Lúc này trong mắt Hoàng Chung rất điên cuồng, không hề sợ sệt chút nào.
Ông ta loạng choạng đứng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cậu đã đến Yên Đô, vậy chứng tỏ người phụ nữ kia vô cùng quan trọng đối với cậu.”
“Chắc hẳn cậu đã đoán được, tất cả những gì hôm nay đều là một cái bẫy nhà họ Hoàng bố trí nhắm vào cậu.”
“Nhưng vì người phụ nữ kia, cậu không thể không đến Yên Đô.”
“Cậu dám đắc tội với nhà họ Hoàng, đã sớm bị liệt vào danh sách tử vong của nhà họ Hoàng, cậu cho rằng lần này đến Yên Đô cậu còn có thể sống sót được sao?”
Hai mắt Hoàng Chung đỏ ngầu, lớn tiếng gào thét.
Dường như chỉ có gào thét mới có thể giảm bớt sợ hãi trong lòng ông ta.
Trên mặt mỗi người của nhà họ Ngải đều là tức giận, nhưng bởi vì e ngại nhà họ Hoàng, nên dù giận mà không dám nói ra.
Trong lòng Ngải Xuyên mơ hồ cảm thấy đau đớn, nếu như hôm qua không phải người của nhà họ Hoàng đến nhà cầu hôn, sao ông ta lại đồng ý với nhà họ Hoàng, vội vàng gả Ngải Lâm vào nhà họ Vương chứ?”
Hôm qua, ông ta đã biết chuyện này cũng không đơn giản như vậy, chỉ là không ngờ chuyện này lại phức tạp ngoài dự liệu của ông ta.
Từ đầu đến cuối, có lẽ nhà họ Vương cũng không nghĩ đến việc kết thông gia với nhà họ Ngải, nhà họ Vương cũng chỉ là một quân cờ của nhà họ Hoàng mà thôi.
Đối với chuyện này, nhà họ Ngải vô cùng tức giận, nhà họ Vương cũng vậy.
Nếu như không phải vì nhà họ Hoàng, sao Vương Hổ lại bị giết chứ?
“Khốn kiếp, ông dám động đến một cọng lông của cô ấy, tôi khiến ông sống không bằng chết!”
Mã Tuân nhất thời nổi giận, giơ tay chộp lấy cổ họng Hoàng Chung, trên hai cánh tay nổi đầy gân xanh.
Ngay lập tức, chỉ thấy thân thể Hoàng Chung bị nhấc lên cao.
Dương Chấn cũng không ngăn cản, nếu như uy hiếp của Hoàng Chung có tác dụng, sao anh lại dám đến khách sạn Yên Đô chứ?
Người nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều có loại sảng khoái khi báo được thù lớn.
Nếu như không phải nhà họ Hoàng, sao chủ nhà họ Vương lại chết?
Sao những cường giả nhà họ Vương bồi dưỡng kia lại bị giết?
Tất cả những điều này đều là do nhà họ Hoàng!
Bởi vì nhà họ Hoàng, nhà họ Vương tổn thất nặng nề!
Cho dù nhà họ Hoàng có thể đối phó được Dương Chấn, nhưng lại làm nhà họ Vương tổn hại đến tận gốc rễ, chỉ sợ nhiều năm sau cũng không cách nào khôi phục nguyên khí.
Hoàng Chung bị một tay Mã Tuân nhấc lên, hai chân rời khỏi mặt đất, tứ chi không ngừng lắc lư loạn xạ trong không trung.
Hô hấp nghẹn lại, mặt ông ta đỏ bừng, lần đầu tiên cảm giác được khoảng cách với tử vong lại gần như thế.
Chỉ chốc lát sau, hai mắt Hoàng Chung rời rạc, cũng bắt đầu trợn to trắng dã, bỗng nhiên Mã Tuân buông tay ra.
Cơ thể Hoàng Chung lập tức mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Cổ họng không còn bị bóp chặt, ông ta cảm giác như van hô hấp đang đóng chặt lại được mở ra lần nữa, liên tục thở dốc.
Vừa rồi, ông ta thật sự đã lượn một vòng trước quỷ môn quan, nếu như Mã Tuân buông tay muộn mười giây, có lẽ không ta đã chết vì ngạt thở rồi.
“Cậu… cậu dám động vào tôi?”
Hồi lâu sau, hô hấp của Hoàng Chung mới ổn định lại, không thể tưởng tượng nổi nói.
