Chàng Rể Chiến Thần

Chương 194: Chương 194: Không có tư cách vào




Thoạt nhìn sắc mặt Mạnh Huy rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho mỗi người của nhà họ Trang cảm giác được sợ hãi từ sâu trong linh hồn.

Cho dù gia chủ đã bị giết, lại không một ai dám thể hiện bất mãn gì trước mặt anh ta.

“Tôi nói!”

“Tôi nói!”

“Tôi nói!”



Sau khi sững sờ trong chốc lát, dòng chính nhà họ Trang tranh trả lời.

Khóe miệng Mạnh Huy khẽ cong lên, giơ một ngón tay chỉ vào một người trong đám người đó: “Cậu đến nói đi!”

Người bị chỉ là Trang Thánh, vốn chính là người xuất sắc nhất trong những người đồng trang lứa của nhà họ Trang, vốn dĩ vị trí người thừa kế gia chủ cũng thuộc về anh ta.

Trang Thánh vội vàng lên tiếng: “Tối hôm qua, chúng tôi đang họp, thảo luận xem đối phó với Dương Chấn như thế nào, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một chiếc Jeep Wrangler xông vào nhà họ Trang, lao thẳng vào biệt thự ông Hồng ở…”

Trang Thánh kể lại toàn bộ chuyện xảy ra vào tối qua, mọi chi tiết đều nói vô cùng rõ ràng.

Chờ anh ta nói xong, Mạnh Huy khẽ gật đầu, dáng vẻ rất tập trung, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Hồi lâu sau, Mạnh Huy chợt nói ra: “Nói đơn giản chính là, ông Hồng bị một người tên là Tiền Bưu một đao chém chết, Tiền Bưu khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, vốn dĩ nhà họ Trang có cơ hội giết chết Tiền Bưu, nhưng bởi vì Trang Kiến Thiết do dự, để cho đối phương tìm được cơ hội chạy trốn, tôi nói không sai chứ?”

“Đúng, chính là như vậy!”

Trang Thánh vội vàng trả lời.

“Tiền Bưu, sao cái tên này quen thế nhỉ?”

Mạnh Huy tự lẩm bẩm.

“Cậu Mạnh, trước kia nhà họ Dương ở Châu Thành có một cao thủ tên là Tiền Bưu, thực lực cực mạnh, có sở trường ám sát, mệnh danh cường giả đệ nhất Châu Thành.”

Mạnh Huy vừa dứt lời, người đàn ông trung niên phía sau anh ta chợt nói ra.

“Nhà họ Dương ở Châu Thành? Chính là nhà họ Dương trong vòng một đêm bị tiêu diệt vào mấy tháng trước kia?” Mạnh Huy hỏi.

“Chính là nhà họ Dương đó!” Người đàn ông trung niên nói.

“Điều tra cho tôi, Tiền Bưu này rốt cuộc có lai lịch thế nào?”

Mạnh Huy nói xong thì đứng dậy, bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống người Trang Thánh, lên tiếng: “Từ hôm nay trở đi, cậu chính là gia chủ nhà họ Trang, nếu có ai không vừa lòng, cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào!”

Nghe vậy, Trang Thánh lập tức vui mừng, vội vàng khom người nói: “Cảm ơn cậu Mạnh!”

Mạnh Huy liếc nhìn thi thể của Hồng Thiên Nhai, dặn dò Trang Thánh: “Hậu sự của ông Hồng giao cho nhà họ Trang xử lý, chuyện này dừng ở đây, không cần gây sự với Dương Chấn nữa, rõ chưa?”

“Vâng, cậu Mạnh!”

Mặc dù Trang Thánh không hiểu vì sao Mạnh Huy không cho bọn họ ra tay với Dương Chấn, nhưng biết rõ, từ nay về sau nhà họ Trang phải nghe theo nhà họ Mạnh sai bảo mà làm việc.

Trên đường về tỉnh thành.

Đột nhiên người đàn ông vạm vỡ đang lái xe hỏi: “Cậu Mạnh, lần này ngài tổn thất một đại tướng mạnh như Hồng Thiên Nhai, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”

Mạnh Huy cười lạnh: “Người của Mạnh Huy tôi, há có thể nói giết là giết? Cho anh ta ung dung tự tại một khoảng thời gian, tất nhiên sẽ có người trừng trị anh ta.”

