Chàng Rể Chiến Thần

Chương 393: Chương 393: Phiền toái đến




Hồng đại sư là người mạnh nhất trong nhà họ Chu.

Lâu nay nhà họ Chu vẫn luôn che giấu sự tồn tại của lão, nếu hôm nay nhà họ Hồ không bị tiêu diệt thì lão cũng đã chẳng bị bại lộ như vậy.

Chu Quảng Chí vốn định để Hồng đại sư đi xử lý nhà họ Hồ, nào ngờ đâu ông ta còn chưa kịp làm gì thì nhà họ Hồ cũng đã bị tiêu diệt rồi.

Vả lại ông ta cũng tin chắc là nếu Hồng đại sư đã ra tay thì dù đó có là cao thủ trong Hiệp hội Võ đạo cũng chẳng nhằm nhò gì so với lão.

Ông ta chưa bao giờ xem trọng Giang Bình cả.

“Ông định làm gì?”

Đúng lúc này bỗng có một người bước ra từ phía sau lưng Hàn Khiếu Thiên rồi đứng che trước mặt ông ta.

Đó là cận vệ của Hàn Khiếu Thiên và cũng là kẻ mạnh nhất trong nhà họ Hàn – Quỷ Nha!

Quỷ Nha có thể cảm nhận được một áp lực vô hình đến từ Hồng đại sư đang đè nặng lên người mình.

Đó là một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Hồng đại sư huênh hoang nhìn về phía Quỷ Nha: “Đối với tôi thì ông chỉ là muỗi thôi, tốt hơn hết là hãy cút ngay đi, nếu không thì dù chết cũng chỉ là uổng mạng!”

Quỷ Nha không nói gì, khuôn mặt ông ta nghiêm trang đến lạ.

Ông biết lão nói vậy không phải chỉ là chém gió thôi.

Bảo vệ riêng của Trần Hưng Hải cũng bước đến đứng cạnh Quỷ Nha, ông ta nhìn chằm chằm về phía Hồng đại sư, lúc này đang bước về phía hai người họ.

Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải cũng đang căng thẳng tột độ.

Bọn họ hiểu rõ rằng rất có thể lần này họ thật sự sẽ thất bại trước tỉnh Nam Dương.

Cũng tại bọn họ đã quá cả tin, tin lời Chu Quảng Chí rằng ông ta muốn bắt tay hợp tác với các gia đình quyền quý ở tỉnh Giang Bình để cùng đối đầu với Hiệp hội Võ đạo.

Bây giờ xem ra ông ta đang muốn nuốt trọn Giang Bình trước khi tuyên chiến với Hiệp hội Võ đạo.

Nhưng có anh Dương ở đây, liệu ông ta có thể thực hiện được âm mưu của mình không?

Nghĩ đến Dương Chấn thì Hàn Khiếu Thiên và Tần Hưng Hải cũng yên tâm hơn phần nào.

“Chu Quảng Chí, còn chưa tuyên chiến với Hiệp hội Võ đạo mà ông đã muốn gây chiến nội bộ rồi, ông có chắc là nên làm vậy không?”

Hàn Khiếu Thiên bỗng lớn tiếng quát.

Không phải ông sợ gì nhà họ Chu, mà là ông thật lòng muốn hợp tác với các gia đình quyền quý ở tỉnh Nam Dương để mau chóng giải quyết cái Hiệp hội Võ đạo phiền toái kia trước đã.

Tuy rằng ông có tin tưởng vững chắc vào năng lực của Dương Chấn, nhưng không có gì là chắc chắn một trăm phần trăm cả, nếu có thể nhận được thêm sự giúp đỡ thì sẽ tốt hơn là để một mình Dương Chấn đối mặt với Hiệp hội Võ đạo.

“Nếu muốn hợp tác thì trước hết phải để tôi xem thử xem tỉnh Giang Bình có đủ tư cách không đã chứ?”

Chu Quảng Chí nói, vẻ mặt vô cùng hờ hững: “Cao thủ bên cạnh ông Hàn và Ông Trần đây hẳn là những người có sức mạnh đứng đầu Giang Bình chứ nhỉ?”

“Vậy thì được rồi, để kẻ mạnh nhất của hai gia tộc quyền quý nhất tỉnh Giang Bình cũng hợp tác, để xem hai người họ có thể địch lại được Hồng đại sư của nhà họ Chu tỉnh Nam Dương này không.”

“Hồng đại sư, như không sao chứ?”

Chu Quảng Chí cười hỏi.

Ông ta cũng biết rõ hậu quả của việc đánh chết Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải.

“Tất nhiên là không sao rồi!”

Hồng đại sư nhếch môi cười, ông ta nhìn Quỷ Nha và cao thủ của nhà họ Trần bằng ánh mắt khinh thường: “Hai tên rác rưởi, ông đây chấp cả hai!”

