Chàng Rể Chiến Thần

Chương 265: Chương 265: Sắp có chân tướng




“Tôi đã tìm thấy vợ và con gái của Hồ Siêu!”

Hồ Siêu là người gây ra vụ tai nạn. Vào ngày xảy ra vụ việc, Quan Tôn Sắc liền kiểm tra mọi thông tin về Hồ Siêu, mà vợ và con gái của Hồ Siêu lại đột nhiên biến mất vào ngày hôm ấy.

“Ông đến tập đoàn Nhạn Chấn đón tôi ngay!” Dương Chấn nói.

“Anh Dương, tôi sẽ đưa vợ và con gái của Hồ Siêu đến.” Quan Tôn Sắc nói.

“Tôi muốn đích thân xử lý việc này!” Dương Chấn xen vào nói.

Quan Tôn Sắc cũng không dám khuyên nữa, vội vàng nói: “Được, bây giờ tôi qua đón anh ngay!”

Nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes-Benz G màu đen dừng lại trước cổng tập đoàn Nhạn Chấn.

Quan Tôn Sắc đón Dương Chấn ở cổng công ty, chiếc xe chạy một mạch về phía thôn Thổ Lương thuộc khu vực Giang Châu.

“Vợ của Hồ Siêu tên là Thái Quyên, là người ngoại tỉnh. Thái Quyên có một người bà con xa sống ở thôn Thổ Lương. Vào ngày ba vợ của anh gặp tai nạn, người phụ nữ này đã trốn ở thôn Thổ Lương.”

Quan Tôn Sắc thận trọng nói: “Ngay khi nhận được tin tức của bà ta, tôi liền thông báo cho anh. Về phần tại sao bà ta lại trốn trong thôn này thì tôi chưa kịp điều tra.”

Quan Tôn Sắc có chút lo lắng, dù sao cũng là ba vợ Dương Chấn xảy ra chuyện, đã năm ngày trôi qua, ông ta chỉ mới điều tra được nơi ở của Thái Quyên.

Dương Chấn mặt không cảm xúc nói: “Được, tôi biết rồi!”

Ngày hôm đó trong điện thoại anh rất tức giận với Quan Tôn Sắc, cũng bởi vì Tần Đại Quang bị tai nạn nên anh không kìm lòng được mà trút giận lên đầu Quan Tôn Sắc.

Thấy Dương Chấn không tức giận, Quan Tôn Sắc mới thở phào nhẹ nhõm.

Thôn Thổ Lương khá xa, đi mất cả tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Xe dừng lại trong một căn nhà nhỏ, chiếc cổng sơn đỏ, bên trong sân là một căn nhà mái ngói.

Dương Chấn còn chưa vào sân thì tiếng chó sủa trong sân đã vang lên.

“Anh Dương, trong khoản thời gian này Thái Quyên đã sống ở đây.” Quan Tôn Sắc nói.

“Các người là ai?”

Dương Chấn và Quan Tôn Sắc vừa vào sân, bên cạnh đống đá có một ông già da ngăm đen đang ngồi ngậm điếu thuốc, giọng nói đặc sệt tiếng địa phương.

“Chúng tôi tìm Thái Quyên!”

Quan Tôn Sắc mở miệng nói.

“Thái Quyên là ai? Tôi không quen!”

Khi ông già nghe thấy anh muốn tìm Thái Quyên thì ánh mắt của ông ta rõ ràng có chút hoảng sợ, ông ta giả vờ bình tĩnh nói.

Quan Tôn Sắc nhướng mày, không vui nói: “Ông tên Lý Hữu Phú. Thái Quyên là cháu gái xa của ông. Nếu không phải tôi biết Thái Quyên đang ở đây thì tôi đã không đến rồi!”

“Tôi nói không có, không có! Đây là nhà tôi! ông đang muốn ép buộc tôi?”

