Chàng Rể Chiến Thần

Chương 456: Chương 456: Sa thải toàn bộ




“Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi thật biết sai rồi, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Tống Húc Dương quỳ gối dưới chân Dương Chấn, vẻ mặt đầy sợ hãi, không ngừng cầu khẩn.

Cầm quyền tập đoàn Nhạn Chấn nhiều năm như vậy, ông ta đã quen với cuộc sống xa hoa hiện tại.

Dù Dương Chấn là con rơi thì cũng không phải người mà ông ta có thể đắc tội.

Nếu không, sao gia tộc Vũ Văn lại có thể trả lại một công ty thu lợi nhuận khổng lồ như tập đoàn Nhạn Chấn cho Dương Chấn một cách hoàn chỉnh chứ?

Chỉ riêng chuyện đó đã đủ để chứng minh Dương Chấn không phải chỉ là một đứa con rơi bị vứt bỏ không được gia tộc chào đón, thậm chí không cho phép bước vào Yên Đô một bước như bên ngoài đồn đại.

Nếu không, sao gia tộc Vũ Văn có thể giao tập đoàn Nhạn Chấn cho Dương Chấn chứ?

Bây giờ, Dương Chấn đã tiến vào tập đoàn Nhạn Chấn, sao lại có chuyện không thể bước vào Yên Đô một bước như lời đồn chứ?

“Những năm gần đây, chắc là ông đã tham ô khá nhiều nhỉ?”

Dương Chấn từ trên cao nhìn xuống Tống Húc Dương, lạnh lùng nói: “Hạn cho ông trong ngày hôm nay phải trả lại hết những gì đã tham ô, sau đó đi tự thú. Nếu không, tôi không ngại để ông biến mất trên thế giới này.”

Nghe vậy, Tống Húc Dương lập tức tái mặt, sở dĩ ông ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chính là hi vọng Dương Chấn có thể tha cho mình một lần.

Thật không ngờ, Dương Chấn không chỉ không bằng lòng tha cho ông ta mà còn bắt ông ta trả lại hết tất cả những gì ông ta đã lấy đi từ Tập đoàn Nhạn Chấn từ trước đến nay, thậm chí còn muốn ông ta đi tự thú.

Đây là muốn hoàn toàn hủy hoại mình mà.

“Ông có thể cầm quyền ở Tập đoàn Nhạn Chấn lâu như vậy thì khẳng định là người thông minh, chắc ông hiểu, nếu tôi thật muốn mạng của ông thì dù ông chạy trốn tới chân trời góc biển, tôi cũng có thể tìm được.”

“Tuyệt đối đừng hoài nghi lời tôi nói, nếu không đến lúc đó ông không chỉ phải phun hết những gì mình đã nuốt ra, mà còn phải giao ra cả tính mạng.”

“Tôi cũng biết, sau lưng ông còn có người của gia tộc Vũ Văn, ông cũng không cần nói cho tôi đó là ai, vì tôi cũng không muốn biết, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, tôi chưa từng để gia tộc Vũ Văn vào mắt.”

Dương Chấn nói mà không có biểu cảm gì, âm thanh cực kỳ lạnh lùng.

Tống Húc Dương chỉ cảm thấy ý lạnh kinh người, chạy thẳng từ xương sống đến đỉnh đầu, khiến ông ta cảm giác như rơi xuống hầm băng.

Biểu hiện cường thế và bình tĩnh của Dương Chấn lúc này khiến ông ta không thể không tin Dương Chấn thật không sợ gia tộc Vũ Văn.

Trước kia, ông ta từng nghĩ đến điều này, mười tám năm trước đúng là gia tộc Vũ Văn đã đuổi Dương Chấn và mẹ anh ra khỏi Yên Đô, mười tám năm sau, vì sao đột nhiên lại trả tập đoàn Nhạn Chấn cho Dương Chấn.

Nhìn thế nào, cũng giống như gia tộc Vũ Văn đang lấy lòng Dương Chấn.

Bây giờ dường như chuyện đúng là như vậy.

“Cút đi!”

Dương Chấn quát lớn.

Nghe vậy, Tống Húc Dương vừa chạy vừa bò rời đi.

Khi trông thấy Tống Húc Dương từ bên trong chạy ra, những người vốn chờ ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc xem kịch vui đều sợ ngây người.

Ngay sau đó, hai bóng dáng bị người ta ném ra khỏi văn phòng giống như rác rưởi.

Khi bọn họ nhìn thấy hai người đội trưởng bảo vệ cùng với vệ sĩ của Tống Húc Dương hoàn toàn hôn mê bất tỉnh thì đều ngơ ngác.

“Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc vừa rồi trong văn phòng tổng giám đốc Lạc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Vì sao ngay cả tổng giám đốc Tống cũng phải vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài? Còn nữa tại sao người bị ném ra lại là người của tổng giám đốc Tống?”

“Mọi người đừng quên, trong văn phòng tổng giám đốc Lạc, còn có hai người thanh niên.”



Bên ngoài phòng làm việc của Lạc Khải, mọi người bàn tán ầm ĩ.

Mà trong văn phòng, chỉ còn lại ba người Dương Chấn và Mã Tuấn, còn có Lạc Khải.

Lạc Khải kích động nói: “Chủ tịch, hiện tại gần như tất cả mọi người ở Tập đoàn Nhạn Chấn đều đang nghe lời Tống Húc Dương, bây giờ Tống Húc Dương bị cậu làm thành như vậy, khẳng định không còn cơ hội xoay người.”

“Chỉ cần chủ tịch cho tôi thời gian nửa tháng, tôi nhất định có thể giúp cậu khống chế tập đoàn Nhạn Chấn.”

