mở miệng hỏi.

Anh không thân quen với nhà họ Diệp, nên không tới mức phải tươi cười tiếp đón.

Nếu không phải Diệp Mạn là mẹ ruột Tần Nhã, chỉ dựa vào lúc bà ta dùng thân thế của Tần Nhã để uy hiếp Dương Chấn, thì nhà họ Diệp đã bị anh liệt vào danh sách đen rồi.

“Tối này là tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông nội tôi, nên cố ý bảo tôi tới đây để mời, không biết anh Dương có rảnh không?”

Giọng nói của Diệp Vô Song rất dễ nghe, như gió xuân ấm áp.

Trong lòng Dương Chấn hơi ngạc nhiên, ông nội Diệp Vô Song là gia chủ nhà họ Diệp, không ngờ ông ta lại mời anh tới dự tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông ta, còn cố ý bảo đứa cháu rất được xem trọng trong gia tộc tới mời anh.

“Tôi đang định đi chào hỏi gia chủ nhà họ Diệp, nếu hôm nay là tiệc mừng thọ của gia chủ nhà họ Diệp, tất nhiên tôi phải tới dự rồi.”

Dương Chấn nói.

Lần này tới Yên Đô, ngoài việc giải quyết hôn sự cho Ngải Lâm, thì anh cũng tiện thể tiếp xúc với người trong Yên Đô Bát Môn.

Về phần giải quyết chuyện trong tập đoàn Nhạn Chấn, là nằm ngoài dự đoán của anh.

Vì anh vẫn chưa nghĩ ra cách để đối mặt với gia tộc Vũ Văn, nên mới trì hoãn không chịu tới Yên Đô, nếu anh không giúp Ngải Lâm giải quyết chuyện kết hôn, thì anh sẽ không tới Yên Đô nhanh như thế.

Sau khi tới đây, anh mới biết Lạc Khải đã chịu áp lực rất lớn, nên mới nổi giận, loại trừ sạch sẽ tập đoàn Nhạn Chấn.

Hơn nữa không nói tới quan hệ giữa Diệp Mạn và Tần Nhã, mà chỉ dựa vào địa vị của nhà họ Diệp ở Yên Đô, cũng làm Dương Chấn muốn tiếp xúc với họ rồi.

Đúng lúc giờ có một cơ hội, tất nhiên anh sẽ không bỏ lỡ.

Nhận được sự đồng ý của Dương Chấn, Diệp Vô Song rất vui vẻ cười nói: “Nếu anh Dương đã đồng ý rồi, thì tôi xin phép quay về báo cáo, hẹn gặp lại anh vào tám giờ tối nay ở nhà họ Diệp.”

“Được.”

Dương Chấn gật đầu đáp.

Diệp Vô Song vừa rời đi, Mã Tuân đã lên tiếng: “Anh Chấn, gia chủ nhà họ Diệp chủ động như vậy, e rằng không đơn giản?”

Dương Chấn hơi bất ngờ nhìn Mã Tuân, rồi cười nói: “Xem ra cậu ở Yên Đô lâu như vậy cũng có chút tiến bộ.”

Mã Tuân hơi xấu hổ gãi đầu nói: “Theo em biết, trên dưới nhà họ Diệp đều là người tầm thường, bọn họ chỉ hiểu về anh qua vẻ bên ngoài, hoàn toàn không thể sai Diệp Vô Song đích thân tới đây mời anh dự tiệc mừng thọ như thế.”

Dương Chấn gật đầu, khẽ híp mắt lại, trong đầu chợt nhớ lại câu chuyện mà Diệp Mạn từng kể với anh về ba Tần Nhã.

Anh không biết câu chuyện của Diệp Mạn là thật hay giả, nhưng nếu là thật, thì nhà họ Diệp là kẻ thù giết cha của Tần Nhã, Dương Chấn là chồng cô, tất nhiên sẽ không buông tha bọn họ.

“Tôi mặc kệ bọn họ có phải người tầm thường hay không, giờ chúng ta chỉ cần hiểu rõ, nếu bọn họ dám tìm đường chết, thì tôi sẽ tác thành cho họ.”

Dương Chấn bỗng lên tiếng, mặt đầy sát ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.