Ai cũng không thể ngờ, Dương Chấn vậy mà lại cứu Đặng Mỹ Linh.
Vừa rồi, vẻ thù địch của cô ta đối với anh còn rất mạnh mẽ mà!
Sắc mặt Mục Đông Phong thâm trầm đến cực điểm, nhìn chằm chằm Dương Chấn, một câu cũng không nói.
“Còn không mau lăn tới đây!”
Dương Chấn mắng một tiếng với Đặng Mỹ Linh.
Đặng Mỹ Linh như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đi đến bên cạnh Dương Chấn.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Dương Chấn dắt tay Tần Nhã rời đi, Tiền Bưu theo sát phía sau bảo vệ, Đặng Mỹ Linh cũng vội vàng chạy theo.
Từ đầu đến cuối, Mục Đông Phong đều không ngăn lại.
“Chuyện ngày hôm nay, nếu như có ai dám nói lung tung một chữ, thì đừng có trách tôi không khách khí!”
Đợi đám người Dương Chấn đi khỏi, ánh mắt lạnh lùng của Mục Đông Phong lướt qua mọi người ở đây, lạnh giọng nói.
Nghe xong, mọi người đều vội vàng biểu thị sẽ không lan truyền ra bên ngoài.
Chí Tôn các, trên tầng cao nhất nhà hàng.
Bên trong phòng bao chỉ có hai người là Mục Đông Phong và Trần Hưng Hải, những người còn lại đều đã bị Mục Đông Phong cho giải tán rồi.
“Trần gia chủ, nơi này là Châu Thành, tôi nghĩ, có một số việc ông làm sẽ càng thuận tiện hơn so với tôi, cậu trai trẻ vừa rồi có bối cảnh thế nào, liền giao cho ông điều tra nhé.”
Mục Đông Phong ngồi ở vị trí trên, vẻ mặt lạnh như băng nói.
Trần Hưng Hải thầm mắng một tiếng ‘lão cáo già’ trong lòng, ngoài miệng lại vội vàng đáp: “Được, việc này cứ giao cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng cho ngài một câu trả lời!”
“Tốt lắm!”
Mục Đông Phong đáp, sau đó lại nói tiếp: “Vụ hợp tác trước đó chúng ta đàm phán, cứ chốt như vậy đi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp người ký hợp đồng với ông.”
Mới vừa rồi vẫn còn chút oán giận trong lòng, vừa nghe Mục Đông Phong nói như vậy xong, Trần Hưng Hải nhất thời vui mừng đầy mặt, vội vàng nói: “Cảm ơn Mục gia chủ!”
Bên kia, sau khi mấy người Dương Chấn rời khỏi nhà hàng, trái tim vẫn luôn treo cao của Tần Nhã, cuối cùng mới hạ được xuống.
“Cô đi đi!”
Tần Nhã mặt lạnh như băng nhìn về phía Đặng Mỹ Linh, nói.
“Chị họ, tôi sai rồi!”
Hai mắt Đặng Mỹ Linh đỏ bừng.
Tần Nhã mặt không đổi sắc, trên người vẫn là vẻ lạnh lùng khiến người khác phải cách xa cả ngàn dặm, tất cả những chuyện xảy ra tối nay, khiến cô triệt để chết tâm rồi.
“Đặng Mỹ Linh, tôi nói rồi, cô không xứng được gọi cái xưng hô này, từ nay về sau, hai chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
Tần Nhã lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng tôi giúp đỡ cô, nghĩa là tôi vẫn niệm tình nghĩa chị em, cho dù có là một người xa lạ đi nữa, thì tôi vẫn giúp đỡ thôi.”
Nói dứt câu, Tần Nhã kéo tay Dương Chấn, nói: “Ông xã, chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Phản ứng của Tần Nhã khiến cho Dương Chấn hết sức hài lòng.
Không chỉ vẫn giữ vững được tấm lòng nhân hậu từ ban đầu của cô, mà khi cần cương quyết vẫn có thể cương quyết, không dài dòng dây dưa chút nào.
