Chàng Rể Chiến Thần

Chương 129: Chương 129: Ngài không sao chứ




Nếu như là Tần Đại Quang trước kia, Dương Chấn có lẽ còn có nghi ngờ, nhưng bây giờ, anh không chút hoài nghi, chỉ có thể nói, cô gái lễ tân kia nói dối.

“Quản lý của chúng tôi đang ở đây, cái tên ăn mày này mày còn dám nói xạo.”

Cô gái lễ tân trẻ tuổi này, tuổi không lớn lắm, lại có mắt chó nhìn người thấp, ỷ vào quản lý sảnh ở đây, toàn lời nói dối.

“Cô mới là ăn mày! Cả nhà cô đều là đồ ăn mày!”

Tần Yên lập tức bùng nổ, chỉ vào cô gái lễ tân mắng, hận không thể xông lên đánh cô ta một trận.

“Hừ! Người bẩn thỉu như ông ta, người đứng cách mấy trăm mét, có thể ngửi được mùi thối trên người ông ta rồi, không phải là ăn mày thì là cái gì?”

Cô gái lễ tân cũng tương đối ra mặt, sau đó giả vờ bị uất ức nói: “Quản lý, anh xem, mấy người bọn họ kiêu ngạo đến mức nào, còn dám làm loạn ở tắm rửa Hoàng Hà.”

Ánh mắt của quản lý sảnh lại rơi xuống người Dương Chấn: “Bây giờ, anh còn lời nào muốn nói?”

“Dương Chấn, ba chỉ nói muốn tắm, thật không nói mấy lời khác, không có ý đánh cô ta, hơn nữa…”

Giọng nói Tần Đại Quang vô cùng thành khẩn, trong mắt cũng ngập tràn bối rối, thật khó khăn mới khôi phục quan hệ với Tần Nhã, ông không muốn bởi vì chuyện không đâu này mà bị con gái hiểu nhầm.

Ông vừa muốn nói tiếp, đã bị Dương Chấn cắt ngang, vẻ mặt tin tưởng nhìn ông nói: “Ba, ba không cần giải thích, con tin tưởng ba,”

“Ba, con cũng tin tưởng ba!”

Tần Nhã ôm chặt cánh tay Tần Đại Quang, nhìn thấy ba mình bị làm nhục trước nhiều người như vậy, trong lòng cô rất không vui, nhưng Dương Chấn ở đây, cô lại rất yên tâm.

Tần Đại Quang cũng bị ánh mắt ngập tràn niềm tin của Dương Chấn đả động, trong lòng vô cùng cảm động, con mắt hơi đỏ lên.

Ông ta lo lắng làm lớn chuyện, muốn thu xếp ổn thỏa, vì vậy nói: “Dương Chấn, chỉ cần các con tin ba, ba cũng không sao, nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi.?”

“Quản lý, anh xem, tên ăn mày này chột dạ, muốn đi.”

Ai ngờ sự nhường nhịn của Tần Đại Quang trong con mắt của cô gái lễ tân, lại là chột dạ.

Chuyện này làm Dương Chấn rất tức giận, trong mắt rét lạnh, nhìn vào cô gái kia nói: “Nếu như cô còn dám phỉ báng cha vợ tôi một chữ, cũng đừng trách tôi không khách khí!”

Cô gái lễ tân chỉ cảm thấy như cả người đột ngột rơi vào hầm băng, theo bản năng lùi về sau mấy bước, vừa muốn nói chuyện, nhìn vào ánh mắt đáng sợ của Dương Chấn, sợ đến mức cô cứng ngắc một chữ cũng không dám nói.

“Trước mặt tôi, uy hiếp người của tôi, cậu đây là chán sống rồi sao?”

Trong mắt quản lý sảnh cũng có hơi lạnh, nếu như không phải vì nhân vật lớn trên tầng kia, ông ta đã sớm cho người ra tay.

“Thời gian của tôi có hạn, đừng có nói nhảm nữa.”

Dương Chấn nhìn camera hình cầu trong góc, nói tiếp: “Nếu ông cho rằng cha vợ tôi nói lắm, vậy rất đơn giản, đây không phải có camera sao? Điều tra video lưu lại, chân tướng chẳng phải rõ ràng rồi sao?”

Tần Đại Quang cũng nhìn thấy camera, lập tức vui vẻ, vội vàng nói: “Đúng, chỉ cần điều tra camera, ông sẽ biết tôi không nói sai.”

Cô gái lễ tân kia, sau khi nghe thấy camera, cả người run lên, vừa rồi chân tướng là gì, cô ta rõ ràng nhất.

Phản ứng của cô ta, đều bị Dương Chấn thu vào trong mắt, quản lý cũng khẽ giật mình, vốn ông ta căn bản không lo lắng chuyện chân tướng, vì mặt mũi tắm rửa Hoàng Hà, ông ta cũng sẽ không thừa nhận nhân viên mình nói dối.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Tần Đại Quang không chút sợ hãi cùng với cô gái lễ tân lo lắng, ông ta lập tức rõ ràng.

