Chàng Rể Chiến Thần

Chương 179: Chương 179: Tôi đồng ý với ông




Cảm nhận được khí thế toát ra từ người Dương Chấn, Long Tam ở cách đó không xa đột nhiên có dự cảm xấu.

Hắn cười khẩy: “Thằng nhãi, kiêu ngạo cần có vốn liếng, dựa theo lời cậu vừa nói với tôi đã đủ để tôi giết cậu rồi.”

“Chủ tịch, anh phải cẩn thận, tên kia tên là Long Tam, là người phụ trách của câu lạc bộ Hoàng Triều, nghe nói có nhà họ Nguỵ đứng sau, vừa nãy chính hắn đã tát tổng giám đốc Tần, còn đá ông một phát nữa.”

Trợ lý của Tần Đại Quang tên là Ngô Vũ, nghe thấy Tần Đại Quang còn bị đánh, trong mắt Dương Chấn bắn ra hai tiếng sáng lạnh lẽo.

“Cậu cũng bị hắn đánh?”

Dương Chấn nhìn Ngô Vũ người đầy bụi rồi hỏi.

Ngô Vũ lắc đầu, cắn răng nghiến lợi nhìn người đàn ông cường tráng bên cạnh Long Tam, đột nhiên duỗi tay chỉ vào gã: “Là gã ta!”

“Cho anh mười giây lăn lại đây xin lỗi, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!”

Dương Chấn nhìn gã đàn ông cao lớn bên cạnh Long Tam với vẻ mặt vô cảm, anh nói.

Khi anh nói những lời này, Ngô Vũ sợ tới mức suýt són ra quần, anh ta chỉ nói cho Dương Chấn ai đánh mình chứ chưa từng nghĩ yêu cầu đối phương xin lỗi.

Dù sao đối phương còn đánh cả Tần Đại Quang, anh ta chỉ là một thư ký nho nhỏ, sao chúng có thể xin lỗi mình chứ?

“Chủ tịch, anh đừng hấp tấp, chúng không phải người tốt, chúng ta không đối phó được đâu.” Ngô Vũ nhỏ giọng nói.

Đám người Long Tam cũng ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ Dương Chấn còn dám tuyên bố khiến người của họ xin lỗi dưới tình huống này.

“Haha…”

Ngay sau đó một tràng cười ngông nghênh phát ra từ trong đám đông, gã đàn ông đánh Ngô Vũ lại càng kiêu ngạo hơn: “Tên nhóc này được khỉ mời tới chọc cười à? Lại còn bảo tôi đi xin lỗi nữa! Haha… cười chết mất!”

Dương Chấn giơ tay lên nhìn thời gian: “Mười giây đã trôi qua!”

Vừa dứt lời, anh đột nhiên giơ chân lên, thoáng chốc hoá thành một cái bóng lao về phía gã đàn ông.

Lúc này, Long Tam đột nhiên đứng lên, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại, giống như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm.

“Rầm!”

Ngay lúc hắn vừa đứng dậy, gã đàn ông vạm vỡ đang cười lớn bên cạnh đã bị Dương Chấn đấm bay ra ngoài.

Gã nặng hơn 90 kg mà lại bị đánh bay ra xa mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất, lập tức ngất đi.

“Mẹ nó!”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Anh ta không phải người đúng không?”



Lúc này vô số người cảm thán, vẻ mặt không thể tin nổi.

Long Tam thay nhà họ Nguỵ tới giải quyết việc, cũng đã từng thấy rất nhiều cao thủ, nhưng đã bao giờ hắn được thấy cao thủ cấp này?

Chỉ trong nháy mắt, đối phương lao đến bên mình từ khoảng cách vài chục mét, đấm bay người anh em của hắn.

Nếu vừa nãy người Dương Chấn đánh là hắn thì hắn có thể đỡ được không?

“Nhãi ranh, mày muốn làm gì?”