Mã Tuân chỉ lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Chung, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
“Tôi không muốn nói nhảm nhiều với ông, ông biết tôi muốn cái gì, trong vòng mười phút, nếu như ông còn không đưa Ngải Lâm ra, mạng của ông, tôi giúp Diêm Vương thu về.”
Dương Chấn không kiên nhẫn nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Hoàng Chung nghĩ đến tất cả những gì vừa xảy ra, toàn thân không nhịn được run lên, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
“Dương Chấn, hôm nay tôi đến tìm cậu vốn cũng không có ý định đấu đến mức độ ngươi sống ta chết, mà chính là thay mặt nhà họ Hoàng đàm phán một vụ giao dịch với cậu.”
Hoàng Chung cố nén tức giận trong lòng, cố gắng ổn định cảm xúc nói.
Dương Chấn nhíu mày: “Ông nghe không hiểu lời tôi nói sao?”
“Dương Chấn, cậu đừng hống hách quá!”
“Tôi thừa nhận, cậu rất mạnh, cho dù là cường giả đứng đầu nhà họ Hoàng chúng tôi cũng không phải đối thủ của cậu.”
“Nhưng, vậy thì sao chứ? Nhà họ Hoàng là một trong Yên Đô Bát Môn, gốc rễ vững vàng biết bao? Cậu cho rằng chỉ dựa vào chút thực lực võ đạo là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Có bản lĩnh thì giết tôi đi! Nhưng tôi có thể vô cùng chắc chắn nói cho cậu biết, chỉ cần tôi chết, Ngải Lâm cũng chỉ có đường chết!”
Hoàng Chung nghiêm túc nói ra, cảm xúc hơi kích động.
Từ trong ánh mắt Hoàng Chung, Dương Chấn cũng không nhìn ra lừa dối, rõ ràng, lời ông ta nói đều là sự thạt, cho dù giết Hoàng Chung cũng không cách nào cứu Ngải Lâm ra.
“Đây chính là thứ mà các ông coi là chỗ dựa, ở trước mặt lợi ích, các ông chỉ là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.”
Ánh mắt Dương Chấn quét qua người của nhà họ Vương và nhà họ Ngải, vô cùng châm chọc nói ra.
Cả đám người của nhà họ Ngải và nhà họ Vương đều cúi đầu, không dám đối mặt với Dương Chấn.
Không chỉ vì thực lực mạnh mẽ mà Dương Chấn thể hiện, mà còn vì những lời này của Dương Chấn.
Vì trợ giúp nhà họ Hoàng đối phó Dương Chấn, thậm chí nhà họ Vương còn phải trả một cái giá cực lớn là gia chủ bị giết, nhưng nhà họ Hoàng lại không hề có ý báo thù cho nhà họ Vương, trái lại muốn đàm phán giao dịch với Dương Chấn.
Hoàng Chung tức giận nói: “Dương Chấn, cậu đừng châm ngòi ly gián, nếu như nhà họ Hoàng thật sự muốn từ bỏ nhà họ Vương, tôi sẽ không mang người đến.”
Dương Chấn cười lạnh: “Được rồi, đừng nói mấy lời nhảm nhí này nữa, ông nói muốn đàm phán một vụ giao dịch với tôi, vậy nói ra thử xem!”
“Cậu đồng ý?” Hoàng Chung vui vẻ hỏi.
Mày kiếm của Dương Chấn khẽ nhếch lên: “Ông còn dám nói nhảm thêm một câu, tôi lập tức giết ông!”
Toàn thân Dương Chấn tràn đầy sát khí.
Cơ thể Hoàng Chung run lên, ánh mắt quét nhìn người của nhà họ Vương và nhà họ Ngải ở xung quanh rồi nhìn về phía Dương Chấn nói: “Chuyện này liên quan đến riêng tư của nhà họ Hoàng, tôi cần nói chuyện riêng với cậu!”
Dương Chấn lạnh nhạt nói: “Trong vòng ba mươi giây, tôi không muốn nhìn thấy người của nhà họ Ngải và nhà họ Vương!”
Mã Tuân tựa như cột sắt canh giữ bên người Dương Chấn, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn xung quanh.
Có tất cả những chuyện vừa xảy ra, người của nhà họ Ngải và nhà họ Vương nào còn dám ở lại, vội vã rời đi.
Chỉ hai mươi giây ngắn ngủi, toàn bộ người của nhà họ Ngải và nhà họ Vương đều biến mất.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?” Dương Chấn lạnh lùng nói.