Rất nhanh tin tức Trang Kiến Thiết chết truyền khắp toàn bộ Giang Châu.

Nhà họ Trang chỉ nói Trang Kiến Thiết vì bệnh tật mà đột ngột qua đời, nguyên nhân thật sự của cái chết là gì, không ai biết rõ, nhưng rất nhiều người nhạy bén đều nhận ra kỳ lạ trong chuyện này.

Ba ngày trước, cháu trai Trang Kiến Thiết vừa mới chết, bây giờ Trang Kiến Thiết cũng chết.

Trong lúc nhất thời, vô số người ở Giang Châu đều đặt lực chú ý lên người Dương Chấn.

Cũng không phải là bọn họ biết Dương Chấn giết chết Trang Tất Phàm, mà là ba ngày trước, trong buổi đấu giá trên tầng cao nhất tại câu lạc bộ Long Đằng, Trang Tất Phàm xích mích với Dương Chấn, ngay sau đó Trang Tất Phàm bị giết.

Mặc dù nhà họ Trang không nói Trang Tất Phàm chết như thế nào, nhưng ai cũng rõ ràng, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Dương Chấn.

Nhà họ Quan, trong biệt thự của Quan Tôn Sắc.

Dương Chấn ngồi ở vị trí cao nhất, Quan Tôn Sắc thì ngồi ở bên cạnh.

“Ngài Dương, tin tức mới nhất, gia chủ Trang Kiến Thiết nhà họ Trang vừa mới đột ngột chết rồi!”

Bỗng nhiên Quan Tôn Sắc lên tiếng, trong mắt toát vẻ kinh ngạc.

Dương Chấn lại chỉ hơi kinh ngạc, lập tức cười lạnh, nhìn Quan Tôn Sắc hỏi: “Ông sẽ không cho rằng cái chết của Trang Kiến Thiết liên quan đến tôi đấy chứ?”

Quan Tôn Sắc vội vàng lắc đầu: “Tôi chỉ là hơi kinh ngạc, lão già kia, thân thể rất khỏe mạnh, sao lại bỗng nhiên đột ngột chết như vậy chứ, chỉ sợ chuyện này không đơn giản.”

Dương Chấn không lên tiếng, cũng lười quan tâm đến chuyện xảy ra ở nhà họ Trang.

Chỉ có điều, trong lòng anh mơ hồ có suy đoán.

Tối qua Tiền Bưu giết người của nhà họ Mạnh ở nhà họ Trang, hôm nay bỗng nhiên Trang Kiến Thiết chết đột ngột, chuyện này tám chín phần có liên quan đến nhà họ Mạnh.

Nghĩ đến nhà họ Mạnh, trong mắt Dương Chấn lóe lên tia sáng sắc bén.

Lại nói, anh ta vốn không có bất kỳ xích mích gì với nhà họ Mạnh, nhưng hết lần này đến lần khác, nhà họ Mạnh năm lần bảy lượt đối đầu với mình.

Lần đầu tiên là chi nhánh Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn, một người tên là Bành Cương nhảy lầu tự sát, khiến cho dư luận xôn xao, mang lại phiền toái rất lớn cho công ty, chuyện này có liên quan đến nhà họ Mạnh.

Lần thứ hai là anh đi chơi cùng Tần Yên bị chụp ảnh, cũng có liên quan đến nhà họ Mạnh.

Lần thứ ba là Ngụy Tường của nhà họ Ngụy tại Giang Châu cưỡng ép muốn mua lại Vân Phong Chi Đỉnh, cũng có liên quan đến nhà họ Mạnh.

Ngoài ba chuyện này, còn cả từ sau khi chi nhánh Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn được thành lập, không ngừng xảy ra phiền toái, cũng có liên quan đến nhà họ Mạnh.

“Liên quan đến nhà họ Mạnh trong tỉnh thành, ông biết bao nhiêu?”

Đột nhiên Dương Chấn hỏi.