Đặng Mỹ Linh vừa định tiếp tục khẩn cầu, Tiền Bưu đã đột nhiên chắn trước mặt cô ta, trên mặt đầy sát ý nhìn chằm chằm Đặng Mỹ Linh, nói: “Nếu như cô còn dám quấy rầy bọn họ nữa, thì tôi sẽ giết cô!”
Câu này của Tiền Bưu vừa nói ra miệng, Đặng Mỹ Linh đã vội vàng nuốt lời muốn nói trở lại.
Đến tận khi Dương Chấn dẫn Tần Nhã lên xe rời đi rồi, trên mặt Đặng Mỹ Linh mới hiện lên vẻ dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà đê tiện, thật sự cho rằng tôi xem cô là chị họ đấy à.”
“Ôi, muộn thế này rồi mà sao người đẹp còn ở một mình bên ngoài thế này?”
Đặng Mỹ Linh vừa nói dứt câu, mấy tên thanh niên dáng vẻ lưu manh đột nhiên vây xung quanh cô ta.
“Mấy người muốn làm gì?”
Đặng Mỹ Linh thấy tình cảnh này, nhất thời kinh hoảng đến tái mét mặt mày, trên mặt đều là vẻ sợ hãi.
“Em nói thử xem bọn này muốn làm gì?”
Một tên thanh niên cười hì hì nói, còn cố tình nhấn thật mạnh chữ ‘làm’ nữa.
Đặng Mỹ Linh ngửi thấy mùi rượu rất nặng từ trên người bọn họ, rõ ràng là mấy tên ma men vừa rồi đã uống quá nhiều trong nhà hàng.
“Người đẹp, nếu đã một mình thế này, chi bằng đi chơi với bọn anh đi!”
Một tên nói, túm lấy cánh tay cô ta.
Cánh tay còn lại của cô ta cũng bị một tên khác tóm chặt.
Sau đó mấy người bọn họ kéo cô ta lên trên một chiếc Jeep Wrangler đen, nổ máy rời đi.
Suốt dọc đường Đặng Mỹ Linh đều điên cuồng vùng vẫy, cao giọng kêu gào, nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Một tiếng sau, dưới chân cây cầu vượt nào đó ngoài ngoại ô, tại một bãi đỗ xe bỏ hoang.
Đặng Mỹ Linh cả người trần như nhộng, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trên người từng mảng xanh tím lớn.
Từ khóe mắt cô ta, hai hàng nước mắt trào ra, vừa rồi năm tên thanh niên kia cưỡng ép cô ta tới đây, lại cưỡng ép cô ta làm một số việc.
Những việc vừa mới xảy ra, thật giống như một cơn ác mộng vậy.
Trong mắt cô ta đong đầy hận ý lạnh như băng.
“Dương Chấn, Tần Nhã, đều tại các người, tôi nhất định sẽ khiến các người phải trả một cái giá thật đắt!” Khuôn mặt cô ta đột nhiên tràn đầy vẻ dữ tợn, nói.
Nói dứt câu, cô ta ngồi dậy mặc lại quần áo, loạng choạng từng bước rời đi.
Cùng lúc đó, Dương Chấn đã lái xe đưa Tần Nhã về đến nhà họ Chu.
“Ông xã!”
Dương Chấn đang chuẩn bị rời đi, Tần Nhã lại đột nhiên gọi một tiếng.
Dương Chấn vừa quay đầu lại, Tần Nhã đã bổ nhào vào lòng anh, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh.
Đợi Dương Chấn phục hồi lại tinh thần, Tần Nhã đã xấu hổ chạy đi rồi.
Trên mặt Dương Chấn đều là vẻ ngạc nhiên, mình đây là, bị Tần Nhã cưỡng hôn hả?
“Hô hô!”
Anh ngốc nghếch cười một tiếng, khóe môi cong lên, trên mặt đầy vẻ hồi tưởng, đột nhiên hướng về phía bóng lưng Tần Nhã rời đi, lớn giọng hỏi: “Bà xã, em dùng son hãng gì vậy?”