“Khốn kiếp!”

Bị lão ta nhục nhã như vậy khiến cao thủ nhà họ Trần tức giận vô cùng, ông ta hét lên rồi vung nắm đấm xông tới.

Quỷ Nha biết đối thủ lần này rất mạnh nên không dám lơ là, ngay giây phút cao thủ nhà họ Trần xông lên thì ông ta cũng mau chóng lao đến tấn công Hồng đại sư.

Vẻ mặt tất cả mọi người trong phòng họp đều rất căng thẳng.

Đây là trận đánh của những người mạnh nhất trong các gia tộc đến từ hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình, cao thủ đạt đến cấp bậc như vầy thật sự vô cùng hiếm gặp.

Cao thủ của nhà họ Trần đã xông lên trước.

Thế nhưng còn chưa kịp hạ đòn thì Hồng đại sư kia đã nhẹ nhàng vung chân đá một phát, ‘ầm’, cao thủ nhà họ Trần đã bị đá bay xa mấy mét.

Ông ta ngã trên đất, mặt tái nhợt, miệng còn hộc máu.

Mọi người xung quanh ai nấy đều ngây ra như phỗng, đây là trận đấu giữa những kẻ mạnh mà bọn họ vẫn luôn chờ mong sao?

Chỉ mới một chiêu mà người mạnh nhất nhà họ Trần đã hộc máu chịu thua rồi à?

Khuôn mặt Trần Hưng Hải tái mét, đó chính là người mạnh nhất trong nhà họ Trần, song là chẳng là gì so với Hồng đại sư cả.

“Bộp! Bộp!”

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc vì sự thất bại chớp nhoáng của cao thủ nhà họ Trần thì Quỷ Nha và Hồng đại sư đã bắt đầu chiến đấu.

Tuy Quỷ Nha vẫn chưa thua cuộc, song rõ ràng thực lực của ông kém hơn đối thủ, từ đầu tới cuối Hồng đại sư kia vẫn bình chân như vại.

Quỷ Nha đã dốc hết sức mình nhưng vẫn không thể đánh trúng được mục tiêu, đã vậy còn bị Hồng đại sư đánh trúng mấy lần dù lão ta chỉ đứng yên tại chỗ.

“Người mạnh nhất tỉnh Giang Bình đây sao?”

Hồng đại sư vừa cản thế tấn công của Quỷ Nha vừa nói với giọng điệu châm chọc.

Hàn Khiếu Thiên tức giận tột độ, thế nhưng sự thật đúng là như vậy.

Đó là người mạnh nhất trong nhà họ Hàn của ông ta, ấy vậy mà đến đụng vào người lão còn chẳng làm được.

“Đùng!”

Hồng đại sư bỗng xông lên, mọi người xung quanh chỉ thấy được một bóng người vụt qua trong chớp nhoáng, ngay sau đó cả người Quỷ Nha đã bay vụt ra bên ngoài.

“Ầm” một tiếng, Quỷ Nhã rơi mạnh xuống mặt đất ngay bên chân Hàn Khiếu Thiên.

Bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng.

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía người đàn ông trung niên khoác áo bào màu xanh đứng giữa hội trường kia.

Người mạnh nhất đến từ hai gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình dù đã hợp tác với nhau nhưng vẫn bị đánh bại quá dễ dàng như vậy.

Sức mạnh của Hồng đại sư kia rốt cuộc khủng khiếp đến mức độ nào?

Phải qua một lúc lâu sau thì mọi người trong hội trường mới hoàn hồn lại, khắp căn phòng tràn ngập những lời tung hô.

“Tỉnh Nam Dương được cứu rồi!”

“Không hổ là Hồng đại sư, quá là lợi hại!”

“Hồng đại sư mạnh như vậy, Hiệp hội Võ đạo là cái đinh gì chứ?”

“Tự nhiên tôi mong tới võ hội ngày mười lăm tháng tám ghê đó!”



Vẻ mặt Hồng đại sư vô cùng kiêu ngạo, ông ta đứng tại chỗ nhìn Hàn Khiếu Thiên với ánh mắt khinh bỉ: “Đây là năng lực của người mạnh nhất tỉnh Giang Bình sao? Đúng là yếu như sên!”

“Đúng có mà huênh hoang, tôi thừa nhận là người nhà họ Hàn không mạnh, nhưng ở tỉnh Giang Bình này anh Dương mới là người mạnh nhất!”

Hàn Khiếu Thiên hét lên, khuôn mặt ông ta đỏ bừng.

Trần Hưng Hải cũng tức giận tột độ, ông gằn từng tiếng: “Các ngươi không biết sức mạnh của anh Dương ghê gớm đến thế nào đâu!”

“Đây là thái độ của gia đình quyền quý hàng đầu tỉnh Gianh Bình sao?”

“Nếu đã thua thì phải biết chấp nhận đi, còn đứng chém gió làm gì?”

