Chàng Rể Chiến Thần

Chương 43: Chương 43: Tần nhã ngại ngùng




Nghe Lạc Khải nói thế, Dương Chấn cất tiếng nói: “Làm được lắm, tôi muốn khiến cho nhà họ Hùng không còn sức lực sống lại từ cõi chết nữa.”

“Xin chủ tịch yên tâm, tất cả tụ điểm giải trí của Hùng gia đều được tôi cài cắm tai mắt, bị kiểm tra và niêm phong trước mặt tất cả mọi người, rất nhiều vị khách đều chụp lại chứng cứ đăng lên mạng, bây giờ chứng cứ đã rất chắc chắn, nhà họ Hùng khó mà có cơ hội trở mình.”

Lạc Khải trả lời đúng với thực tế, đột nhiên nhớ đến điều gì, rồi lại nói: “Phải rồi, còn có một việc cần phải báo cáo lại với anh nữa, chủ quản nghiệp vụ Vương Khê từng cử cô Tần đi đàm phán từng là thư ký của cô Tần, kể từ sau khi cô Tần trở về tập đoàn Tam Hòa, Vương Khê luôn làm khó làm dễ cô Tần, rất có thể Hùng Bác Nhân đã mua chuộc Vương Khê, có cân phải đuổi việc cô ta không?”

“Đuổi việc à?”

Dương Chấn cười lạnh: “Làm sai thì phải trả giá, đâu đơn giản như đuổi việc là xong? Tạm thời đừng đụng đến cô ta, cô ta vẫn còn tác dụng với tôi.”

“Dạ, chủ tịch!”

Sau khi cúp máy, sắc mặt Dương Chấn dần dần lạnh xuống, mặc dù nhà họ Hùng rất đáng hận, nhưng cô gái tên Vương Khê này còn đáng hận hơn, nếu như ban đầu làm thư ký cho Tần Nhã, điều đó có nghĩa là từng được Tần Nhã trọng dụng, bây giờ lại lấy oán báo ân, hãm hại Tần Nhã.

Vừa khéo không tìm thấy cơ hội để cho Tần Nhã lên chức, Vương Khê chính là thời cơ thích hợp.

Trong nhà của nhà họ Hùng.

Lúc Hùng Bác Nhân chạy đến, ông ta mới nhận ra người trong nha họ Hùng đã ngồi kín sân.

Trên cổ ông ta vẫn còn quấn miếng vải trắng, thấm đẫm máu tươi.

“Ba, ba phải đòi lại công bằng cho con! Cái thằng khốn nạn đó suýt nữa đã giết con rồi, nếu không phải mạng của con lớn thì bây giờ đã đi đời.” Hùng Bác Nhân lập tức bật khóc kể khổ.

“Bốp!”

Hùng Thanh Sơn tát vào mặt Hùng Bác Nhân, cụ ta tức giận quát: “Súc sinh! Quỳ xuống cho tao!”

Hùng Bác Nhân sững sờ, ông ta thốt lên đầy vẻ kinh ngạc: “Ba! Suýt nữa con đã bị thằng súc sinh ấy giết mà sao ba lại đánh con?”

“Đánh mày?”

Hùng Thanh Sơn tức giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy: “Nếu không phải mày là con ruột của tao, tao chỉ mong có thể giết quách mày thôi.”

Cụ ta vừa mắng chửi vừa quơ cây quải trượng trong tay, đánh mạnh mấy cái vào người Hùng Bác Nhân.

Hùng Bác Nhân quỳ trên mặt đất, gương mặt đượm vẻ không cam tâm, đôi mắt đỏ oạch: “Ba! Cho dù ba đánh chết con thì cũng phải cho con biết lý do chứ? Ba không phân biệt phải trái mà đánh con, trong mắt của ba có còn đứa con trai này nữa không?”

“Nghiệt tử! Mày là cái thằng nghiệt tử!” Hùng Thanh Sơn vô cùng tức giận, cơ thể ông ta lung lay chực ngã.

“Ba!”

Hùng Bác Thành lập tức cảm thấy kinh hãi, anh ta vội vàng đỡ Hùng Thanh Sơn lại.