“Hả?”
Tần Nhã nhất thời chưa phản ứng lại được.
Ngay sau đó, đã nghe Dương Chấn nói: “Mùi vị loại son này không tồi đâu!”
Tần Nhã đang chạy, dưới chân loạng choạng một cái, suýt thì ngã sõng xoài ra đất, trên mặt đều là vẻ xấu hổ, đầu cũng không ngoảnh lại, vội vàng chạy đi.
Vẫn nhìn mãi tới khi Tần Nhã đi vào nhà lớn của nhà họ Chu, Dương Chấn mới xoay người rời đi.
Trên đường trở về khách sạn, suốt dọc đường Dương Chấn đều ngâm nga hát, tâm tình quả thực không tồi.
Cho dù gặp phải một vài chuyện khiến người điên tiết, nhưng mà kết quả chung quy vẫn rất tốt.
Chơi cùng Tần Nhã một buổi chiều, tình cảm của hai người tiến triển nhanh chóng.
Chuyện vừa rồi xảy ra ở nhà hàng, càng làm sâu sắc thêm tình cảm của bọn họ.
Thậm chí vừa rồi trước khi mình đi, Tần Nhã còn chủ động hôn mình nữa kìa.
Dương Chấn lần đầu tiên phát hiện, cuộc sống thế mà lại tốt đẹp đến vậy.
Chiếc Audi A8 màu đen lao nhanh trên đường, hướng về phía khách sạn.
Còn chưa đến khách sạn, đã nhận được điện thoại của Tô San.
“Dương Chấn, anh về đến khách sạn chưa?”
Giọng nói của Tô San từ ống nghe truyền tới.
“Sắp đến rồi, làm sao thế?” Dương Chấn hỏi.
Trong giọng Tô San dẫn theo mấy phần khẩn cầu: “Anh có thể đến núi Ngũ Hành trước, giúp tôi một việc được không?”
“Cô gặp phải phiền phức gì à?” Dương Chấn cau mày hỏi lại.
Anh nghe được từ đầu dây bên kia rất nhiều tiếng động cơ gào rú, có vẻ xung quanh đang có rất nhiều xe đua.
Tô San nói: “Trần Anh Tuấn có hôn ước với tôi, chắc anh vẫn còn chút ấn tượng phải không? Anh ta nói muốn chấm dứt với tôi, mời tôi tới núi Ngũ Hành một chuyến, một mình tôi đi thì hơi sợ, mà ở Châu Thành này tôi lại chẳng có người bạn nào, chỉ có thể nhờ anh thôi.”
Dương Chấn đầy mặt nghi hoặc, lẽ nào Trần Anh Tuấn lại tới tìm Tô San gây rắc rồi nữa rồi?
Anh vừa mới chỉnh đốn anh trai của Trần Anh Tuấn xong, bây giờ lại đến lượt em trai ra mặt à?
“Gửi định vị cho tôi đi, bây giờ tôi sẽ qua đó!”
Dương Chấn trầm giọng nói.
Màn tỏ tỉnh ở trung tâm thương mại Vạn Đạt tối nay, cũng là nhờ Tô San giúp đỡ chuẩn bị.
Bây giờ Tô San gặp phiền phức, anh đương nhiên không thể lờ đi được.
Tô San rất nhanh đã gửi định vị qua.
Chỉ mười phút sau, Dương Chấn đã đến núi Ngũ Hành.
Cùng lúc đó, dưới chân núi, toàn bộ đều là những chiếc xe đắt tiền đủ hình đủ dạng, tiếng động cơ gào rú vang dội khắp không gian.
“Dương Chấn!”
Trông thấy Dương Chấn, trên mặt Tô San đầy vẻ kích động, vội vàng tiến lên trước.
Dương Chấn còn chưa kịp đi đến chào hỏi, Tô San đã túm lấy cánh tay anh.