Nghe Hoàng Chung nói xong, Dương Chấn bỗng nhiên cười một tiếng, chỉ là tiếng cười kia vô cùng âm trầm.
Thay vì nói hôm nay là ngày Ngải Lâm kết hôn thì nói luôn là nhà họ Hoàng muốn dụ Dương Chấn tới Yên Đô nên đã thiết kế một cái bẫy.
Hơn nữa, Vương Hổ cũng đã thừa nhận.
Vào thời điểm Hoàng Chung xuất hiện, Dương Chấn càng thêm chắc chắn.
Dù sao thì Hoàng Chung cũng đã bị bãi miễn vị trí người thừa kế gia chủ, bây giờ lại dẫn người đến đây, chắc chắn là mang theo sứ mệnh của gia tộc mà tới.
Với gia tộc coi trọng sĩ diện như nhà họ Hoàng này, hai người thừa kế liên tiếp, một người bị ép phải quỳ xuống đất ngay trước mặt mọi người còn một người khác bị sợ hãi thành đồ đần.
Sao nhà họ Hoàng có thể dễ dàng buông tha cho Dương Chấn được chứ?
“Ngài Dương là người thông minh, hi vọng sẽ không đưa ra lựa chọn sai lầm.”
Thấy Dương Chấn không nói lời nào, Hoàng Chung cười híp mắt nói.
Nghe giọng điệu của ông ta vô cùng bình thản nhưng lại tràn đầy ý vị uy hiếp.
Dương Chấn ngạo nghễ cười một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bỗng nhiên lắc đầu: “Tặng ông một câu nói!”
“Câu gì?”
Hoàng Chung vô thức mở miệng hỏi.
“Nói dễ nghe một chút thì là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Dương Chấn ẩn ý nói, sau đó lại châm chọc cười một tiếng: “Còn nói khó nghe hơn chút thì là chó không thể thay đổi bản chất thích ăn phân!”
Rầm!
Dương Chấn vừa nói dứt miệng, một cơn lửa giận đã bộc phát trong đầu Hoàng Chung.
Người nhà họ Vương và nhà họ Ngải cũng đều vô cùng kinh ngạc, khiến bọn họ không ngờ nhất là, Dương Chấn lại dám sỉ nhục Hoàng Chung ở ngay trước mặt mọi người.
Trước đó chuyện Hoàng Chung bị Dương Chấn ép phải quỳ xuống đất vốn đã bị nhà họ Hoàng đè xuống, người biết ít lại càng thêm ít.
Nếu để nhà họ Vương và nhà họ Ngải biết chuyện này, có lẽ bây giờ còn có thể dễ dàng tiếp nhận một chút.
“Dương Chấn, cậu muốn chết đúng không!”
Hoàng Chung khôi phục bộ mặt thật sự, sắc mặt u ám đến mức có thể chảy ra nước, không che giấu sát ý mãnh liệt của mình đối với Dương Chấn.
“Đây là Yên Đô chứ không phải Giang Châu, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy chẳng lẽ không sợ tôi sẽ làm cho cậu không bước chân ra khỏi Yên Đô được sao?”
“Tuyệt đối đừng nghĩ là tôi đang nói đùa với cậu, xưa nay tôi không bao giờ nói đùa với kẻ địch!”
Hoàng Chung lạnh giọng nói, không sợ Dương Chấn chút nào.
Dương Chấn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Quả nhiên là chó không thể thay đổi bản chất thích ăn phân!”
“Cậu câm miệng lại cho tôi!”
Hoàng Chung gầm lên.
“Xem ra, ông đã quên mất sự hèn mọn lúc trước khi quỳ gối dưới chân tôi cầu xin tha thứ rồi nhỉ.”
Dương Chấn cười lạnh, lập tức buông chén trà sứ trắng xuống, dặn dò Mã Tuân ở bên cạnh: “Nếu ông Hoàng đây đã quên thì cậu đi nhắc nhở để ông ấy nhớ lại quá khứ một chút, nhớ lại sự hèn mọn của ông Hoàng lúc đó.”
Nghe vậy, Mã Tuân nhếch miệng lên một độ cong tà ác rồi cất bước đi về phía Hoàng Chung, vừa đi vừa nói: “Anh Chấn nói không sai, nếu chó đã không thể thay đổi bản chất thích ăn phân, vậy thì cứ để nó ăn phân là được rồi!”
“Khốn kiếp! Ngậm miệng lại! Cậu câm miệng cho tôi!”
Hoàng Chung sắp tức giận đến điên rồi, Dương Chấn mở miệng là chó không thể thay đổi bản chất thích ăn phân, mà ngay cả đàn em của Dương Chấn cũng dám sỉ nhục mình.
Nhưng lần này, ông ta không hề tới đây một mình nên cũng sẽ không bị Dương Chấn làm cho sợ hãi.
Người của nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều sợ ngây người.