Quan Tôn Sắc nói: “Thế lực trong tỉnh thành khá là phức tạp, đông đảo gia đình giàu sang quyền thế, mà nhà họ Mạnh coi như một trong những gia tộc xếp hạng khá cao trong các nhà giàu sang quyền thế ở tỉnh thành.”

“Nghe nói, sau lưng nhà họ Mạnh có gia tộc của Bát Môn Chi Nhất tại Yến Đô nâng đỡ, cụ thể là nhà nào trong Bát Môn thì cũng không rõ lắm.”

“Ngài Dương, tôi cũng không biết nhiều về nhà họ Mạnh, cũng chỉ biết một hai điều bên ngoài vậy thôi.”

Dương Chấn gật đầu, anh cũng chỉ hỏi thử, nhưng mà anh có thể chắc chắn, nhà họ Mạnh có quan hệ không ít với gia tộc Vũ Văn.

Mấy ngày sau đó, trái lại đều sóng êm biển lặng, cũng không xảy ra chuyện lớn gì.

Dương Chấn và Tần Nhã chưa thể phá vỡ tầng quan hệ kia, mỗi tối Tiếu Tiếu đều dính lấy Tần Nhã, hai vợ chồng căn bản không dám có bất kỳ hành động nào.

Mặc dù không xảy ra chuyện gì, nhưng tình cảm hai vợ chồng lại tốt hơn rất nhiều.

“Dương Chấn, ngày kia là hôn lễ của anh họ em, mẹ em nói, ngày mai sẽ phải qua đó, xem có việc gì có thể giúp đỡ không.”

Buổi tối thứ sáu, Tần Nhã mới trở về từ công ty, bỗng nhiên cô nói ra như vậy.

“Nếu là hôn lễ của anh họ, tất nhiên phải tham gia, anh đi cùng em!”

Dương Chấn cười nói.

Trên mặt Tần Nhã hơi do dự, Dương Chấn nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn cho anh đi?”

Tần Nhã lên tiếng: “Em sợ bọn họ sỉ nhục anh.”

Nghe thấy lời Tần Nhã, trong lòng Dương Chấn ấm áp, anh cười nói: “Chỉ có kẻ yếu mới sẽ nói năng quá đáng ra vẻ, em yên tâm đi, nếu như thật sự có người buông lời bỉ ổi, vậy để bọn họ nói là được rồi, dù sao anh cũng không quan tâm.”

Dương Chấn nhớ rất rõ ràng, anh rời khỏi biên giới phía bắc, vừa về đến nhà họ Tần đã gặp họ hàng của Chu Kim Hảo, cũng nhìn thấy sắc mặt của những người đó.

Nhưng đối với anh những người đó chỉ là sâu kiến mà thôi, còn không có tư cách để anh nhìn thẳng.

“Được, vậy ngày mai chúng ta cùng đi.”

Tần Nhã miễn cưỡng nói.

Rạng sáng ngày hôm sau, cả nhà ra khỏi cửa.

Tần Yên lái chiếc Maserati kia, đi đón Chu Kim Hảo và Tần Đại Quang.

Một nhà ba người Dương Chấn lái chiếc Volkswagen Phaeton của mình rời đi.

Khiến Dương Chấn bất ngờ chính là, nhà mẹ đẻ của Chu Kim Hảo ở Châu Thành.

Đi từ Giang Châu đến Châu Thành mất nửa tiếng.

“Dương Chấn, anh từng đến Châu Thành rồi sao?”

Thấy Dương Chấn không cần bản đồ đã lái đến Châu Thành, Tần Nhã nghi ngờ hỏi.

Dương Chấn mỉm cười: “Đâu chỉ từng đến, tập đoàn Đại Hà cũng là sản nghiệp của anh.”

Nghe vậy, Tần Nhã liếc mắt nhìn: “Tập đoàn Đại Hà là xí nghiệp lớn nhất Châu Thành, nghe nói trước kia là sản nghiệp của nhọ Dương của Châu Thành, sau này đắc tội với nhân vật lớn, tập đoàn Đại Hà chuyển sang tay người khác.”

“Thậm chí có thể nói, địa vị của tập đoàn Đại Hà có thể sánh ngang với một gia tộc cao cấp.”