Rồi tức giận quát vào mặt Hùng Bác Nhân: “Cái thằng khốn nạn, nếu không phải mày đắc tội với ông lớn ở bên ngoài thì nhà họ Hùng chúng ta đâu có lâm vào cảnh khốn khó như bây giờ? Mày không những không biết hối cả, không ngờ lại còn dám cãi bướng! Trong mắt mày có còn nhà họ Hùng hay không? Có còn ba hay không?”

“Tôi đắc tội với ông lớn từ bao giờ?”

Hùng Bác Nhân gắt gỏng: “Hùng Bác Thành, anh là cái đồ hèn hạ, nhân lúc tôi gặp khó mà bỏ đá xuống giếng chứ gì, có phải sự tôi sẽ giành vị trí người thừa kế của anh hay không? Muốn bôi nhọ tôi à?”

“Người đâu!” . Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ Tr ùmTruyện.co m ++

Hùng Thanh Sơn quát: “Đánh cho tôi! Đánh gãy hai chân của cái thằng nghịch tử này!”

“Ba! Ba nói gì thế? Muốn đánh gãy hai chân của con sao?” Gương mặt Hùng Bác Nhân toát ra vẻ bất ngờ.

Hùng Thanh Sơn vừa ra lệnh, vài người đàn ông lực lưỡng xông vào bên trong, đè Hùng Bác Nhân xuống đất.

Cho đến giờ phút ấy, Hùng Bác Nhân mới ý thức được ba thật sự muốn đánh gãy chân của mình.

“Ba, con biết sai rồi, con không nên cãi lại ba, cũng không dám tranh giành vị trí người thừa kế với anh cả, xin ba tha cho con, con thật sự biết sai rồi.” Hùng Bác Nhân sốt ruột, anh ta giãy giụa kịch liệt, vết thương trên cổ bị lộ ra ngay, máu tươi thấm ướt cả băng gạc.

Hùng Thanh Sơn đi đến trước mặt Hùng Bác Nhân, ông ta nói với gương mặt bình tĩnh: “Bác Nhân, làm sai thì phải trả giá, đừng trách ba nặng tay, tại vì con có lỗi với nhà họ Hùng, ba chỉ đành đại nghĩa diệt thân mới có thể cứu nhà họ Hùng mà thôi.”

“Ba, rốt cuộc con đã làm gì sai chứ? Không ngờ lại rơi vào thảm cảnh như thế này?” Cổ Hùng Bác Nhân đau nhói, nhưng ông ta chỉ muốn biết chân tướng.

“Mày đắc tội với ông lớn, dẫn đến việc tất cả chốn giải trí của nhà họ Hùng đều bị kiểm tra và niêm phong.” Hùng Thanh Sơn nói chậm rãi, ánh mắt ông ta trông có vẻ rất đỗi tuyệt vọng.

“Cái gì?”

Hùng Bác Nhân giật mình: “Ba, sao có thể như thế được? Nhà họ Hùng chúng ta là gia tộc đã đứng vững vào chục năm ở Giang Châu, có ai dám đụng đến chỗ kinh doanh của nhà họ Hùng kia chứ? Nhất định là nhầm lẫn ở đâu rồi, với lại con cũng có đắc tội ông lớn nào đâu.

Người nhà họ Hùng đều nhìn Hùng Bác Nhân với ánh mắt lạnh lùng, chỉ mong có thể xông lên đập cho anh ta một trận.

Hùng Bác Nhân căng thẳng trong lòng, đột nhiên ông ta ý thức được hình như nhà họ Hùng đã xong thật rồi.

“Sao có thể như thế? Sự thật đã bày ra trước mặt thì còn có gì không thể nữa?”

Hùng Bác Thành cũng quát lên đầy vẻ tức giận: “Đồ ngu ngốc chính là đồ ngu ngốc, đến việc đắc tội người nào mà cũng không biết.”

“Ngoại trừ tính kế một thằng con rể vô dụng trong gia tộc nhỏ thì tôi cũng chưa từng đắc tội ai mà!”

