Tần Đại Quang không ngờ đối phương lại hồng hách đến mức không vừa ý thì muốn kêu người tới.
Vấn đề là người làm hỏng chiếc Rolls Royce kia rõ ràng là con của đối phương.
Đối phương không những đánh Tiếu Tiếu mà còn bắt mình bồi thường.
Lúc này, Tiếu Tiếu cũng rất sợ hãi, cô bé nép vào lòng Tần Đại Quang, rụt rè nhìn mẹ Quân.
“Bạn nhỏ ơi, cháu còn không mau xin lỗi đi! Nhà họ Lê có quyền có thế, người nơi khác đến như cháu không thể đắc tội nỗi đâu.
“Đúng vậy, cháu mau xin lỗi đi! Nếu không, đợi người nhà họ Lê tới thì các người coi như thảm, cứ coi như thua thiệt một chút thôi mà.”
Mấy người già xung quanh cũng có ý tốt khuyên nhủ.
Mẹ Quân ngạo mạn mặt đẩy khinh thường nhìn Tần Đại Quang.
Tần Đại Quang vn đã tức giận rồi lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương thì ông ta càng tức giận hơn.
Ông ta bị trầy xước cũng thôi, nhưng Tiếu Tiếu lại bị người phụ nữ kia tát một bạt tai, bây giờ trên mặt còn in dầu tay rất rõ.
Hơn nữa, lần này ông ta chọn nghỉ hưu, đến Yên Đô với Dương Chấn vì Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiều đi học ngày đầu tiên đã bị người ta đánh thì làm sao ông ta có thể chịu được?
“Nếu bà muốn làm lớn chuyện, vậy thì tôi sẽ theo cùng!”
Tần Đại Quang nghiền răng nghiền lợi nói.
“Ông kia, ông muốn chơi với tôi sao? Người ở vùng khác đến đây cũng dám làm loạn với nhà họ Lê sao? Được lắm! Nếu ông giỏi như vậy thì mau gọi người đến đi!”
Mẹ Quân cười khẩy nói: “Tôi muốn xem xem tên già chết tiệt như ông thì có thể gọi ai đến giúp?”
Mọi người xung quanh thầy vậy thì cũng có chút tức giận, bọn họ cho rằng Tần Đại Quang không biết tốt xấu, đầu với nhà họ Lê chính là đi tìm chết thôi.
Tân Đại Quang không đề ý đến những người khác, ông ta bám một cuộc điện thoại: “Dương Chắn, ba và Tiều Tiều hiện đang ở công viên trong khu biệt thự. Bây giờ đang bị người ta giữ lại, Tiêu Tiếu còn bị đánh một bạt tay nữa!”
“Cái gì?”
Dương Chấn đang ở tập đoàn Nhạn Chấn, khi biết con gái mình bị đánh thì lập tức bật dậy, vẻ mặt đầy tức giận: “Dám động con gái tôi, muốn chét đúng không?”
Anh luôn cảm thầy mình mắc nợ đứa con gái mình, anh vẫn luôn coi cô bé như sinh mệnh của mình.
Tiếu Tiều chịu chút tủi thân là anh đã cảm thấy trái tim mình sắp vỡ nát, bây giờ cô bé bị tát vào mặt thì có thể tưởng tượng được Dương Chắn tức giận đến mức nào.
“Ba, bây giờ con sẽ đến đó, cho dù họ có làm gì thì ba cũng tạm thời đừng cứng rắn với họ, ba hãy đảm bảo an toàn cho Tiếu Tiếu, đợi con đến rồi nói!”
Dương Chấn mặc dù rất tức giận nhưng cũng biết tình hình bây giờ nên nhanh chóng khuyên can.
“Con yên tâm, Tiếu Tiều đang ở trong lòng ba, cho dù có chét thì ba cũng sẽ không đề cho ai tổn thương Tiếu Tiếu đâu!”
Tân Đại Quang bảo đảm.
“Vâng!
Khi Dương Chấn nói chuyện điện thoại với Tân Đại Quang thì anh đã rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn.
Xe chạy rất nhanh, cơn tức giận khiên Dương Chắn nóng lòng muốn bay tới ngay bây giờ.
Bên trong công viên nhỏ.
Tần Đại Quang và mẹ Quân vẫn đang đối đầu nhau, khoảng mười lăm phút sau khi Tần Đại Quang gọi điện cho Dương Chắn thì một chiếc Rolls Royce vô cùng xa xỉ từ từ dừng lại.
Lúc này, một nam thanh niên khoảng 30 tuổi bước xuống xe.
“Ông xã!”
Mẹ Quân nhìn thấy người thanh niên kia thì lập tức chạy tới, vừa khóc vừa nói: “Ông xã, ông già đáng chết kia không chỉ đánh em mà còn đánh cả Quân nữa, anh phải làm chủ cho mẹ con em!”
“Ông ta tự tìm chết rồi!”
Ba Quân lạnh lùng nhìn ông ta, trong mắt tràn đây sát khí.
Khi những người xung quanh nhìn thấy ba Quân cũng cực kỳ hoảng sợ.
“Ba của thằng bé này hóa ra là Lê Chí Khuê!”
