Chàng Rể Chiến Thần

Chương 550: Chương 550: Kéo đi cho cá ăn




Tôn Quảng sau khi cúp máy, vẻ mặt ngang ngược đắc ý: “Oắt con, bây giờ cách thời gian buổi đấu giá bắt đầu còn có mười mấy phút, tôi cho các cậu 10 phút, xem thử chủ nhân của nhà họ Tôn trong miệng cậu, liệu có tới không.”

Dương Chấn cười híp mắt nói: “Vậy thì cùng ông đợi 10 phút là được rồi.”

Tần Nhã lần trước cũng ở nhà họ Diệp, từng tận mắt thấy Tôn Húc quỳ dưới đất xin tha, đương nhiên sẽ không lo lắng gì.

“Tần Nhã, ông chồng này của cậu không những là một tên phế vật, còn là một ngu xuẩn, vậy mà dám giả bộ quen biết với Tôn gia chủ.”

“Hôm nay, tôi ngược lại có thể xem vở kịch hay rồi.”

Lưu Điềm lạnh cười không ngừng.

Dương Chấn vừa rồi tát cô ta, bây giờ trên mặt vẫn bỏng rát.

Bây giờ chỉ có khiến Dương Chấn và Tần Nhã bỏ ra cái giá thê thảm, cô ta mới có thể cảm thấy khoái cảm của việc trả thù.

“Đợi lát nữa quả thật sẽ có một vở kịch hay, tôi cũng rất mong chờ!” Tần Nhã trực tiếp đối đầu lại.

Lưu Điềm cười lạnh: “Vậy chúng ta cứ chống mắt mà xem!”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt, 8 phút đã trôi qua rồi.

Tôn Quảng nhìn thời gian, cười híp mắt nói: “Oắt con, đã 8 phút rồi, tôi đang đợi 2 phút cuối cùng của cậu, nếu như người diễn kịch cùng cậu còn không tới, kết cục của cậu sẽ rất thảm!”

Lời của ông ta vừa dứt, một chiếc Passat màu đen dừng ở bên cạnh mấy người, bốn người đàn ông to khỏe mặt mày dữ tợn từ trong xe bước ra.

“Tôn tổng, là ai trêu chọc ông rồi? Xem tôi bóp chết kẻ đó!”

Người đàn ông to khỏe cầm đầu, vừa dẫn người đi về phía Tôn Quảng, vừa mở miệng hỏi.

Tôn Quảng cười rồi nói: “Chính là thằng nhóc này, cậu ta đã tát vị hôn thê của tôi một cái, còn to mồm nói quen biết với Tôn gia chủ.”

“Tên ngu xuẩn từ đâu tới vậy? Vậy mà ngay cả vị hôn thê của Tôn tổng cũng dám đánh, tay nào đánh, trước tiên phế tay đó rồi nói tiếp!”

Người đàn ông to khỏe cầm đầu trừng mắt với Dương Chấn nói, sau đó phân phó ba người ở bên cạnh: “Các người phế một cánh tay của cậu ta trước!”

“Được, anh Phi!”

Ba người đồng thanh đáp, lập tức đi về phía Dương Chấn.

Tần Nhã bỗng chốc có hơi căng thẳng, vô thức túm chặt góc áo của Dương Chấn, Dương Chấn mặt mày lạnh lẽo.

Tôn Quảng đây là thật sự đang tìm chết.

“Oắt con, đã đắc tội với Tôn tổng, cậu cũng là tự chuốc vạ vào mình!”

Ba người đàn ông to khỏe đi tới bên cạnh Dương Chấn, muốn động thủ với Dương Chấn.

“Két~”

Vào lúc này, một âm thanh chói tai từ sự ma sát giữa bánh xe với mặt đất vang lên, sau đó nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen phanh gấp lại, vững vàng dừng ở bên cạnh mấy người.

Đám người Tôn Quảng đều mang vẻ kinh ngạc nhìn chiếc Rolls Royce này.

Khi bọn họ nhìn thấy Tôn Húc từ trong xe bước ra, mấy người đều sửng sốt.

“Tôn gia chủ, ngài, ngài sao lại tới rồi?”

Tôn Quảng nhìn thấy Tôn Húc, suýt nữa hồn phách bị dọa bay mất, vội vàng đi tới, run rẩy hỏi.