Lạc Khải tràn đầy tự tin nói.

Dương Chấn lại lắc đầu, mở miệng nói: “Tống Húc Dương chỉ là một con cờ của một số người, tập đoàn Nhạn Chấn lớn như vậy, còn có rất nhiều tầng lớp lãnh đạo cao cấp, e là đều không thoát khỏi liên quan đến người của gia tộc Vũ Văn.”

Hiện tại giải quyết một tên Tống Húc Dương, nhưng còn có Tống Húc Dương thứ hai, thứ ba.

Lạc Khải cau mày, tâm tình kích động vừa nãy cũng dần dần lắng lại, ông ta biết Dương Chấn nói không sai, Tống Húc Dương chỉ là một con cờ.

Dù Tống Húc Dương biến mất, nhưng công ty còn lãnh đạo cấp cao khác đối nghịch với mình, ông ta muốn hoàn toàn khống chế tập đoàn Nhạn Chấn, trừ phi sa thải tất cả những lãnh đạo cấp cao đối nghịch với mình đi.

Nếu không, ông ta sẽ gặp trở ngại rất lỡn trong việc khống chế tập đoàn Nhạn Chấn.

“Lập tức tổ chức cuộc họp lãnh đạo cấp cao tập đoàn Nhạn Chấn, phàm những người không nghe lời, đều sa thải hết.”

Dương Chấn nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng nói.

Lạc Khải lập tức giật mình, nếu quả thật muốn sa thải hết những người không nghe lời, e là tập đoàn Nhạn Chấn sẽ tổn thất ít nhất một nửa lãnh đạo cấp cao.

Lập tức tổn thất nhiều lãnh đạo cấp cao như vậy, tập đoàn Nhạn Chấn còn vận hành như thế nào?

“Chủ tịch, cậu làm như vậy, có phải có chút không nhìn xa trông rộng hay không?” Sau khi do dự một chút, Lạc Khải mở miệng hỏi.

Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Sao ông không suy nghĩ, những lãnh đạo cấp cao không nghe lời giống như Tống Húc Dương, đều là nghe ai?”

“Bọn họ ở tập đoàn Nhạn Chấn thêm một ngày, tập đoàn Nhạn Chấn sẽ tổn thất thêm một phần, nếu đã như vậy, sao không một mẻ hốt gọn chứ?”

“Làm như vậy, thoạt nhìn là đả thương kẻ địch một nghìn tự tổn tám trăm, nhưng trên thực tế lại là chuyện một lần vất vả, nhàn nhã cả đời.”

“Chờ tập đoàn Nhạn Chấn được tẩy rửa hoàn toàn, đến lúc đó toàn bộ tập đoàn đều do mình ông định đoạt, chỉ cần ông có thể kinh doanh công ty tốt, thì sẽ nhanh chóng kiếm lại những tổn thất đó.”

Dương Chấn rất có lòng tin với Lạc Khải.

Ban đầu ở chi nhánh công ty Giang Châu, Dương Chấn đã hết sức rõ ràng về năng lực kinh doanh Lạc Khải.

Loại người này, chỉ cần cho ông ta sân khấu càng lớn, ông ta sẽ càng biểu hiện tốt hơn.

“Tôi hiểu rồi!”

Sau khi nghe Dương Chấn giải thích, Lạc Khải đã hiểu ra, đồng thời trong lòng cảm động, sự tín nhiệm của Dương Chấn với ông ta đã vượt qua tưởng tượng của bản thân ông ta.

Đi theo ông chủ như vậy, chỉ cần có thể làm tốt chuyện anh giao phó thì căn bản không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.

Lạc Khải không dám thất lễ, lúc này gọi thư ký tới, sắp xếp cuộc họp.

Nửa giờ sau, phòng họp lớn tập đoàn Nhạn Chấn.

Trong phòng họp lớn như vậy, chỉ gần một nửa chỗ ngồi là có người, còn hầu hết vị trí đều bỏ trống.

Trên mỗi vị trí bàn đều ghi tên và phòng ban tương ứng.

Nên những vị trí bỏ trống kia vốn đều có người mới đúng, lúc này đã đến thời gian họp, nhưng vẫn còn có phần lớn lãnh đạo cấp cao chưa xuất hiện.

“Tổng giám đốc Lạc, tổng giám đốc Thích và tổng giám đốc Quách, còn có quản lý Mã và quản lý Lưu, nói là thân thể không thoải mái, xin nghỉ.”

“Tổng giám đốc Lạc, tổng giám đốc Lương và quản lý Viên cũng xin nghỉ.”

“Tổng giám đốc Lạc, tổng thanh tra Lý và quản lý Trần cũng xin nghỉ!”



Từng nhóm lãnh đạo cấp thấp của phòng ban nhanh chóng thi nhau đứng dậy, xin phép nghỉ giúp lãnh đạo của bọn họ.

Cuộc họp lần này là cuộc họp của toàn bộ lãnh đạo cấp bậc trưởng phòng trở lên của tập đoàn, bây giờ hầu hết tổng thanh tra và phó tổng giám đốc của công ty, còn có các trưởng phòng của các phòng ban đều xin nghỉ.

Rõ ràng đều là cố ý.

Dù đã sớm biết kết quả này, thế nhưng lúc này Lạc Khải vẫn vô cùng phẫn nộ.

“Bây giờ lập tức thông báo cho những lãnh đạo xin nghỉ phép là tôi sẽ đợi thêm bọn họ mười phút, nếu còn chưa tới, thì sau này cũng không cần tới công ty nữa, lập tức sa thải toàn bộ, xéo đi!”

Lạc Khải ánh mắt phát lạnh, lớn tiếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.