Ngày hôm sau, một chiếc máy bay chở khách boeing 747 bay từ tỉnh thành Giang Bình đến Yên Đô chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Yên Đô.
Tần Nhã mặc trên người toàn là màu đen, bước ra từ trong sân bay.
Bởi vì dung mạo xuất chúng, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, Tần Nhã không quan tâm tới bọn họ, đi thẳng một đường ra phía trước, trong ánh mắt còn mang theo vài phần đau thương nồng đậm.
Lúc này tâm trạng của cô rất tệ, căn bản cũng không chú ý đến ánh mắt của người khác.
“Cậu Tùng, anh nhìn đi kìa, cô gái đó xinh đẹp biết bao nhiêu, trong thang điểm một trăm điểm em cho cô ấy chín mươi chín điểm luôn đó.”
Bên trong sảnh chờ có một người trẻ tuổi xấu xí vẻ mặt kích động lên tiếng nói.
Nghe thấy lời nói của anh ta, chàng trai trẻ ăn mặc đắt tiền ở bên cạnh vô thức nhìn về phía Tần Nhã.
Chỉ một cái liếc mắt liền kinh động giống như gặp thần tiên, mặt phát ra ánh sáng, cười híp mắt nói: “Vẫn là con mắt của thằng nhóc cậu sáng sủa, mỹ nữ cực phẩm như thế đều có thể bị cậu nhìn thấy.”
“Hắc hắc, đi theo cậu Tùng đã lâu, mắt nhìn của em đương nhiên cũng phải tốt hơn nhiều rồi.”
Người trẻ tuổi xấu xí vội vàng nói.
Tần Nhã cũng không chú ý tới hai người đàn ông trẻ tuổi ở cách đó không xa đang soi mói cô, lúc này đang đi về phía cô.
“Chào người đẹp, tôi là Lâm Tùng nhà họ Lâm ở Yên Đô, cũng là tổng giám đốc của công ty giải trí Kỳ Tích.”
Chàng trai trẻ mặc bộ đồ xa xỉ chặn đường đi của Tần Nhã, lời nói đầu tiên là giới thiệu bản thân, tiếp theo đó lại giới thiệu cái người xấu xí với cái miệng nhọn như con khỉ một phen: “Đây chính là Vương Ba, người săn tìm ngôi sao của công ty giải trí Kỳ Tích, chuyên môn phụ trách tìm kiếm những người có năng lực.”
Bỗng nhiên lại bị hai con ruồi ngăn cản đường đi, Tần Nhã không vui, nhưng mà cũng biết nơi này là Yên Đô, là trung tâm của quyền lực chân chính, trên đường tùy tiện đụng phải một người cũng có thể là một nhân vật lớn nắm giữ quyền lực của một gia đình giàu có nào đó.
“Thật ngại quá, thời gian của tôi đang rất gấp, mong hai người nhường đường.”
Tần Nhã lạnh lùng mở miệng nói.
“Người đẹp, cô đừng có vội mà, cô đi đâu vậy, để một lát nữa chúng tôi đưa cô đi cho.”
“Nói thật, thân hình cùng với nhan sắc của cô đều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng phù hợp để có thể bước đi trên con đường thần tượng.”
“Dựa vào thực lực của công ty giải trí Kỳ Tích chúng tôi, không quá nửa năm tuyệt đối có thể để cho cô trở thành một minh tinh lưu lượng nổi tiếng nhất ở trong nước, trong vòng một năm đảm bảo để cô trở thành một ngôi sao lớn ở trong nước.”
Vương Ba tìm kiếm ngôi sao đang thổi phồng dữ dội.
Lâm Tùng thì đứng ở một bên, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, mang theo nụ cười tự tin.
“À đúng rồi, chắc là cô vẫn còn không biết thân phận của người này đúng không? Anh ấy là cậu cả nhà họ Lâm, là một trong Yên Đô Bát Môn, một câu nói của anh ấy có thể để cô trở thành minh tinh lưu lượng nổi tiếng nhất.”
“Người đẹp, bây giờ có phải là cô đã kích động đến phát điên rồi không hả?”
“Kích động cũng đúng thôi, chờ đến lúc cô gia nhập vào công ty giải trí Kỳ Tích, tất cả tài nguyên đều có thể nghiêng về cho cô.”
Vương Ba đang không ngừng nói.
Lâm Tùng cũng mang theo vẻ mặt tự tin, anh ta không tin là có người phụ nữ nào có thể từ chối được một sự cám dỗ lớn như vậy.
Thủ đoạn giống nhau, anh ta đã dùng rất nhiều lần rồi.
Nói Vương Ba là người săn tìm ngôi sao của công ty giải trí Kỳ Tích, trên thực tế là một tên khốn nạn chuyên tìm kiếm người đẹp cho Lâm Tùng.
Những chuyện vừa mới xảy ra đều là chiêu của bọn họ, hơn nữa lần nào cũng dùng được.
Trước tiên bọn họ sẽ vẽ một tương lai tốt đẹp cho người phụ nữ mà bọn họ nhìn trúng, sau đó để bọn họ ký kết hợp đồng bồi dưỡng nghệ sĩ, sau đó nữa sẽ ép buộc lợi dụng, chỉ có thể trở thành người phụ nữ của Lâm Tùng mới có thể được bồi dưỡng hết mực.
Qua nhiều năm như vậy, phụ nữ bị Lâm Tùng chà đạp không có trên một trăm thì cũng có hơn mấy chục.
“Xin lỗi, tôi không muốn trở thành minh tinh gì hết.”