Hoàng Chung vội vàng gật đầu, lên tiếng: “Đúng ra, tôi mang theo hai nhiệm vụ đến tìm cậu, đáng tiếc là nhiệm vụ thứ nhất đã thất bại!”
Dương Chấn châm biếm bật cười: “Giết tôi, trả thù tổn thất về thể diện cho nhà họ Hoàng?”
Hoàng Chung cũng không giấu giếm, gật đầu: “Là Hoàng Thiên Hành, gia chủ hiện giờ của nhà họ Hoàng giao nhiệm vụ giết cậu, bao gồm cả cái bẫy dụ cậu đến Yên Đô lần này cũng là mưu kế của ông ta.”
“Bây giờ trong nhà họ Hoàng đã chia làm hai phe phái, Hoàng Thiên Hành một phe, Hoàng Chính bị cậu biến thành tên ngốc chính là con trai của Hoàng Thiên Hành.”
“Ở nhà họ Hoàng, người có tư cách cạnh tranh vị trí thừa kế chỉ có một hình Hoàng Chính, mặc dù bây giờ ông ta biến thành kẻ ngốc, nhưng tôi muốn thuận lợi trở thành người thừa kế thì vẫn rất khó.”
“Vì vậy, lần này tôi dẫn người đến đối phó với cậu cũng là thử thách của Hoàng Thiên Hành đối với tôi, chỉ khi tôi giết cậu, báo thù rửa hận cho con trai của ông ta, ông ta mới có thể cho tôi trở thành người thừa kế.”
“Mà một phe khác của nhà họ Hoàng, có quyền thế cao nhất, chính là ông nội Hoàng Thiên Thành của tôi, sau khi tôi tiếp nhận nhiệm vụ của Hoàng Thiên Hành, ông ta cũng sắp xếp một nhiệm vụ cho tôi.”
Nói đến đây, bỗng nhiên Hoàng Chung dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn.
Hơi dừng lại một lát, thấy trên mặt Dương Chấn vẫn không hề có dáng vẻ kinh ngạc và tò mò gì, ông ta mới tiếp tục nói: “Ông nội tôi cố ý giao nhiệm vụ cho tôi, bảo tôi đàm phán một vụ giao dịch với cậu, chỉ cần cậu có thể giết Hoàng Thiên Hành giúp chúng tôi, người phụ nữ kia, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho cậu!”
“Chỉ cần Hoàng Thiên Hành chết, ông nội tôi sẽ nâng đỡ tôi trở thành gia chủ mới của nhà họ Hoàng.”
“Chỉ cần cậu bằng lòng, nhà họ Hoàng có thể giúp cậu lấy lại tập đoàn Nhạn Chấn, thậm chí là giúp cậu đối phó gia tộc Vũ Văn!”
Hoàng Chung không do dự nói nhiệm vụ thứ hai của mình ra.
Trái lại Dương Chấn vẫn tâm lặng như nước, không có chút gợn sóng nào.
Nhà họ Hoàng tranh đấu nội bộ là chuyện rất bình thường.
Không chỉ riêng nhà họ Hoàng, hễ là gia tộc lớn có gốc rễ vững chắc thì đều gặp phải vấn đề tranh chấp phe phái thế này.
“Ông có biết, ngoài uy hiếp thì chuyện khiến tôi chán ghét nhất là gì không?” Bỗng nhiên Dương Chấn đặt câu hỏi.
Hoàng Chung sững sờ, vô thức hỏi: “Là cái gì?”
“Là đặt vị trí của mình ở quá cao!”
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Đừng nói là nhà họ Hoàng ông, cho dù hoàng tộc Cửu Châu cũng không có tư cách giao dịch với tôi.”
“Nếu nhà họ Hoàng đã vội vã tìm cái chết, vậy tôi sẽ đi đến nhà họ Hoàng một chuyến, tự tay đưa những người muốn tôi chết xuống địa ngục!”
Khí thế của Dương Chấn đột nhiên tăng vọt, cơ thể nhìn như gầy gò kia lại không hề yếu ớt, trái lại toát lên khí thế mạnh mẽ ngút trời.
Hoàng Chung nhìn cơ thể Dương Chấn, cảm giác giống như một thiên thần, cao lớn oai hùng không gì sánh bằng.
Anh nói, muốn đến nhà họ Hoàng tự tay đưa những người muốn anh chết xuống địa ngục!
Vì sao ông ta lại có cảm giác tin đó là thật chứ?