Nhiếp Giang và Châu Hân vừa rồi còn chỉ trích Dương Chấn, nhìn bạn trai của mình không do dự bỏ bọn họ rời đi, bỗng chốc kinh ngạc đến ngây người.
Vẻ mặt của Bàng Thúy Diễm cũng thay đổi, dùng lực nắm chặt lấy tay Dương Chấn.
Chỉ cóTrương Nhiên là không có cảm giác bị xâm phạm, ngược lại còn hơi mong chờ.
“Cậu Quang, không phải vừa rồi cậu nói thích em sao? Thế mà em lại vừa dám từ chối cậu. Qủa thật là có mắt như mù. Bây giờ em biết em sai và hối hận rồi. Cậu Quang có thể cho em một cơ hội để chăm sóc cậu không?”
Càng khiến cho Châu Hân và Nhiếp Giang tuyệt vọng hơn nữa làTrương Nhiên thế mà nịnh nọt, chủ động bước tới, cả cơ thể như muốn dính lên người Thái Quang: “Em tên làTrương Nhiên, em là sinh viên năm cuối của trường Đại học Yên Đô. Chỉ cần cậu muốn, từ này về sau em sẽ người phụ nữ của cậu.”
Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt cùng với Lương Vũ vừa bước tới cửa, cũng đứng ở trước cửa.
Họ dường như nhìn thấy hy vọng.
“Ha ha ha…”
Thái Quang cười híp mắt nói: “Tôi thấy mấy người bạn thân của cô có vẻ như không muốn ở lại. Chỉ cần cô có thể thuyết phục bọn họ ở với tôi một đêm, sau này, cô sẽ là người phụ nữ của tôi.”
Trương Nhiên không tức giận vì Thái Quang đào hoa, thay vào đó, cô ta nhìn mấy người Nhiếp Giang và nói: “Mấy cậu nghe những gì cậu Quang nói chưa?”
“Ngay cả bạn trai của các cậu cũng không quan tâm đến các cậu, các cậu muốn rời đi là không thể. Đã như vậy, tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn đi theo cậu Quang đi.”
“Tớ nghĩ cậu Quang nhất định sẽ không đối xử tệ với các cậu đâu.”
Sau khiTrương Nhiên nói xong, cô ta nhìn Thái Quang và hỏi: “Đúng chứ, cậu Quang?”
“Haha, đúng vậy, chỉ cần các cô đi theo tôi, sau này các cô đều sẽ là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ đối xử công bằng với từng người.” Thái Quang nói.
Châu Hân và Nhiếp Giang gần như tức điên lên, vẻ mặt không thể tin được, bạn cùng phòng bốn năm đại học, thế mà lại có thể làm như vậy.
Mấu chốt là chuyện ngày hôm nay xảy ra cũng là vì đến cứuTrương Nhiên.
“Trương Nhiên, sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy?”
Nhiếp Giang tức giận nói: “Cho dù có chết, bọn tôi cũng không đi theo anh ta đâu!”
Châu Hân cũng tức giận nói: “Trương Nhiên, cậu quả thật là một con khốn. Chúng tôi đắc tội với họ chỉ vì cứu cậu. Giờ thì tốt rồi. Vì lòng hư vinh của mình, còn muốn kéo bọn tôi xuống nước.”
Trương Nhiên không giận, cười nói: “Tôi làm vậy không phải đang giúp các cậu sao? Dù sao bạn trai của các cậu cũng không quan tâm đến các cậu nữa mà.”
“Hơn nữa, để các cậu ở với cậu Quang một đêm, cũng chỉ phục vụ một người thôi, nếu các cậu không muốn, e rằng sẽ phải phục vụ nhiều người hơn đó, biết không?”
Trương Nhiên đắc ý nói.
Trong mắt Thái Quang hiện lên tia hung ác, anh ta nói: “Đúng vậy, hiện tại các cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở với tôi một đêm, hoặc là phục vụ nhiều người khác. Anh trai tôi còn mang theo rất nhiều anh em khác đến nữa.”
Châu Hân và Nhiếp Giang liếc nhìn mấy người đàn ông thô bạo phía sau Thái Quang, khóc không ra nước mắt.
Nếu thật sự phải phục vụ những người này, dù chưa chết cũng mất nửa mạng?
“Mấy người đàn ông các cậu còn ở lại đây làm gì? Chẳng lẽ muốn xem cảnh tôi và người phụ nữ của các cậu ân ái sao?
Đương nhiên, nếu các cậu muốn xem, tôi cũng không ngại.” Thái Quang cười nói.
Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt sao lại muốn xem bạn gái của họ phục vụ mấy người kia chứ?
“Giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
Nói xong, hải người chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Dương Chấn vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên lạnh giọng nói: “Người phụ nữ đê tiện kia, nếu cô muốn thì cứ ở lại, còn ba người kia thì phải rời đi với tôi!”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sững sờ.
Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt cũng trừng to mắt, dường như không thể tin được, Dương Chấn thế mà dám ra mặt vì bạn gái của họ.
Cả người Bàng Thúy Diễm run lên, hoài nghi nhìn Dương Chấn.
Cô ta biết Dương Chấn là chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn, cũng đoán ra được Dương Chấn là người của gia tộc Vũ Văn, nhưng Dương Chấn chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi, gia tộc Vũ Văn đưa tập đoàn Nhạn Chấn để bồi thường cho anh, cũng xem như quan tâm hết mức rồi.
Tuy nhiên, người nhà họ Thái không phải là một gia tộc bình thường, tuy không bằng Yên Đô Bát Môn, nhưng nhà họ Thái lại là bá chủ của các tụ điểm giải trí ở Yên Đô.