Bây giờ Hùng Bác Nhân cũng sững sờ, thật sự không nghĩ ra mình đã đắc tội với ông lớn nào, nhưng ông ta nhanh chóng sững sờ.

Bởi vì ông ta nhớ lại những gì Dương Chấn đã nói trước lúc đi, đôi mắt trợn tròn ngay: “Không thể nào, chắc chắn không thể nào là nó được, nó chỉ là một thằng con rể bị đuổi ra khỏi gia tộc mà thôi, làm sao có thể lật đổ nhà họ Hùng được?”

“Mày nói cái gì? Nó là ai?” Hùng Bác Thành bắt lấy trọng điểm, ông ta xông vụt lên trước, tóm cổ áo của Hùng Bác Nhân rồi quát vào mặt ông ta.

“Nói cho ba biết ngay!” Hùng Thanh Sơn cũng tức giận quát mắng.

“Là Dương Chấn, là thằng con rể vô dụng bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi gia tộc ấy.”

“Chính là nó, nó đã hủy hoại Vĩ, còn đánh Vĩ bị thương nặng, còn có vết thương của con nữa, cũng là vì nó.”

“Nó nói sẽ lật đổ nhà họ Hùng, làm con hối hận.”

Gương mặt Hùng Bác Nhân toát ra vẻ sợ hãi, đến nói năng cũng ấp a ấp úng.

“Quả nhiên là cái thằng khốn nạn nhà mày!” Hùng Bác Thành đá Hùng Bác Nhân ngã lăn xuống mặt đất.

Hùng Thanh Sơn hít sâu một hơi, ánh mắt ông ta trở nên sắc sảo vô cùng, giọng nói của cụ ta đanh lại: “Đánh gãy hai chân của nó cho tôi!”

“Đừng mà…Á…” Tiếng kêu la đau đớn đầy thảm thiết vang lên trong nhà họ Hùng.

“Bác Thành, sáng ngày mai lôi cái thằng này đi ra ngoài, cầu xin người đó tha thứ.” Sau khi nói dứt lời, Hùng Thanh Sơn quay người vào phòng.

Ánh mắt Hùng Bác Thành trở nên sắc sảo: “Dạ thưa ba.”

Ngày kế, phía Đông vừa mới xuất hiện một vệt trắng bạc, Tần Nhã duỗi eo, chậm rãi mở mắt.

Cô nhanh chóng ý thức được không ở trong nhà, bèn ngồi dậy, nhìn căn phòng trang trí xa hoa mà trong lòng cảm thấy hoảng hốt.

Cô ráng nhớ lại đôi chút, chỉ nhớ tối hôm qua mình vừa phát hiện ra bị tính kế, mới đứng dậy đã ngất đi, còn tất cả những gì xảy ra sau đó thì cô đều không biết gì cả.

“Á…”

Tiếng gào thất thanh bay vút lên trời cao.

Dương Chấn vừa mới nấu bữa sáng xong, nghe thấy tiếng gào của Tần Nhã, anh cũng giật mình, vội vàng chạy vào phòng cô.

“Nhã, em không sao chứ?” Dương Chấn nhìn Tần Nhã với vẻ lo lắng và căng thẳng.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Dương Chấn, Tần Nhã không khỏi rơi lệ, đột nhiên cô nhào vào lòng anh, vòng tay ôm cổ anh thật chặt.

Lúc vừa mới tỉnh dậy, Tần Nhã cứ nghĩ rằng mình đã bị Hùng Bác Nhân làm nhục, sau khi dòm thấy Dương Chấn, cô mới ý thức được rằng nhất định mình đã được người đàn ông này cứu nên không kiềm chế dòng nước mắt nữa, chỉ ôm Dương Chấn bật khóc nức nở.

Đôi tay Dương Chấn cứng đờ, rồi sau đó, anh nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Không sao đâu, tất cả đều đã qua rồi.”

Một hồi lâu sau, Tần Nhã mới bình tĩnh lại, cô vội vàng buông Dương Chấn ra, nghĩ đến cảnh mình mất khống chế, không ngờ lại chủ động ôm ghì Dương Chấn, trong lúc nhất thời cô khong khỏi ngại ngùng muốn khoét đất chui xuống cho xong.