Thấy Dương Chấn đột nhiên nhìn mình, toàn thân Long Tam run lên, lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Huỵch! Huỵch! Huỵch!”

Bước chân Dương Chấn như tử thần sắp tới, mỗi bước đi như đang đòi mạng khiến Long Tam hết sức hoảng sợ.

Dương Chấn chỉ đi ba bước đã tới trước mặt hắn, nhìn hắn với vẻ lãnh đạm: “Vừa nãy tay nào đã đánh tổng giám đốc Tần, chân nào đá tổng giám đốc Tần? Hoặc là anh tự phế, hoặc là tôi tự ra tat, chỉ là nếu để tôi ra tay thì sẽ không đơn giản chỉ là một chân, một tay đâu.”

“Fuck, hổ không tỏ ra dũng mãnh thì tưởng là mèo ốm à?”

Mặc dù Long Tam sợ hãi nhưng nghe Dương Chấn nói muốn phế mình, hắn vẫn vô cùng tức giận, hắn gầm lên: “Lên hết cho tao, đánh chết hắn!”

Lời hắn vừa dứt, hơn hai mươi anh em hắn dẫn tới đồng loạt lao về phía Dương Chấn.

Vẻ mặt Dương Chấn bình tĩnh: “Xem ra, anh định để tôi tự ra tay, nếu vậy thì tôi phế tứ chi anh trước rồi nói!”

Người của Long Tam còn chưa xông lên, Dương Chấn đã túm lấy một cánh tay của hắn.

“Ông đây là người nhà họ Nguỵ, mày không được động vào ông!”

Cảm nhận được cơn đau từ cánh tay, Long Tam chợt sợ hãi hét to.

“Rắc!”

“A…”

Tiếng xương gãy và tiếng kêu đau đớn của Long Tam gần như vang lên cùng lúc.

Nhưng đây chỉ là khởi đầu!

Ngay sau đó, ba khúc xương liên tiếp bị gãy, hai chân của Long Tam và một cánh tay khác cũng bị Dương Chấn bẻ gãy.

Tiếng than khóc đau đớn vang lên khắp nhà kho, ai nhìn cảnh này cũng phải kinh hãi.

Hơn hai mươi người đàn ông vừa nghe lệnh Long Tam mà xông lên lúc này đều dưng lại ở nơi cách Dương Chấn mấy chục mét, không ai dám xông tới nữa.

Sau khi nhìn thấy thực lực và thủ đoạn của Dương Chấn, còn ai dám lên đối phó với anh nữa?

Long Tam chỉ tát Tần Đại Quang một cái, đạp một phát mà Dương Chấn đã phế luôn tứ chi hắn.

Đây là ác ma!

Trong kho hàng, ngoài tiếng kêu đau đớn của Long Tam thì không còn tiếng động gì, tất cả mọi người kinh hãi nhìn Dương Chấn.

“Sắp xếp cho người bốc hàng đi!”

Lúc này, Dương Chấn đột nhiên nhìn Ngô Vũ nói.

Ngô Vũ hoàn hồn, nhanh chóng gật đầu, chạy đi thu xếp người bốc hàng.

Mà Dương Chấn lại gọi điện đi.

“Cậu Dương, cậu định trả lại phòng tắm Hoàng Hà cho tôi ạ?”

Nguỵ Thâm vừa nghe điện thoại đã hỏi ngay.

Từ lúc phòng tắm Hoàng Hà rơi vào tay Dương Chấn đến nay đã được một thời gian, thế nhưng Dương Chấn lại chần chừ không chịu trả.

Đến hôm nay, ông ta vẫn chưa dám nói chuyện này cho người nhà.

Dương Chấn lạnh lùng nói: “Long Tam là người của ông đúng không?”

Anh nhớ rõ lần trước Nguỵ Thâm định lấy câu lạc bộ Hoàng Triều đổi phòng tắm Hoàng Hà với anh.