“Đúng vậy, đây không phải có Camera sao? Điều tra video ghi lại, cái gì cũng rõ ràng.”

“Tôi đã nói mà, ông chú này nhìn có vẻ rất lôi thôi, nhưng cũng không giống ăn mày.”

Chỉ cần điều tra video ghi lại, có thể trả lại sự trong sạch cho ông chú này rồi.”



Người xem phần lớn đều là trẻ tuổi, biểu hiện vừa rồi của Tần Đại Quang, quả thật làm người ta đồng tình, nhất là cái cô gái lễ tân kia, mở miệng một tiếng là ăn mày, đã sớm làm người xem bất mãn.

Lúc này nhắc đến camera giám sát, lập tức rất nhiều người cũng ồn ào muốn xem.

Vẻ mặt quản lý sảnh vô cùng khó coi, có cảm giác đâm lao phải theo lao, nếu như vừa rồi thái độ mình thấp xuống, có lẽ không có chuyện gì, nhưng ông ta cứ muốn xuất đầu.

“Đây là bí mật của tắm rửa Hoàng Hà chúng tôi, mấy người không phải phía chính phủ, có tư cách gì mà xem xét?”

Quản lý sảnh híp mắt lại, sau đó bước lên mấy người, đến trước mặt Dương Chấn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Người trẻ tuổi, cũng đủ rồi, cậu động người của tôi, chuyện này tôi có thể không so đo, thức thời một chút, bây giờ rời đi, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.”

“Sao thế? Biết mình không còn lý nữa, muốn uy hiếp tôi dàn xếp?”

Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Tôn nghiêm của cha vợ tôi, há có thể tùy ý chà đạp? Giám sát của mấy người, hôm nay tôi phải xem.”

Dương Chấn cũng không đè giọng mình xuống, câu này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức hiểu, quản lý sảnh vừa rồi nhỏ giọng nói là uy hiếp.

“Không ngờ được, tắm rửa Hoàng Hà lại nói chuyện như vậy, sau này cũng không đến đây nữa!”

“Đúng thế, tự mình làm sai, không dám thừa nhận, ngược lại muốn uy hiếp người khác để dàn xếp, tôi về sẽ đăng những thứ đen tối này lên diễn đàn, để mọi người có thể tránh được.”

“Tôi cũng sẽ không đến nữa, nếu như có một ngày không cẩn thận đắc tội với bọn họ, chẳng phải cũng sẽ bị uy hiếp?”



Nhất thời, tắm rửa Hoàng Hà bị người người chỉ trỏ, lại không ai nói giúp bọn họ.

Vẻ mặt quản lý sảnh âm trầm vô cùng, hai mắt nhìn thẳng vào Dương Chấn: “Tên nhóc, cậu đã không biết trái phải, vậy cũng không trách tôi được!”

Âm thanh của ông ta vừa dứt, vung tay lên: “Dám làm loạn ở tắm rửa Hoàng Hà, trước phế đi tứ chi, đẩy ra ngoài, đánh, tôi xem xem, sau này còn ai dám đến tắm rửa Hoàng Hà làm loạn!”

Những người vừa rồi còn chỉ trỏ tắm rửa Hoàng Hà, sau khi nghe lời của quản lý sảnh, không dám nghị luận nữa.

Bọn họ vốn cho rằng đây chỉ là một trung tâm tắm rửa đơn giản, bây giờ mới hiểu, cũng không đơn giản như bề ngoài vậy.

Đối phương một lời không hợp, cứ thế mà phế đi tứ chi của người khác.

Lập tức, hơn mười người bảo vệ cầm côn đồng loạt nhào về phía Dương Chấn.

Tần Đại Quang lập tức bối rối không thôi, nhưng vẫn lập tức chắn trước mắt Tần Nhã và Tần Yên, vẻ mặt kiên định nói: “Con gái đừng sợ, ba ở đây!”

“Làm càn! Ai dám động đến một sợ lông của anh ta, tôi giết chết người đó!”

Ngay lúc những người bảo vệ cầm gậy vọt đến trước mặt Dương Chấn, sắp ra tay, từ cửa thang máy truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ, chỉ thấy một người cao to đầu trọc đi đến, sau lưng còn có hai người cao to mặt đồ tây.

“Dừng tay cho tôi!”

Nhìn thấy gã cao to đầu trọng này, cả người quản lý sảnh run lên, lúc này hét lớn một tiếng.

“Anh, anh, anh Cường, sao anh lại đến đây?”

Quản lý sảnh vội vàng chạy lên, gương mặt tươi cười chào đón, giọng nói cũng run rẩy.

“Cút ngay!”

Đầu bóng lưỡng đẩy quản lý sảnh ra, chạy chậm đến trước mặt Dương Chấn, vẻ mặt sợ hãi nói: “Ngài Dương, ngài không sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.