Sắc mặt của Tôn Húc âm trầm tới đáng sợ, không thèm liếc nhìn Tôn Quảng lấy một cái, rảo bước đi về phía Dương Chấn, đằng sau còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen đi theo.

Tôn Quảng đầu tiên là sững ra, sau đó trên mặt đã xuất hiện tia đùa cợt: “Xem ra, Tôn gia chủ đã biết, có người ở đây lấy danh nghĩa của ông ấy ra lừa gạt, đây là tới tính sổ rồi.”

“Em nói mà! Chồng của Tần Nhã chỉ là một kẻ ở rể, sai có thể quen biết Tôn gia chủ được chứ? Vậy mà còn dám nói, bản thân là tới tham gia đấu giá miếng đất ở ngoại ô phía nam, thật là tức cười chết em rồi.”

Lưu Điềm cũng cười rồi nói, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, đã đợi không kịp muốn xem Dương Chấn bị vệ sĩ của Tôn Húc bóp chết rồi.

“Bụp!”

Khi Tôn Húc và Lưu Điềm mặt mày đang đắc ý, đợi xem kịch hay, Tôn Húc quỳ hai gối trên đất.

“Cậu Dương, xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm, vậy mà có người dám đụng phải cậu, xin cậu giáng tội!”

Tôn Húc mặt mày vô cùng cung kính, cúi đầu, ngay cả can đảm nhìn vào mắt của Dương Chấn cũng không có.

Một người trẻ tuổi có thể trấn áp Yên Đô Bát Môn, muốn diệt nhà họ Tôn của ông ta, dùng thành ngữ dễ như trở bàn tay để biểu đạt, cũng không quá.

Hiện nay, người của nhà họ Tôn vậy mà dám đánh chủ ý vào vợ của Dương Chấn, nghĩ thôi cũng biết, trong lòng Tôn Húc sợ hãi cỡ nào.

Lúc này, toàn trường im phăng phắc!

Biểu tình trên mặt của Tôn Quảng và Lưu Điềm bỗng chốc cứng đờ, mặt mày tràn ngập vẻ khó tin, đường đường chủ nhân của nhà họ Tôn, dưới ánh mắt của vô số người, vậy mà quỳ ở dưới chân của Dương Chấn, còn xin Dương Chấn giáng tội.

Lưu Điềm càng sợ hãi không thôi, toàn thân đều run rẩy.

Là ai nói với cô ta, Tần Nhã gả cho một tên phế vật.

Nếu như thật sự là phế vật, có thể khiến chủ nhân của nhà họ Tôn quỳ xuống xin tội sao?

Bốn người đàn ông to khỏe được Tôn Quảng gọi tới kia, lúc này cũng hoàn toàn sửng sốt, nghĩ tới bọn họ vừa rồi vậy mà định phế Dương Chấn, chỉ cảm thấy trái tim của mình đều sắp nhảy ra khỏi miệng.

“Ông đứng lên đi!”

Chú ý xung quanh có nhiều người đều nhìn sang, Dương Chấn nhíu mày quát.

Anh không muốn chuyện này phơi bày trước công chúng, Tôn Húc dù sao cũng là gia chủ của nhà họ Tôn một trong Yên Đô Bát Môn, nếu như để mọi người biết ông ta ở trước mặt mọi người quỳ dưới chân của anh, sợ rằng thân phận của anh cũng sẽ bị đòi sâu các kiểu.

Tôn Húc nghe ra vẻ không vui trong giọng nói của Dương Chấn, vội vàng đứng dậy.

“Ông nói, muốn kêu vợ của tôi bồi ông một tối sao?”

Dương Chấn nheo mắt nhìn sang Tôn Quảng hỏi.

“Bụp!”

Tôn Quảng cả người mềm nhũn, Dương Chấn vừa hỏi đã khiến hai chân của ông ta hoàn toàn mất đi sức lực, lập tức quỳ xuống.

Lưu Điềm cũng vội vàng quỳ ở dưới chân Dương Chấn.

“Cậu Dương, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, nếu như để tôi biết cậu quan biết với Tôn gia chủ, cho dù cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám.”

Tôn Quảng khẩn trương tới mức sắp khóc rồi, sự kinh sợ trong lòng, khiến ông ta gần như chết ngất.

Ngay cả Tôn Húc cũng quỳ ở dưới chân Dương Chấn xin tội, huống chi là ông ta.