Dương Chấn không biết rõ tâm tình của Tần Nhã trong lúc này, anh duỗi tay sờ trán cô: “Cũng không nóng! Sao mặt đỏ thế?”

“Dương Chấn, cút đi cho tôi!” Tần Nhã ngại ngùng quát mắng.

Dương Chấn bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, trước lúc bỏ đi, anh nói với cô: “Trong tủ quần áo có đồ nữ, chừng nào em tắm rửa xong thì xuống nhà ăn sáng nhé.”

“Con gái lật mặt như lật sách, khi nãy vừa mới ôm mình mà đột nhiên lại kêu mình cút.” Sau khi rời khỏi phòng, Dương Chấn lắc đầu cười khổ.

Tần Nhã nhìn ra cửa phòng, đột nhiên cô bật cười mà nói: “Đúng là ngốc thật!”

Nụ cười của cô khuynh nước khuynh thành.

Đợi đến khi cô mở tủ quần áo ra mới phát hiện căn phòng ngủ hơn 50 mét vuông này lại được sơn hồng, bên trong bày rất nhiều đồ chơi của bé gái.

Mở tủ quần áo ra, cô càng kinh ngạc hơn nữa, tủ quần áo rộng lớn được chia thành ba phần, một phần là đồ nam, một phần là đồ nữ, còn có một phần treo quần áo bé gái.

Điều khiến cho cô kinh ngạc hơn là tất cả đồ nữ đều là size của mình.

Cô lại nhìn những bộ đồ của bé gái, đều là size của Tiếu Tiếu.

Rốt cuộc cô cũng đã hiểu, Dương Chấn đã chuẩn bị cho mình và con gái từ lâu rồi.

Nhớ đến lúc Dương Chấn trở về, tất cả những gì anh làm cho cô, đột nhiên cô lại chực khóc。

Một hồi lâu sau, cô mới lau đôi mắt ưng ửng đỏ: “Chúng em vẫn luôn hiểu lầm anh!”

Lúc cô thay xong quần áo bước ra khỏi phòng ngủ, sự xa hoa lộng lẫy của ngôi biệt thự khiến cho cô sững sờ.

Cô ngẩn ngơ nhìn xung quanh, trên tường treo những bức tranh nổi tiếng trên thế giới, trong tủ triển lãm còn có các loại đồ sứ cổ, phòng khách rộng lớn như cung điện.

“Rốt cuộc bây giờ anh giàu đến mức nào thế?” Tần Nhã hỏi khẽ.

“Tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về em!” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Nhã.

Gương mặt Tần Nhã đỏ ửng, cô nhìn gương mặt chân thành của Dương Chấn, vốn dĩ định đả kích anh đôi ba câu, nhưng đột nhiên cô lại nuốt ngược về.

“Chúng ta ăn cơm đi!”

Tần Nhã nói, chủ động đi về phía nhà ăn.

Nói là nhà ăn không bằng bảo là nhà hàng, trong nhà ăn rộng lớn bày không ít bàn lớn bàn nhỏ, nhưng không khiến cho không gian trở nên chật hẹp mà lại khiến cho tất cả mọi thứ trông vẫn rất rộng rãi.

“Đây là đồ ăn sáng anh làm à?” Nhìn thấy bữa sáng trông có vẻ đơn giản nhưng lại rất phong phú, Tần Nhã bất ngờ.

Bít tết bóng mềm, bông cải xanh, trứng chiên vàng, bánh bao cháy vàng, sữa bò thơm nức, tất cả đều trông có vẻ rất tuyệt vời.

“Rột!”

Đột nhiên bụng của Tần Nhã réo lên, cô lập tức đỏ mặt.

“Ăn sáng đi!”

Dương Chấn mỉm cười, anh cẩn thận cắt bít tết ra từng miếng nhỏ, đẩy đến trước mặt Tần Nhã.

Nhìn thấy thế, một nơi mềm mại nào đó trong lòng Tần Nhã đột nhiên xao động.

Đôi mắt cô đỏ ửng, nhìn người đàn ông trước mặt đăm đăm: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.