Rõ ràng Tần Nhã không tin lời Dương Chấn, mặc dù cô biết Dương Chấn rất lợi hại, cũng có rất nhiều tiền, nhưng vẫn không cách nào tin tưởng Dương Chấn lại là người khống chế tập đoàn Đại Hà.

Dương Chấn hơi bất đắc dĩ, chỉ mỉm cười, cũng không giải thích.

Anh cũng không thể nói cho Tần Nhã, thật ra nhà họ Dương chính là bị anh tiêu diệt!

Dưới sự chỉ dẫn của Tần Nhã, mất khoảng nửa tiếng bọn họ đi đến một khu nhà ở nông thôn.

Đây là nhà của ba mẹ Chu Kim Hảo, khu nhà rất lớn, khoảng hơn nghìn mét vuông.

Sân trong xây hai căn biệt thự nhỏ, thoạt nhìn vô cùng khí thế.

Ở trong thôn, hai căn biệt thự này được coi là căn nhà tốt nhất.

“Chị, chị đến rồi!”

Dương Chấn vừa dừng xe ở cửa ra vào, Tần Yên cười hì hì đi đến.

Sau cô ta còn có một đôi nam nữ, cô gái thoạt nhìn hai ba hai tư tuổi, không chênh lệch nhiều với Tần Yên, trên mặt trang điểm rất đậm.

Người đàn ông chừng ba mươi tuổi, cả người mặc đồ Armani, cổ tay đeo một chiếc Rolex, thoạt nhìn giống như một người thành đạt.

“Chị họ, em nhớ chị muốn chết!”

Cô gái nhìn thấy Tần Nhã, vô cùng nhiệt tình ôm cô.

Người phụ nữ này tên là Trịnh Mỹ Linh, là em họ của Tần Nhã, con gái dì nhỏ cô.

“Nào, Tiếu Tiếu, dì nhỏ ôm nào!”

Trịnh Mỹ Linh chào hỏi với Tần Nhã xong thì ôm lấy Tiếu Tiếu, thơm một cái thật kêu lên khuôn mặt Tiếu Tiếu.

“Mỹ Linh, dì nhỏ và cậu cũng đến rồi chứ?”

Tần Nhã cười hỏi.

Trịnh Mỹ Linh vội vàng gật đầu: “Một nhà em đã đến từ hôm qua.”

Nói xong, Trịnh Mỹ Linh chợt nhớ đến cái gì, vội vàng kéo Tần Nhã: “Chị họ, em giới thiệu một người bạn cho chị!”

“Anh ấy tên là Trần Anh Hào, chính là con cháu gia đình giàu sang quyền thế hàng thật giá thật, người của nhà họ Trần ở Châu Thành chúng ta, trong lúc đang học thạc sĩ đã sáng lập ra quốc tế Anh Hào. Lại nói, giống như chị họ vậy, đều là nhân vật trâu bò thành lập công ty khi mới học đại học.”

Trịnh Mỹ Linh vô cùng vui vẻ giới thiệu.

“Chào cô, vẫn luôn nghe Mỹ Linh nói cô ấy có một chị họ rất xinh đẹp, còn là đệ nhất mỹ nữ Giang Châu, hôm nay gặp mặt, quả đúng như vậy!”

Khuôn mặt Trần Anh Hào tràn đầy ý cười, chủ động giơ tay về phía Tần Nhã.

Còn Dương Chấn ở bên cạnh, sớm đã bị Trịnh Mỹ Linh bỏ quên.

Tần Nhã cũng không giơ tay ra, chỉ thản nhiên nhìn anh ta, nói: “Chào anh!”

Nói xong, cô chủ động dắt tay Dương Chấn: “Chồng, chúng ta đi chào ông ngoại và bà ngoại một tiếng!”

“Được!”

Dương Thần mỉm cười, đi theo Tần Nhã tiến về phía trước.

Chỉ là bọn họ còn chưa bước vào cửa lớn đã bị Trịnh Mỹ Linh chặn lại.

“Chị họ, anh họ kết hôn mời các chị, người ngoài không có tư cách đi vào.”

Trịnh Mỹ Linh thản nhiên liếc nhìn Dương Chấn, nói với Tần Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.