Nghe ý của Dương Chấn thì Hoàng Chung đã từng quỳ xuống đất cầu xin anh ta tha thứ rồi ư?
Bọn họ chợt nhớ tới, mấy tháng trước nhà họ Hoàng bỗng nhiên thay đổi người thừa kế gia chủ, lúc ấy chuyện này còn tạo thành chấn động rất lớn.
Lúc đó bọn họ cũng từng suy đoán, chuyện thay đổi người thừa kế lớn như vậy, sao nhà họ Hoàng lại tùy tiện như thế?
Tận đến vừa nãy, khi Dương Chấn nói ra chuyện Hoàng Chung đã từng quỳ xuống đất để cầu xin anh ta tha thứ, bọn họ mới biết được nguyên nhân.
Ở Yên Đô, nhà họ Hoàng có tiếng là sĩ diện, bất kỳ ai nếu đã khiến gia tộc mất mặt thì đều trở thành mục tiêu công kích của toàn bộ nhà họ Hoàng.
Kể cả gia chủ ra mặt, cũng vô dụng.
Một gia tộc coi trọng sĩ diện như thế, há lại có thể dễ dàng tha thứ cho người thừa kế gia chủ đã từng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ?
Ngay khi người của nhà họ Vương và nhà họ Ngải còn chưa kịp hoàn hồn, Mã Tuân đang đi về phía Hoàng Chung thì lại bị một người trung niên toàn thân được che giấu trong áo choàng màu đen chặn lại.
Toàn thân người trung niên kia được áo choàng đen che kín, chỉ đứng ở đó đã cho người ta một luồng áp lực vô hình.
Nhưng thu hút người khác nhất là hai tay của ông ta.
Phía trên ống tay áo được bao trùm một tầng kim loại bằng sắt sáng bóng, lóe ra một cỗ hàn ý khiến người ta sợ hãi.
Trong nháy mắt khi người trung niên ngẩng đầu lên, mấy người lớn tuổi của nhà họ Ngải và nhà họ Vương đều kinh ngạc đến mức ngây người.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía người trung niên có sự sợ hãi nồng đậm.
“Lại là ông ta!”
Mấy người lớn tuổi liếc mắt một cái đã nhận ra người trung niên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
“Ông ta là ai? Rất nổi tiếng à?”
Có một số người trẻ tuổi không biết người trung niên này.
“Mười năm trước, có một người được xưng là cao thủ bàn tay sắt giết người, chỉ bằng một đôi tay sắt xuất thần nhập hóa mà ông ta đã hủy giệt cả một gia tộc đứng đầu tỉnh.”
“Nghe nói, ông ta giết người không chớp mắt, đôi tay sắt kia qua chế tạo công nghệ cao đã trở thành vũ khí giết người!”
“Mỗi lần, ông ta đều mang theo đôi tay sắt này, giết người vô số, hơn nữa nạn nhân còn đều là cao thủ nổi tiếng trong giới võ đạo.”
“Còn nghe đồn là sau này có một cao thủ hàng đầu nào đó ở Yên Đô ra mặt trấn áp mới giết được ông ta, không ngờ, ông ta vẫn còn còn sống!”
“Người đàn ông trước mặt có đôi tay sắt, khoác áo choàng đen chính là tên ma đầu được gọi là tay sắt giết người đó, không ai biết tên của ông ta mà đều gọi ông ta là Tay Sắt!!”
“Không ngờ, ông ta lại làm việc cho nhà họ Hoàng!”
Mấy người lớn tuổi của nhà họ Vương và nhà họ Ngải đểu đang kể lại cho đám con cháu trong gia tộc nghe sự tích liên quan đến tên Tay Sắt này.
“Ông muốn ngăn cản tôi?”
Mã Tuân không hề sợ chút nào mà chỉ cười lạnh một tiếng, trong hai mắt là chiến ý nồng đậm.
Từ trên người đối phương, anh ta cảm nhận được một cỗ sức mạnh to lớn như có như không.
Hiển nhiên, đối phương rất mạnh.
Ngay cả anh ta cũng không biết mình có thể chiến thắng đối phương hay không.
Từ sau khi rời khỏi biên giới phía bắc, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được kẻ địch mạnh như vậy.
Anh ta rất hưng phấn!
Dường như lại trở về thời điểm anh ta chinh chiến sa trường, giao chiến cùng với những tên tướng dũng mãnh của kẻ địch.
“Có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng chạm vào ông ta!”
Tay Sắt vô cảm nói, trên khuôn mặt lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào, giống như gương mặt của người chết.
“Nếu như tôi cứ nhất định muốn chạm vào ông ta thì sao?”
Mã Tuân cười lạnh, lúc nói chuyện, thân thể đã động.
Ngay lúc Mã Tuân hành động, Tay Sắt vốn đang ngăn ở trước mặt Hoàng Chung cũng động.
