Thấy Kim Chí Minh và Lương Văn Khang sắp rời đi, Tô Thanh Sơn đột nhiên sốt ruột.
Ông ta vội vàng chặn đường hai người họ rồi bảo: “Gia chủ Kim, gia chủ Lương, hai ông đừng sốt ruột! Nếu các ông đi thì sợ rằng không còn gia tộc nào có thể liên minh chống lại nhà họ Tiết trong ba tỉnh nữa.”
“Gia chủ Tô, ông cũng thấy rồi đó, Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc đã nói gì?”
“Bọn họ chỉ ngạo mạn như thế, thật sự có thể đấu với nhà họ Tiết?”
“Chúng tôi không cùng đường với họ, nếu tiếp tục nói chuyện cũng chỉ lãng phí thời gian. Tốt hơn hãy nhân lúc nhà họ Tiết vẫn chưa đến Nam Dương và Đông Lan thì chúng ta hãy nghĩ cách liên hợp các gia tộc quyền quý của hai tỉnh lại.”
Kim Chí Minh nói, vẻ mặt đầy khó chịu.
Lương Văn Khang cũng nói: “Đúng thế, không có Giang Bình thì Đông Lan và Nam Dương cũng không thể đối phó với nhà họ Tiết.”
“Gia chủ Quan, gia chủ Hàn, hay là chúng ta hãy bắt tay đi, như vậy cũng có tư cách để nói chuyện với nhà họ Tiết, cùng lắm thì chúng ta đồng ý cho nhà họ Tiết phát triển ở ba tỉnh trước, nếu sau này nhà họ Tiết vẫn giở trò thì chúng ta sẽ cân nhắc đến việc khai chiến.”
Tô Thanh Sơn lại nhanh chóng nhìn Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên rồi nói.
Quan Tôn Sắc hờ hững nói: “Đợi sau khi nhà họ Tiết khống chế hầu hết các gia tộc lớn ở ba tỉnh, ông nghĩ chúng ta liên thủ còn có ý nghĩa gì không?”
“Đến lúc đó sợ rằng nhà họ Tiết không lộ diện, chỉ dựa vào sự hợp tác của các gia tộc lớn khác trong ba tỉnh cũng đủ để đối phó với chúng ta rồi.”
Tô Thanh Sơn nào đã nghĩ đến việc sau này sẽ khai chiến?
Ông ta chỉ muốn ổn định nhà họ Quan và nhà họ Tiết trước, ít nhất phải vượt qua rào cản trước mắt đã.
Nếu không, thực sự xảy ra chiến tranh, Giang Bình sẽ là phải gánh chịu, nhà họ Tô cũng ở Giang Bình, đến lúc đó cũng khó tránh khỏi bị liên luỵ.
Bây giờ chỉ có cách nhà họ Lương và nhà họ Kim liên hợp thì mới có thể vượt qua rào cản lần này.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Tô Thanh Sơn.
“Tô Thanh Sơn, nếu ông sợ thì mau cút đi!”
Hàn Khiếu Thiên không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Chỉ là, nếu chúng tôi giải quyết được rắc rối nhà họ Tiết này, ông đừng mong tới kiếm hời!”
“Lần trước ông đã kiếm không ít lời từ cậu Dương nên mới khiến nhà họ Tô trở thành gia tộc giàu có thứ ba ở Giang Bình. Sau lần này, nếu ông dám mượn thế của cậu Dương để phát triển nhà họ Tô thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Quan Tôn Sắc cũng nói: “Bây giờ một là ông ở lại, cùng đối mặt với nhà họ Tiết cùng chúng tôi, hai là rời đi, sau này không được mượn danh cậu Dương để hành động nữa, nếu không nhà họ Quan sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tô đâu.”
Bốn gia tộc đứng đầu Giang Bình, nhà họ Trần về cơ bản đã chuyển ngành của họ ra khỏi Giang Bình, bây giờ chỉ còn lại nhà họ Hàn, nhà họ Quan và nhà họ Tô.
Bây giờ hai trong ba gia tộc lớn đã cùng nhau lên tiếng để gây sức ép cho gia tộc lớn thứ ba, đây thực sự là áp lực rất lớn đối với Tô Thanh Sơn.
Tô Thanh Sơn lập tức rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi không được mà ở cũng không được.
Gia tộc Vũ Văn yêu cầu ông ta phải tin tưởng Dương Chấn vô điều kiện bất cứ lúc nào, nhưng trên thực tế ông ta không làm được.
“Gia chủ Tô, nếu nhà họ Hàn và nhà họ Quan đều không hoan nghênh ông thì nhà họ Kim chúng tôi hoan nghênh nhà họ Tô tiến vào Nam Dương, chỉ cần nhà họ Tô đồng ý thì nhà họ Tô sẽ là gia tộc lớn thứ ba ở Nam Dương.”
Kim Chí Minh nhìn thấy sự do dự của Tô Thanh Sơn thì cười híp mắt nói.
Lương Văn Khang cũng vội nói: “Nhà họ Lương cũng hoan nghênh nhà họ Tô vào Đông Lan, đồng thời cũng có thể để nhà họ Tô lập tức trở thành gia tộc giàu có thứ ba ở Đông Lan.”
Nhà họ Kim là gia tộc giàu có nhất Nam Dương, nhà họ Lương là gia tộc giàu có nhất Đông Lan.
