Tiêu Đạt Việt dùng vẻ mặt châm chọc nói: “Có một số người mặt dày thật, rrõ ràng là ra ngoài kiếm cơm, còn định giả vờ làm sối đuôi to, đang chờ chúng tôi mời rượu sao?
“Anh đừng quên, người ta là người có địa vị cao sở hữu một chiếc siêu xe hơn ba mươi tỷ đó, sao có thể bỏ chúng ta vào mắt được?” Thạch Bằng khinh thường nhìn Dương Chấn, cười nói.
“Đúng rồi nhỉ? Nói không chừng đến cả cậu Lương anh ta cũng chẳng bỏ vào mắt đâu, đúng không?” Nhiếp Giang và Chu Hân cũng liên tục châm chọ.
Trương Nhiên vội vàng nói nhỏ: “Thúy Diễm, cậu mau dẫn bạn trai cậu mời rượu cậu Lương đi!”
Lương Vũ giống như chưa nghe thấy gì, cười tỉm tỉm ngồi tại chỗ, không nói lời nào, hình như chờ Dương Chấn mời rượu.
Trong lúc nhất thời, Bàng Thúy Diễm có hơi do dự.
Cô không muốn mời rượu Lương Vũ, nhưng bây giờ mọi người đều đang nhìn chằm chằm Dương Chấn, nếu cô không mời rượu, Lương Vũ có trả thù Dương Chấn hay không?
Nhưng hôm nay cô dẫn Dương Chấn đến vốn là vì muốn từ chối Lương Vũ.
Ngay lúc Bàng Thúy Diễm do dự, Dương Chấn đột nhiên cười, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, anh nâng ấm trà lên, rót đầy một ly trà cho chính mình.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Dương Chấn, cậu Lương đang yống rượu, vậy mà anh lại định dùng nước trà mời cậu Lương sao?”
Rất nhanh, Tiêu Đạt Việt phản ứng lại, lập tức đứng lên, tức giận nói.
Thạch Bằng cũng cười lạnh nói: “Người ta khen anh thì anh tưởng anh giỏi thật à? Thật sự tưởng bản thân là người có địa vị cao lắm chắc? Đừng có nói với bọn tôi là anh phải lái xe nên không uống rượu được, muốn dùng trà thay rượu!”
“Thúy Diễm, bạn trai của cậu đúng là ghê gớm thật, lại dám dùng nước trà mời cậu Lương, đắc tội cậu Lương, nói không chừng ngày mai gia tộc của anh ta sẽ hoàn toàn biến mất.” Mấy cô bạn cùng phòng của Bàng Thúy Diễm cũng liên tục cười mỉa.
Mặt Bàng Thúy Diễm cũng hiện lên vẻ hoảng loạn, vừa định khuyên, lại thấy Dương Chấn cầm ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại buông chén trà xuống.
Anh cười tủm tỉm nhìn mọi người, khó hiểu hỏi: “Ai nói với mọi người là tôi định dùng trà thay rượu chứ?”
Mọi người đều sửng sốt, không lẽ Dương Chấn định uống nước trà trước, sau đó lại uống rượu?
Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Chấn lại làm mọi người sợ ngây người: “Chỉ dựa vào mấy người bọn anh mà muốn Dương Chấn tôi mời rượu, vẫn chưa đủ tư cách!”
Lúc này, cả căn phòng bao đều lặng ngắt như tờ, đến cả Lương Vũ luôn mỉm cười, bây giờ sắc mặt cũng vô cùng âm u, híp mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn.
Mấy cô bạn cùng phòng Bàng Thúy Diễm và đám bạn trai các cô dẫn theo, lúc này đều nở một nụ cười âm hiểm trên mặt.
Hình như đang vô cùng chờ mong Lương Vũ sẽ trả thù Dương Chấn như thế nào.
Bàng Thúy Diễm vốn còn đang rất lo lắng, sau khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dương Chấn, trong lòng cô lại không còn sợ hãi gì nữ.
Cô vốn có sức quan sát rất mạnh, cô có thể xác định, khi Dương Chấn đối mặt với Lương Vũ, không hề sợ hãi chút nào.
Cô biết Dương Chấn là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, vậy có nghĩa Dương Chấn không phải một tên ngốc.
Nếu không ngốc, sau khi biết được thân phận của Lương Vũ mà vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên đến thế, vậy có nghĩa, Dương Chấn rất có tự tin, anh hoàn toàn không sợ nhà họ Lương.
Trừ cái này ra, cô cũng loáng thoáng có một vài suy đoán về thân phân của Dương Chấn.
Tập đoàn Nhạn Chấn từng là sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn, nửa năm trước Tập đoàn Nhạn Chấn đột nhiên thoát ly khỏi gia tộc Vũ Văn.
Bàng Thúy Diễm còn biết, rất nhiều năm trước, một người phụ nữ tên là Dương Tuyết Nhạn đã tự tay sáng lập ra tập đoàn Nhạn Chấn này, nhưng sau khi gả vào gia tộc Vũ Văn, không bao lâu sau, bà ta và con trai đã bị trục xuất khỏi gia tộc.
Tên Dương Tuyết Nhạn có một chữ Nhạn, mà tên Dương Chấn lại có một chữ Chấn, Dương Chấn còn cùng họ với Dương Tuyết Nhạn.