Nguỵ Thâm cảm nhận được giọng điệu Dương Chấn rất không thân thiện thì vội nói: “Là người của tôi, không phải tên khốn đó đắc tội cậu Dương đấy chứ?”

“Trong vòng hai mươi phút nữa, ông đến kho hàng trên đường ven hồ ở ngoại ô phía Đông đón người đi!”

Dương Chấn nói xong thì cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia, Nguỵ Thâm đầy tức giận: “Long Tam, con mẹ nó!”

Ông ta vốn đang buồn vì chuyện phòng tắm Hoàng Hà, không ngờ Long Tam lại đi chọc giận Dương Chấn, điều này với ông ta mà nói đúng là chó cắn áo rách, ông ta không dám chậm chễ, nahnh chóng tới ngoại ô phía Đông.

Ở bên kia, Tần Đại Quang đã lái xe đến biệt thự Vườn Hồng thì bị bảo vệ chặn lại ở cổng, không có giấy thông hành thì không được phép vào.

Tần Đại Quang chỉ có thể gọi cho Triệu Hoa, nhưng ông gọi liên tiếp vài cuộc cũng không ai nghe máy, điều này khiến ông vừa sốt ruột vừa nóng giận.

Mười phút trôi qua, ông lại gọi liên tục một trăm cuộc, cuối cùng Triệu Hoa mới nghe máy.

“Tổng giám đốc Tần, tôi không nghe điện thoại của ông chắc chắn là có việc bận, dẫu sao ông cũng là tổng giám đốc của Long Hà Kiến Tài, sao lại không có năng lực vậy chứ?” Triệu Hoa rất bất mãn.

“Triệu Hoa, tôi đang ở dưới cổng Vườn Hồng, ông mau ra đây!”

Tần Đại Quang không có thời gian so đo với ông ta.

“Đợi tôi ăn xong đã!”

Triệu Hoa nói xong thì cúp máy.

Nghe thấy tiếng âm thanh bận từ ống nghe điện thoại, Tần Đại Quang nổi đoá, đánh vào tay lái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn kiếp!”

Chờ thêm nửa tiếng nữa, Triệu Hoa mới chậm rãi đi ra.

“Triệu Hoa, ông mau gọi cho Long Tam, bảo người của hắn tránh ra cho kho xuất hàng.”

Nhìn thấy Triệu Hoa, Tần Đại Quang vội vàng tiến lên thúc giục.

“Tổng giám đốc Tần, cầu người phải có thái độ của cầu người, dáng vẻ này của ông, tôi không có cách giúp ông.”

Triệu Hoa cười khẩy.

Tần Đại Quang hít sâu một hơi: “Triệu Hoa, ông đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tôi cầu xin ông gọi cho Long Tam trước, những chuyện khác chờ khi đến kho hàng rồi nói. Ông xem vậy có được không?”

“Haha!”

Triệu Hoa cười đắc ý: “Nể thái độ chân thành của tổng giám đốc Tần, tôi giúp ông cũng không phải không được.”

“Ông còn muốn gì?”

Tần Đại Quang cắn răng.

“Tôi muốn vị trí tổng giám đốc, chỉ cần ông có thể thuyết phục được chủ tịch, cho tôi đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc Long Hà Kiến Tài, tôi sẽ bằng lòng ra mặt. Đương nhiên, ông có thể làm phó tổng.” Cuối cùng Triệu Hoa nói ra mục đích của mình.

Đến giờ phút này Tần Đại Quang mới hiểu, mục đích của Triệu Hoa là vị trí tổng giám đốc.

Ông không ngốc, nhanh chóng hiểu ra vì sao Long Tam lại đưa người xuất hiện cản trở công ty xuất hàng, còn nhất định phải nói chuyện với Triệu Hoa, tất cả những chuyện này rất có khả năng là do Triệu Hoa làm.

“Được, tôi đồng ý với ông!”

Tần Đại Quang nghiến răng ken két.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.