Tốc độ của ông ta không nhanh, nhưng hành động lại vô cùng dứt khoát nên ngược lại nhìn rất linh hoạt.
Nhất là đôi tay sắt sáng bóng lóe lên ánh sáng của kim loại kia càng là linh hoạt kinh người, trong lúc đó đã vung một chưởng vào không khí.
“Choang!”
Một tiếng vang thật lớn!
Trong chớp mắt tiếp theo, đã xảy ra một cảnh tượng khiến cho người ta khiếp sợ!
Chỉ thấy nắm đấm của Mã Tuân nặng nề đập vào lòng bàn tay của Tay Sắt.
Mã Tuân khẽ chau lông mày lại, trong ánh mắt cũng nhiều thêm mấy phần ngưng trọng.
Sức mạnh của một quyền này lớn thế nào, không ai có thể rõ ràng hơn anh ta.
Trên chiến trường, kẻ địch chết dưới sức mạnh của một quyền này đếm mãi không hết.
Bây giờ, lại bị một người trung niên chặn lại.
Còn Tay Sắt, thời điểm bị Mã Tuân đánh trúng một quyền này, hai chân trượt dài ba bốn mét trên mặt đất mới dừng lại được.
Mã Tuân vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh to lớn của Tay Sắt, nhưng sự khiếp sợ trong lòng Tay Sắt còn mãnh liệt hơn.
Ông ta đã từng giao chiến với rất nhiều cao thủ nhưng có thể một quyền đánh lui ông ta, còn trượt dài ba bốn mét như vậy, thì chưa từng có người nào.
Bây giờ, lại bị một thanh niên chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi một quyền đánh lui.
Mấu chốt là, ông ta còn dùng giáp sắt, nếu giáp sắt không làm suy yếu đi phần lớn lực va chạm thì một quyền này sẽ khiến ông ta thê thảm tới mức nào đây?
“Không tệ!”
Mã Tuân giơ ngón cái lên, cười lạnh một tiếng nói ra: “Không thể không thừa nhận, ông đã thành công khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi! Tôi có thể nói chắc chắn với ông rằng, tôi sẽ đích thân bẻ gãy đôi tay sắt này của ông!”
“Cứ đánh bại tôi trước rồi hẵng nói!”
Tay Sắt hiếm khi nói một câu.
Lời nói ra, hai người lại tiếp tục lao vào nhau.
“Bùm bùm bùm!”
Mã Tuân giống như quyền thần hạ phàm, tung ra hết cú đấm này đến cú đấm khác.
Tay Sắt liên tiếp lui về phía sau, hai tay càng không ngừng ngăn cản.
Động tác của ông ta hơi cứng ngắc, tốc độ cũng chậm hơn so với Mã Tuân rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác đều có thể hóa giải hầu hết sức mạnh từ cú đấm của Mã Tuân.
Nhìn cảnh tượng này hoàn toàn là Mã Tuân đè Tay Sắt ra đánh, đánh cho Tay Sắt không thể chống đỡ một chút nào.
Thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người nhà họ Vương đều rất khó coi.
Nhất là Vương Hổ, vẻ mặt đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Vừa rồi ông ta đã quyết định dùng cái chết của mình để đổi lấy tính mạng của đám người nhà họ Vương, nhưng không ngờ, ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Hoàng Chung lại xuất hiện.
Giây phút tên Tay Sắt xuất hiện, thậm chí ông ta còn quên mất những chuyện vừa rồi.
Có Tay Sắt ở đây, Dương Chấn có thể làm gì được mình chứ?
Nhưng không ngờ, một tên đàn em bên cạnh Dương Chấn thôi đã lợi hại như vậy, ngay cả Tay Sắt cũng phải lui lại phía sau.
Nếu Tay Sắt thất bại, có phải sẽ đến lượt ông ta đúng không?
Lúc này, trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi và bất an nhưng ông ta chỉ có thể chờ mong, Tay Sắt có thể giết Mã Tuân.
Mọi người nhà họ Ngải, ai cũng ngạc nhiên.
Sức mạnh mà Mã Tuân thể hiện ra thật sự quá mức kinh người!
Thậm chỉ Ngải Xuyên còn đang nghĩ, nếu trước đó ông ta không bắt ép Ngải Lâm gả vào nhà họ Vương mà kết hôn với Mã Tuân, thì chẳng phải nhà họ Ngải của ông ta đã có thêm một cao thủ ngang tầm với Tay Sắt rồi ư.
Mấu chốt là, cao thủ này còn là cháu rể của ông ta!
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tay Sắt sắp thất bại, vẻ mặt Dương Chấn lại nghiêm lại, tự lẩm bẩm: “Nếu ông dám tổn thương tới một cọng tóc người anh em tôi thì tôi sẽ khiến toàn bộ nhà họ Hoàng chôn cùng!”
Dương Chấn vừa dứt lời, tình hình lại đột ngột thay đổi!