Bây giờ Dương Chấn lại là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn.
Nếu Bàng Thúy Diễm còn không liên tưởng ra được thân phận của Dương Chấn thì đúng là quá có lỗi với tài năng vượt xa người thường của cô rồi.
Thì ra, anh chính là người bị đuổi khỏi gia tộc Vũ Văn cùng với Dương Tuyết Nhạn, chắc chắn là vì gia tộc Vũ Văn muốn bồi thường cho anh, nên mới giao tập đoàn Nhạn Chấn cho anh đúng không?
Bàng Thúy Diễm cho rằng cô đã đoán được mọi chuyện.
Tuy cô còn cách sự thật một chút, nhưng cô có thể đoán ra được những điều này, cũng đã rất ghê gớm rồi. . ngôn tình hay
Lúc nãy Bàng Thúy Diễm vẫn còn vô cùng do dự, đột nhiên vẻ mặt lại trở nên ung dung, cũng là Dương Chấn có hơi khó hiểu, sao đột nhiên cô gái này không sợ hãi nữa rồi?
“Xem ra, anh Dương rất có tự tin vào bối cảnh của anh nhỉ!”
Lương Vũ đột nhiên cười nói, trên mặt không hề có vẻ tức giận.
Chuyện này làm những người khác vô cùng thất vọng, vốn còn tưởng là Lương Vũ sẽ ra tay với Dương Chấn.
Dương Chấn hơi mỉm cười: “Tôi chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi, cậu Lương không cần phải thử.”
Lương Vũ sửng sốt, đột nhiên cười phá lên: “Không ngờ anh Dương lại là một người rất thú vị!”
“Nào, uống rượu uống rượu đi!” Lương Vũ chủ động gọi mọi người uống rượu.
Trương Nhiên liên tục dán sát lên người Lương Vũ, vốn cô đã ngồi cạnh Lương Vũ, thỉnh thoảng sẽ đụng chạm tay chân một chút.
Có người đẹp chủ động quyến rũ, Lương Vũ đương nhiên sẽ không từ chối, vô cùng hưởng thụ.
Nhưng sâu trong lòng anh vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu vì không chiếm được Bàng Thúy Diễm.
“Cậu Lương, tôi nghe nói nhà họ Lương sắp bước vào hàng ngũ Yên Đô Bát Môn rồi đúng không?”
Tiêu Đạt Việt đột nhiên hỏi.
“Đạt Việt, anh đừng nói bậy, nói mấy lời này trước mặt tôi thì cũng thôi, nếu bị người của Yên Đô Bát Môn nghe thấy thì không tốt đâu.”
Nghe thì có vẻ như Lương Vũ đang cảnh cáo Tiêu Đạt Việt, nhưng anh lại mỉm cười nói thế, làm gì có chút vẻ cảnh cáo nào?
Ngược lại trông vô cùng ngạo nghễ.
“Chuyện này không phải là chuyện sớm muộn sao?” Thạch Bằng vội vàng nói “Đúng vậy, tôi nghe nói nhà họ Lương đã được một số Yên Đô Bát Môn ủng hộ, bây giờ tại Yên Đô, dưới Yên Đô Bát Môn, nhà họ Lương là mạnh nhất.” Tiêu Đạt Việt nói.
“Chờ đến khi nhà họ Lương bước vào hàng ngũ Yên Đô Bát Môn rồi, vậy chẳng phải cậu Lương có khả năng trở thành chủ nhân tương lai của một gia tộc giàu có đứng đầu Yên Đô hay sao?” Mấy cô gái đều kinh ngạc.
Đặc biệt là Trương Nhiên, cô đã rúc toàn bộ cơ thể lên người Lương Vũ, ỏn à ỏn ẻn nói: “Cậu Lương, đến lúc đó anh đừng quên bọn tôi đó!”
“Ha ha, được thôi được thôi!”
Lương Vũ cười to nói, rất hưởng thụ cảm giác này.
“Thúy Diễm, chúng ta đi vệ sinh đi.”
Chu Hân và Nhiếp Giang đột nhiên đi đến, kéo Bàng Thúy Diễm nói.
“Tớ cũng đi!” Trương Nhiên cũng đã đi đến.
Bàng Thúy Diễm cũng đã nhận ra, những người này định đối phó Dương Chấn, Chu Hân và Nhiếp Giang rõ ràng là được Tiêu Đạt Việt và Thạch Bằng sắp xếp đến đây để dụ cô rời đi.
Cô đã đoán được thân phận của Dương Chấn, sao có thể lo lắng Dương Chấn sẽ gặp chuyện được?
Rất nhanh, trong phòng bao chỉ còn lại bốn người đàn ông.
Lương Vũ lúc nãy vẫn còn mỉm cười đột nhiên sa sầm mặt xuống, Tiêu Đạt Việt và Thạch Bằng cũng nhìn Dương Chấn bằng vẻ mặt hài hước.
“Nhóc con, chia tay với Thúy Diễm, sau này anh sẽ là bạn của Lương Vũ tôi, còn công ty của gia tộc anh, nhà họ Lương cũng sẽ che chở!”
Lương Vũ híp mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn nói, dáng vẻ cao ngạo kia, rất là gợi đòn.