Lúc này hai gia tộc lớn nhất của hai tỉnh khác đồng loạt ném cho Tô Thanh Sơn một cành ô liu, điều này khiến lòng Tô Thanh Sơn đấu tranh rất dữ dội.
Mặc dù cơ bản các ngành công nghiệp của nhà họ Tô đều ở Giang Bình, nhưng hoàn toàn có thể coi như ông ta đầu tư vào Giang Bình, sau đó định cư ở tỉnh khác, tiếp tục phát triển các ngành công nghiệp của nhà họ Tô.
Trong tương lai, thậm chí nhà họ Tô sẽ còn thịnh vượng hơn nữa.
Chỉ là gia tộc Vũ Văn đã tuyên bố rõ ràng rằng họ muốn ông ta tin tưởng Dương Chấn vô điều kiện, và ủng hộ Dương Chấn.
Nếu ông ta thực sự chuyển nhà họ Tô đến Nam Dương hay Đông Lan, sẽ phải ăn nói thế nào với gia tộc Vũ Văn?
Suy đi nghĩ lại, Tô Thanh Sơn vẫn quyết định ở lại Giang Bình, không phải vì Dương Chấn, mà là vì gia tộc Vũ Văn.
Nếu bây giờ đi chưa chắc đã có thể đối phó với nhà họ Tiết, nhưng có thể chắc chắn một điều, chỉ cần ông ta rời khỏi Giang Bình, gia tộc Vũ Văn sẽ lập tức bỏ lại nhà họ Tô.
Đây là một sự mất mát to lớn đối với nhà họ Tô.
“Cảm ơn ý tốt của hai gia chủ, nhà họ Tô ở Giang Bình đã lâu, đây là quê hương của tôi, tôi vẫn sẽ ở lại đây!”
Tô Thanh Sơn đưa ra câu trả lời.
Nghe thấy câu này, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều tỏ vẻ thất vọng, không thuyết phục nữa.
Hàn Khiếu Thiên cười khẩy một tiếng, mặc dù không nói nhưng tiếng cười khẩy này đã thể hiện rõ sự bất mãn của ông ta.
Quan Tôn Sắc cũng tỏ vẻ khinh thường, vừa nãy rõ ràng Tô Thanh Sơn đã do dự một lúc, nếu không lập tức bày tỏ thái độ muốn ở lại Giang Bình, vậy nghĩa là phản bội.
Dương Chấn lại chẳng hề quan tâm, vì mối quan hệ với gia tộc Vũ Văn trước đây, anh cũng chẳng cần nhà họ Tô, bây giờ tuy hiểu lầm với gia tộc Vũ Văn đã được giải quyết nhưng anh không hề có ý định gì với nhà họ Tô.
Tô Thanh Sơn không phải người xấu, nhưng ông ta quá coi trọng lợi ích, lúc nào cũng cân nhắc thiệt hơn.
Tuy Dương Chấn không ghét loại người này, nhưng sẽ không để ông ta làm việc cho mình.
Tô Thanh Sơn cũng cảm nhận được sự bất mãn của Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc. Ông ta cười gượng, ngồi xuống rồi nói: “Nếu gia chủ Hàn và gia chủ Quan đã quyết định tuyên chiến trong trường hợp nhà họ Tiết không chịu đàm phán, đa số đánh bại thiểu số, tôi cũng đồng ý vậy!”
Tô Thanh Sơn rất thông minh, nhà họ Tô là gia tộc lớn thứ ba ở Giang Bình, nếu nhà họ Quan và nhà họ Hàn bị tiêu diệt thật, nhà họ Tô cũng khó thoát kiếp nạn đó. Nếu đã không thay đổi được quyết định của Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên, ông ta đành đồng ý thôi.
“Tốt, nếu nhà họ Tô cũng đồng ý thì thống nhất thế đi, cứ đàm phán với nhà họ Tiết trước, nếu không được thì đánh!”
Quan Tôn Sắc nói.
“Được!”
Hàn Khiếu Thiên cũng đáp.
Sau khi bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng ba gia tộc lớn ở Giang Bình cũng thống nhất ý kiến.
“Xem như hôm nay chúng tôi phí công tới đây, nếu các ông thua thì đừng hòng liên minh với chúng tôi nữa, lúc đó đã muộn rồi!”
Lương Văn Khang nhìn quanh, cười lạnh.
Kim Chí Minh cũng híp mắt: “Hy vọng các ông đừng hối hận!”
“Chúng tôi thế nào cũng không phiền các ông quan tâm!”
Quan Tôn Sắc khoát tay: “Tiễn khách!”
Đúng lúc này, hai bóng người bỗng bước vào, người đi trước khoảng ba mươi tuổi, sau lưng anh ta là một người trung niên mặc áo vải.
“Thì ra các ông đều ở đây!”
Người trẻ tuổi kia cười ha hả: “Thế này cũng tốt, tôi đỡ phải đến từng gia tộc.”
Nhìn thấy người tới, sắc mặt của năm chủ gia tộc thay đổi ngay.
“Tiết Khải!”
Người trẻ tuổi vừa lên tiếng không phải ai xa lạ, mà chính là dòng chính của nhà họ Tiết, cũng là người đại diện cho nhà họ Tiết lần này.
Tuy bên đối phương chỉ có hai người nhưng lại khiến năm chủ gia tộc cảm nhận được áp lực lớn lao.