“Lê Chí Khuê là ai?”
“Lê Chí Khuê là người đứng đầu nhà họ Lê, là con trai duy nhát của Lê Triết. Lê Triết rất yêu thương đứa con trai này. Người con trai này đã được lập làm người thừa ké tiếp theo của nhà họ Lê.”
“Tiếp theo, sợ là ông già và cô bé kia sắp thảm rồi!”
Khi những người xung quanh nhìn thấy người thanh niên kia thì có chút sợ hãi.
Tân Đại Quang không biết nhiều về Dương Chấn, ngoại trừ việc Dương Chắn là đứa con trai bị bỏ rơi của gia tộc Vũ Văn.
Bây giờ nghe nói đối phương có lai lịch rất lớn nên ông ta bỗng tháy lo lắng, sợ Dương Chán đến thì sẽ bị liên lụy.
Bây giờ, ông ta lại cảm thấy hồi hận, sớm biết vậy thì đã không đưa Tiếu Tiếu đến công viên rồi, néu không thì đã không xảy ra chuyện.
“Ông già kia, ông dám đánh vợ con tôi, ông chán sống rồi đúng không?”
Lúc này Lê Chí Khuê bước tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Đại Quang.
Mặc dù rất sợ nhưng Tần Đại Quang không hề nhát gan, ông ta tức giận nói: “Tôi còn chưa đụng vào một ngón tay của vợ con cậu. Tôi cũng không đánh cô ta, là cô ta đánh cháu gái tôi, còn đánh tôi nữa.”
“Ông già, ông còn dám mạnh miệng? Câm miệng cho tôi!”
Mẹ Quân tức giận nói.
Tần Đại Quang không để ý đến mẹ Quân mà nói với Lê Chí Khuê: “Nếu cậu không tin thì có thể hỏi mọi người ở đây vừa nãy xảy ra chuyện gì, bọn họ đều thầy hét.”
“Có thật không?”
Lê Chí Khuê nheo mắt lại, anh ta nhìn những người xung quanh đây uy hiếp, hỏi: “Ông già kia nói thật không?”
Tần Đại Quang vốn còn hy vọng vào những người này thì khi nhìn thấy bọn họ cúi đầu không nói thì cảm thấy hoàn toàn lạnh tóc gáy.
“Ông già, ông thấy chưa? Không ai tháy vợ tôi đánh ông cả. Bây giờ, ông còn gì để nói nữa không?”
Lê Chí Khuê cười híp mắt.
Tần Đại Quang đột nhiên nhớ tới lời giao phó của Dương Chắn nên bây giờ chỉ có thể chịu đựng, ông ta nói: “Cậu muốn thế nào?”
“Cháu gái ông làm hỏng xe của vợ tôi, ông thì đánh vợ con tôi, tôi cũng không quanh co nữa. Phí sửa xe, phí tổn thát tinh thần của vợ con tôi cộng lại là 300 tỷ!”
Lê Chí Khuê cười híp mắt nói: “Chỉ cần ông bồi thường 300 tỷ, vậy thì coi như xong!”
“Cái gì? 300 tỷ?”
Tần Đại Quang trợn to mắt.
Những người xung quanh cũng rất kinh ngạc, tuy rằng chiếc xe có giá trị rất lớn, cho dù Tiếu Tiếu làm hỏng chiếc Rolls Royce thì nhiều nhất cũng bồi thường khoảng 600 triệu thôi, hơn nữa chiếc xe kia cũng không phải do Tiếu Tiếu làm hỏng.
Đối với việc Tần Đại Quang bồi thường tổn thát tinh thần vì đánh mẹ của Quân và Quân lại càng vô căn cứ.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Tần Đại Quang không đụng vào đối phương, ông ta vẫn luôn bảo vệ Tiều Tiếu, còn bị mẹ Quân cào máy cái, bây giờ trên mặt và cánh tay ông ta còn để lại dáu móng tay.
Tân Đại Quang cũng rất tức giận, nhưng nghĩ đến lời khuyên của Dương Chắn, ông ta đành nhẫn nhịn.
“Tôi đã thông báo cho ba của con bé đến xử lý rồi, khi nào nó tới thì sẽ bàn bạc với các người!”
Tân Đại Quang nghiền răng nghiến lợi nói.
“Ông già, còn định kéo dài thời gian nữa sao?”
Lê Chí Khuê bỗng tức giận nói: “Ông đây chờ ông một giây thì sẽ mắt máy tỷ, bảo tôi chờ sao, các người xứng hả?”
“Ông xã, ông già này chỉ là người ngoại tỉnh mà thôi, anh còn nói nhảm với ông ta làm gì? Cứ ra tay đi!”
Mẹ Quân hung ác nói: “Trước tiên cứ đánh ông già này đi, sau đó đem con bé này đi, đợi ba nó đền tìm anh rồi sẽ bồi thường cho chúng ta!”
“Được, cứ làm theo lời vợ nói vậy!”
Lê Chí Khuê mỉm cười nói.
Anh ta vẫy tay, hai người đàn ông vạm vỡ đi về phía Tần Đại Quang.