Nghe thấy câu đó của Quan Tôn Sắc, ông già đột nhiên nổi giận, ngậm tẩu thuốc xông tới trước mặt Quan Tôn Sắc, vươn tay muốn đẩy Quan Tôn Sắc ra ngoài.

“Ông già kia! Ông dám động vào tôi thử xem!”

Quan Tôn Sắc cũng tức giận, ông ta đường đường là người đứng đầu của một trong bốn gia tộc ở Giang Châu, ở nơi này lại có người dám động chân động tay với ông ta.

Vệ sĩ của Quan Tôn Sắc lập tức tiến lên muốn ra tay với ông già.

“Dừng tay!”

Dương Chấn hét lên.

“Ông à chúng tôi tìm Thái Quyên có chút chuyện, phiền ông nói bà ta ra đây nói chuyện với chúng tôi vài câu, sau đó chúng tôi sẽ rời đi!”

Dương Chấn cười nói, sau đó mở ví lấy ra toàn bộ số tiền giấy màu xanh bên trong đưa cho ông già, nói: “Ông à, cái này coi như biếu ông tiền thuốc lá.”

Ông già liếc mắt nhìn số tiền Dương Chấn đưa, hình như là hơn 9 triệu.

Ông ta không chút do dự cầm lấy, liếc mắt nhìn Quan Tôn Sắc: “Nhìn thanh niên người ta lịch sự như thế nào đi?”

Quan Tôn Sắc tức giận đến đỏ bừng mặt, nếu không phải Dương Chấn đang ở đây thì sẽ để ông ta có cơ hội ngạo mạn sao?

“Vào đi!”

Ông già nhìn chiếc Mercedes-Benz big G đậu bên đường, sau đó nhìn cách ăn mặc của Quan Tôn Sắc, bên cạnh còn có vệ sĩ đi theo, ông ta biết chuyện Thái Quyên đang ở đây nhất định không giấu được.

“Thái Quyên!”

Sau khi ông già đưa hai người vào sân, ông hét một tiếng vào hướng căn nhà gạch ngói.

“Cậu, có chuyện gì ạ?”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề bước ra từ căn phòng trong cùng, trên tay dính một ít bột mì, có vẻ như đang nhào bột.

“Bọn họ tìm cô!” Ông già chỉ vào đám người Dương Chấn, nói.

Một chút dấu vết hoảng sợ thoáng qua trên gương mặt Thái Quyên, bà ta lo lắng nhìn đám người Dương Chấn, lắp bắp: “Các người là ai? Tôi không quen các người, tại sao các người lại tìm tôi?”

Dương Chấn tiến lên, nhìn Thái Quyên nói: “Cô à, cô đừng căng thẳng, chúng tôi tìm cô chỉ là muốn hỏi cô một ít chuyện. Chỉ cần cô hợp tác thì sẽ nhanh thôi.”

Đương nhiên, Dương Chấn cũng không cho rằng người phụ nữ ăn nói lắp khi gặp họ này lại có liên quan đến chuyện của Tần Đại Quang.

“Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết.”

Thái Quyên xoay người muốn đi.

Vừa định đi vào thì vệ sĩ của Quan Tôn Sắc đã chặn cửa lại.

“Các người muốn làm gì?”

Thái Quyên vô cùng sợ hãi, hay tay run lẩy bẩy.

“Chúng tôi còn chưa hỏi bà mà bà lại nói không biết? Xem ra chắc bà đã biết chúng tôi muốn hỏi cái gì rồi.”

Quan Tôn Sắc lạnh lùng nói.

Thái Quyên bị Dương Chấn, Quan Tôn Sắc và các vệ sĩ bao vậy, bà ta vô cùng hoảng sợ.

Đúng lúc này, ông già đưa đám người Dương Chấn đi vào đột nhiên lên tiếng: “Thái Quyên, nếu người ta đã tìm tới cửa thì cô hãy nói những chuyện cô biết cho bọn họ đi!”