“Người đứng đầu tỉnh Giang Bình của mấy người chắc đang run rẩy ở nhà không dám tới đây nhỉ?”

Nhưng gia đình quyền quý tỉnh Nam Dương đều buông lời châm chọc.

Giờ phút này Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải phải chịu sự khinh thường của tất cả mọi người, khuôn mặt hai người tối sầm đi.

“Ông Hàn à, tôi cũng biết hiện giờ nếu bắt ông theo tôi thì ông sẽ không phục.”

“Nếu đã vậy thì hay chúng ta hãy cùng lập một thỏa thuận lợi đôi bên đi?”

Chu Quảng Chí bỗng mở lời.

Hàn Khiếu Thiên gằn giọng: “Muốn nói gì thí nói thẳng đi, đừng vòng vo làm gì!”

Chu Quảng Chí cũng không tức giận gì, ông ta cười nói: “Vầy đi, các gia đình hàng đầu thuộc hai tỉnh sẽ cũng hợp tác để đánh bại Hiệp hội Võ đạo trước đã.”

“Nếu người của tôi giải quyết được Hiệp hội Võ đạo thì sau này hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương sẽ phải nghe theo sự dẫn dắt của nhà họ Chu!”

“Tất nhiên là nếu người của tỉnh Giang Bình giải quyết Hiệp hội Võ đạo thì sau này hai tỉnh sẽ nằm dưới sự chi phối của ông, thế nào?”

Chu Quảng Chí cười nói.

Tuy lúc này ông ta rất muốn diệt cỏ tận gốc xử lý luôn Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải, nhưng võ hội do Hiệp hội Võ đạo tổ chức sắp diễn ra rồi.

Lúc này mà hai tỉnh có mâu thuẫn nội thì thật sự rất không ổn, còn có thể trở thành nguy cơ tiềm ẩn trong lúc võ hội diễn ra nữa.

Vậy nên nhất định phải trấn an tỉnh Giang Bình trước đã, như vậy mới có thể đồng lòng chiến đấu được.

“Được thôi! Tôi đồng ý!”

Hàn Khiếu Thiên cười khẩy: “Chỉ mong đến lúc đó ông sẽ không hối hận thôi.”

“Ha ha!”

Chu Quảng Chí phá lên cười: “Trên đời này không có chuyện gì có thể khiến Chu Quảng Chí này hối hận cả!”

“Đến ngày mười lăm tháng tám diễn ra võ hội, trước tiên cả hai bên chúng ta cùng cho người đứng ra đánh luân phiên để tiêu hao sức lực của Hiệp hội Võ đạo.”

“Sau khi đã nắm được tình hình của bọn họ thì hai bên sẽ lại để người mạnh nhất đứng ra tấn công những người mạnh nhất Hiệp hội Võ đạo, thế nào?”

Chu Quảng Chí đã tính xong cả rồi.

“Tất nhiên là không có vấn đề gì, chỉ sợ người của nhà họ Chu thua kém thiên hạ cuối cùng lại liên lụy tỉnh Giang Bình thôi!”

Hàn Khiếu Thiên cười khẩy nói.

“Đợi khi nào nhà họ Hàn của ông có người đánh bại được Hồng đại sư thì hẳn chém gió!”

Chu Quảng Chí khinh thường nói.

“Cần gì phải phiền phức vậy?”

“Đợi đến ngày diễn ra võ hội tôi sẽ ra sân đầu tiên, mặc xác đám người Hiệp hội Võ đạo đó để ai ra tay, cứ giết luôn là được, cần gì phải lằng nhằng như thế?”

“Người của Hiệp hội Võ đạo ông đây giết như giết gà!”

Hồng đại sư lên tiếng, nét mặt vô cùng ngạo mạn.

Ông ta vừa dứt lời thì mọi người ai nấy đều kinh hãi, tất cả cùng nhìn về phía ông ta với ánh mắt sùng bái.

“Đúng là Hồng đại sư có khác, chỉ riêng khí thế này thôi đã chẳng ai bì được rồi!”

“Hồng đại sư ra tay, ai dám chống lại chứ?”

Đám người xung quanh thi nhau nịnh nọt.

“Đùng!”

Bỗng ngay lúc này có một tiếng động chói tai vang lên, cửa hội trường bị ai đó đá văng.

“Ai đó?”

Tất cả mọi người đều đứng dậy rồi nhìn về phía bóng người đang đứng trước cửa, ánh mắt kinh ngạc tột độ.

Người nọ trông chẳng khác gì thần chết, tỏa ra một bầu không khí lạnh thấu xương như đến từ địa ngục.

“Ông nói giết người của Hiệp hội Võ đạo bọn tôi như giết gà?”

Một giọng nói khàn khàn chậm rãi thốt ra từ miệng người đang đứng trước cửa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.