Tần Nhã không vui, nếu như không phải bởi vì đối phương là người nhà họ Lâm, một trong Yên Đô Bát Môn, cô sợ là sẽ làm lớn chuyện, nếu không thì cô đã đánh một bàn tay rồi.
“Người đẹp, cô đây là không cho cậu Tùng của chúng tôi chút mặt mũi nào đúng không?”
Vương Ba lập tức trở nên tàn khốc, không thể dụ dỗ được, vậy thì cũng chỉ có thể uy hiếp.
Quả nhiên Tần Nhã đã bị hù dọa, sắc mặt có chút tái nhợt: “Các người muốn làm cái gì?”
“Người đẹp, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, người này chính là cậu cả nhà họ Lâm, cô không nể mặt tôi thì cũng được, nhưng mà không thể không nể mặc cậu Tùng, nếu không thì hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào chắc là cô biết rất rõ.”
Vương Ba uy hiếp nói: “Nhà họ Lâm là một trong Yên Đô Bát Môn, cũng không phải loại người nhỏ nhoi bình thường như cô có thể đắc tội được.”
“Vương Ba, cậu đừng có hù dọa người đẹp.”
Rốt cuộc Lâm Tùng cũng đã mở miệng, cười híp mắt nhìn Tần Nhã: “Người đẹp, nếu đã như vậy, nếu như cô không có hứng thú làm minh tinh, vậy thì chúng ta làm bạn bè với nhau, như thế nào?”
Tần Nhã sầu lo, cô nghĩ tới có lẽ là Dương Chấn đang ở đây, cô bỗng nhiên lại có chút lo lắng.
Đối phương là người của nhà họ Lâm, nếu như Dương Chấn xuất hiện chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua cho hai người này.
Đến lúc đó nếu như đắc tội với người nhà họ Lâm, vậy thì sẽ mang phiền phước rất lớn cho Dương Chấn.
“Tôi thật sự không rảnh để làm bạn với các người, nếu như các người lại dây dưa với tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ đó.” Tần Nhã chỉ có thể dùng bảo vệ để đe dọa bọn họ.
“Người đẹp, cô đây là không cho tôi chút mặt mũi nào có đúng không hả?”
Lâm Tùng hồi lúc nãy còn nói năng tươi cười như ánh mặt trời, giờ sắc mặt lại dần dần lạnh xuống, híp mắt nói.
“Gọi bảo vệ hả? Cô gọi đi, sân bay quốc tế Yên Đô còn có cổ phần của nhà họ Lâm, cho dù cô có kêu rát họng thì cũng không có người nào giúp cô đau.” Vương Ba cười lạnh nói.
“Vương Ba, dẫn người đẹp đi uống ly cà phê trước đi.”
Lâm Tùng trực tiếp ra lệnh.
“Hắc hắc, dạ cậu Tùng.”
Vương Ba cười híp mắt nói, trực tiếp đưa tay bắt lấy cánh tay của Tần Nhã.
“Bộp!”
Đúng lúc này có một cánh tay có lực bỗng nhiên xuất hiện nắm lấy cổ tay của Vương Ba.
“Ê thằng nhóc kia, mày dám xen vào chuyện của người khác hả?”
Sắc mặt của Vương Ba lập tức thay đổi.
Lâm Tùng cũng nhíu mày nói: “Này thằng nhóc, nếu như không muốn chết thì mày cút ngay cho tao, muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân trong địa bàn của Lâm Tùng tao đây hả, mày muốn tìm đường chết à.”
“Chồng.”
Cuối cùng, Tần Nhã cũng đã lấy lại tinh thần từ trong ngơ ngác, nhìn thấy Dương Chấn, cô lập tức trở nên mừng rỡ.
Nghe thấy xưng hô của Tần Nhã với Dương Chấn, Lâm Tùng và Vương Ba cũng thay đổi sắc mặt.
“Hóa ra là vợ của mày đó à.”
Hai mắt của Lâm Tùng hơi híp lại: “Này thằng nhóc, tao đã nhìn trúng người phụ nữ của mày, ra một cái giá đi, tối nay cô ta thuộc về tao.”
“Cút đi!”
Dương Chấn hét lên một tiếng, cùng lúc đó bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Vương Ba đột nhiên lại dùng sức.
“Răng rắc.”
Trong nháy mắt cổ tay của Vương Ba uốn cong một góc chín mươi độ.
“A…”
Sau đó, Vương Ba lại phát ra một tiếng kêu thống khổ.
“Này thằng kia, mày muốn chết hả?’ Sắc mặt của Lâm Tùng thay đổi, nổi giận hét lên một tiếng.
Trong sân bay quốc tế Yên Đô còn có người dám ra tay với người của mình.
Lúc này ánh mắt của Dương Chấn vô cùng đáng sợ, Lâm Tùng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Thằng nhóc kia, tao chính là người nhà họ Lâm của Yên Đô Bát Môn, nếu như mày dám đụng đến tao, nhà họ Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày Lâm Tùng vừa lui ra phía sau, trên mặt lại tràn đầy uy hiếp mà lên tiếng nói.
“Nhà họ Lâm, là cái quái gì?”
Dương Chấn cười nhạo một tiếng: “Dám đụng đến người phụ nữ của tao, chết cũng chưa hết tội.”
Giọng nói vừa mới dứt, Dương Chấn đưa một bàn tay đánh ra bên ngoài.
“Chát.”
Một tiếng bàn tay vang dội vang lên, Lâm Tùng trực tiếp bay ra bên ngoài.