“Cô nói, vợ của tôi gả cho một tên phế vật?”

Dương Chấn lại nhìn sang Lưu Điềm hỏi.

Lưu Điềm sớm đã bị dọa tới mức cả người mềm oặt rồi, vội vàng nói: “Anh Dương, tôi mới là phế vật, cả nhà tôi đều là phế vật, tôi thối mồm, vậy mà dám sỉ nhục Tần Nhã, thật sự là súc sinh!”

“Bốp bốp~”

Lưu Điềm nói rồi, nhấc tay tát mạnh vào miệng của mình.

Cô ta là thật sự sợ hãi rồi, đánh không hề lương tay, vừa tự mình vả miệng mình, vừa khóc lóc nói: “Tôi sai rồi, xin anh Dương tha cho tôi!”

Dương Chấn lạnh lùng nhìn hai người, không có chút thương xót.

Nếu như bọn họ thật sự là người bình thường, sợ rằng anh đã bị phế đi tứ chi, Tần Nhã cũng bị Tôn Quảng mang đi rồi.

Loại người này, giữ lại trên cõi đời này, chỉ lãng phí không khí.

“Tên này, thật sự là người của nhà họ Tôn?”

Dương Chấn bỗng nhìn Tôn Húc hỏi.

Tôn Húc sửng sốt, mặt mày hoảng sợ, vội nói: “Cậu Dương, không giấu gì cậu, cậu ta tên là gì, tôi đều không biết, chỉ là cảm thấy quen mắt, biết cậu ta là người của nhà họ Tôn.”

Dương Chấn mặt mày cổ quái, còn có chuyện như này?

“Cậu Dương, những lời tôi nói đều là sự thật, tôi thật sự không biết cậu ta tên là gì!”

Tôn Húc tưởng Dương Chấn không tin ông ta, bỗng chốc khẩn trương, vội vàng nói.

“Khốn kiếp, cậu rốt cuộc là ai?” Tôn Húc tức giận gào lên.

Tôn Quảng bị dọa giật mình, vội nói: “Bẩm gia chủ, tôi tên Tôn Quảng, ông nội cố của tôi với ông nội cố của ngài, là anh em họ.”

Tôn Húc tức giận nói: “Mối quan hệ này, mẹ nó cũng có thể tính là người của nhà họ Tôn sao?”

Ông ta là thật sự tức điên rồi, nếu như Tôn Quảng có quan hệ họ hàng gần với ông ta cũng thôi đi, ai biết, ông cố nội của ông ta với ông cố nội của mình là anh em họ.

Chẳng trách ông ta chỉ thấy quen mắt, nhưng Tôn Quảng tên là gì, ông ta không biết.

“Cậu Dương, hai kẻ khốn kiếp này, muốn xử lý như nào?” Tôn Húc bỗng hỏi.

Dương Chấn nhàn nhạt liếc nhìn hai người, thuận cơ hội mở miệng nói: “Ông xử lý là được!”

“Được, cậu Dương!” Tôn Húc vội nói.

Nói rồi, ông ta phẩy nhẹ bàn tay lớn, căn dặn hai vệ sĩ mặc đồ đen ở đằng sau: “Kéo đi cho cá ăn!”

Dám đắc tội với Dương Chấn, đó chính là tội chết.

Tôn Húc vốn muốn kéo gần quan hệ với Dương Chấn, lại bị một kẻ họ hàng xa lắc xa lơ như này phá hỏng, cho dù giết hai người này, đều không đủ ông ta xả giận.

Nghe vậy, Tôn Quảng hoàn toàn bị dọa tè cả ra, Lưu Điềm cũng vậy, mông ngồi phịch trên đất, trên đất còn có một vũng nước dơ, vậy mà thật sự bị dọa tè cả ra rồi.

“Đều tại ả tiện nhân cô, còn không mau cầu xin người bạn học của cô, nếu không chúng ta đều bị phải làm mồi cho cá rồi.” Tôn Quảng một chân đạp lên người Lưu Điềm, giận dữ gầm lên.

Lưu Điềm lúc này mới hoàn hồn, vội vàng quỳ ở dưới chân Tần Nhã, khổ sở van xin: “Tiểu Nhã, xin cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi thật sự biết sai rồi, mặc kệ như thế nào, chúng ta đều là chị em bốn năm đại học, cậu phải cứu tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.