Có thể nói, một nửa tụ điểm ăn chơi của Yên Đô đều thuộc về nhà họ Thái.
Cho dù là Yên Đô Bát Môn cũng không dám gây chuyện với nhà họ Thái.
Dương Chấn vốn dĩ chỉ bị cô ta gọi đến đóng giả làm bạn trai, không có lý do gì để tiếp tục giúp đỡ cô ta, hơn nữa còn đắc tội với một vài nhân vật có gia thế cường đại như vậy.
Nhiếp Giang và Châu Hân vẫn luôn có thành kiến với Dương Chấn, lúc này cũng vô cùng sửng sốt, trong mắt họ tràn đầy sự xúc động và tiếc nuối.
Cho dù Dương Chấn có giúp họ giải quyết những rắc rối này được hay không, nhưng ít nhất, Dương Chấn cũng không tính toán hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ Bàng Thúy Diễm, thậm chí còn sẵn sàng ra mặt thay họ.
“Thằng nhóc kia, mày đang tìm cái chết đấy!” Thái Quang nheo mắt nói, trong mắt tràn đầy vẻ dữ tợn.
Trương Nhiên cũng tràn đầy xấu hổ và tức giận, lời nói vừa rồi của Dương Chấn rõ ràng là cố ý xua đuổi cô ta.
“Cậu Quang, tên ngốc này muốn chết. Em thấy cậu Quang vẫn nên tác thành cho anh ta đi. Tốt hơn hết là vứt anh ta làm mồi cho cá ăn.”Trương Nhiên hung ác nói.
Thái Quang không đáp lại, mà là nhìn chằm chằm Dương Chấn, lạnh lùng nói: “Tao có thể tha thứ cho mày, nếu mày quỳ xuống liếm sạch giày của tao, tao sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Thái Văn cũng lạnh lùng nhìn Dương Chấn, hôm nay anh ta đến chỉ để trút giận cho em trai, dù muốn giết Dương Chấn, chỉ cần em trai vui vẻ, anh ta đều sẵn lòng.
Dương Chấn không giận mà nở nụ cười: “Người không biết không sợ! Tôi cũng tha thứ cho sự ngu xuẩn của các anh, cô gái bên cạnh anh, anh cứ giữ lại tùy ý hưởng thụ. Tôi chỉ mang ba cô gái kia đi thôi.”
“Thằng khốn, mày muốn tìm cái chết thật rồi!”
Thái Văn tức giận xua tay: “Phế tay chân của thằng nhóc này cho tao. Tao muốn cưỡng bức người phụ nữ của cậu ta trước mặt cậu ta!”
Nhất thời, năm sáu gã đàn ông vạm vỡ xông thẳng về phía Dương Chấn.
Bàng Thúy Diễm nhìn thấy vậy, gần như khóc lên: “Dương Chấn, anh đừng quan tâm chúng tôi, anh mau đi đi!”
Với cô ta mà nói, muốn bình an rời khỏi đây là điều không thể xảy ra.
Nếu đã như vậy, hà tất gì còn phải liên lụy đến Dương Chấn?
Cô ta thà rằng chết một mình, cũng không muốn bị những tên khốn kia làm nhục.
Vẻ mặt của Nhiếp Giang và Châu Hân cũng căng thẳng, muốn núp sau lưng Dương Chấn.
Vẻ mặtTrương Nhiên tràn đầy hung ác, giễu cợt nói: “Thứ không biết điều, dám đắc tội cậu Quang, anh chỉ có một con đường chết thôi!”
Dương Chấn đứng tại chỗ, bất động như chuông, đã có người muốn tìm cái chết, anh đương nhiên sẽ thành toàn.
“Thằng nhóc, chết đi cho tao!”
Một người đàn ông vạm vỡ dùng tay đấm vào mặt Dương Chấn.
Dương Chấn vẫn không nhúc nhích, nhưng trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
“Bạch!”
Nhìn thấy nắm đấm của đối phương sắp rơi xuống, Dương Chấn đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay của người đàn ông vạm vỡ kia, lạnh lùng nói: “Tôi đã quyết định tha cho các anh, nhưng tại sao vẫn muốn đâm đầu vào?”
Vừa dứt lời, anh đột nhiên dùng sức, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, thấy cánh tay của người đàn ông vạm vỡ kia bị bẻ cong một góc chín mươi độ.
“Rầm!”
Đối phương thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Dương Chấn đã đá anh ta ra, người đàn ông vạm vỡ bị đá như một quả bóng.
Cùng lúc đó, Dương Chấn lại chuyển động, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có gì đó lướt qua, còn chưa kịp phản ứng thì tất cả những người đàn ông vạm vỡ đều bay ngược ra ngoài.
Tất cả bọn họ đều rơi vào trạng thái hôn mê ngay sau khi tiếp đất.
Lúc này, toàn bộ đều im lặng như tờ!
Hai anh em Thái Văn và Thái Quang trợn mắt ngoác mồm, những người đàn ông vạm vỡ này đều là cường giả của nhà họ Thái, nhưng chưa kịp tiếp một chiêu nào, thậm chí bị Dương Chấn đá bay lúc nào, bọn họ cũng không biết.
Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt đứng ở cửa vẫn chưa rời đi, cũng hoàn toàn chết lặng.
Trương Nhiên còn kinh hãi hơn, nhìn năm sáu gã đàn ông to lớn ngã xuống đất gần như ngay lập tức ngất đi, toàn thân cô ta run lên.
Còn Bàng Thúy Diễm, và hai người Nhiếp Giang nấp sau lưng Dương Chấn cũng vô cùng sửng sốt, trong mắt bọn họ hiện lên vài phần say mê.