Ông già biết rất rõ, thôn Thổ Lương ngay cả camera còn không có, Thái Quyên trốn ở đây mà vẫn có thể bị tìm thấy, điều này cho thấy đám người Dương Chấn không đơn giản.

Sau khi nghe những lời ông già nói, Thái Quyên đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng bà ta vẫn do dự.

Quan Tôn Sắc định thúc giục thì bị ánh mắt của Dương Chấn ngăn lại.

Một lúc lâu sau, Thái Quyên mới đỏ mắt nói: “Các người vào trong đi!”

Dương Chấn và Quan Tôn Sắc bước vào nhà thì nhìn thấy một chiếc giường lưới hoan gỉ bên trong.

Trên giường còn có một cô bé đầu trọc, trông cỡ bảy tám tuổi.

Cô bé rất gầy, đột nhiên nhìn thấy người lạ, trên mặt có chút sợ hãi.

“Linh Linh, mau chào đi con!” Thái Quyên nói với cô bé.

Cô bé nhút nhát nhìn Quan Tôn Sắc nói: “Chào ông nội!”

Sau đó nhìn về phía Dương Chấn: “Chào chú ạ!”

“Chào cô bé!”

Dương Chấn mỉm cười nói.

Nói xong, anh nhìn Quan Tôn Sắc: “ông có tiền mặt không?”

“Có!”

Quan Tôn Sắc móc ví lấy ra toàn bộ tiền mặt trong đó, nhìn độ dày chắc là 6 triệu.

Dương Chấn đưa tiền cho cô bé, mỉm cười dịu dàng nói: “Linh Linh, chú đến không mang quà cho cháu. Cho cháu chút tiền này, bảo mẹ dẫn cháu đi mua quần áo mới nhé.”

Linh Linh vội từ chối: “Cám ơn chú, tiền của chú, Linh Linh không thể lấy được!”

Không hiểu vì sao, Dương Chấn nhìn cô bé này thì đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Anh vội nói: “Đây là tấm lòng của chú, mau cầm đi, nếu không lấy, chú sẽ không vui.”

Linh Linh lén lút nhìn Thái Quyên, thấy Thái Quyên gật đầu, cô bé mới cẩn thận cầm lấy tiền: “Cảm ơn chú ạ!”

Vừa nói xong, cô bé đột nhiên chảy máu mũi.

Thái Quyên hoảng loạn, hai mắt đỏ bừng, nhanh chóng lấy giấy giúp cô bé cầm máu mũi.

Sắc mặt Quan Tôn Sắc nghiêm trọng, nói nhỏ: “Hình như là ung thư máu!”

Dương Chấn vừa bước vào phòng đã cảm thấy cô bé rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, cả người lộ rõ vẻ ốm yếu.

“Các người đến đây là vì chuyện của chồng tôi có đúng không?”

Sau khi giúp cô bé xử lý vết máu mũi, Thái Quyên ngồi sang bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe hỏi Dương Chấn.

Dương Chấn gật đầu: “Chồng cô tông ba vợ tôi, bây giờ ba tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói rằng ông ấy có khả năng sẽ trở thành người thực vật, cả đời này sẽ không tỉnh lại.”

Sau khi nghe những lời Dương Chấn nói, Thái Quyên rất hoảng loạn.

“Bịch!”

Bà ta quỳ xuống dưới chân Dương Chấn, khóc lóc nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thật sự không có cách nào bồi thường nổi tiền thuốc men cho cậu, thật sự không có cách nào!”

“Con gái tôi bị ung thư máu, bác sĩ nói nếu không chữa trị thì con bé sẽ chết.”

“Nếu không phải bị đẩy đến tình thế tuyệt vọng thì chồng tôi cũng sẽ không làm như vậy.”

“Có người đưa cho ông ấy 1,5 tỷ, bảo ông ấy tông chết một người. Ông ấy làm vậy là để cứu Linh Linh, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.