Chàng Rể Chiến Thần

Chương 136: Chương 136: Tôi muốn mạng của anh




Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về bóng người xuất hiện ở cửa thang máy.

Chỉ thấy Dương Chấn cất bước đi tới, Vương Cường đi theo đằng sau.

“Ông chủ!”

Nhìn thấy Dương Chấn, quản lí sảnh kinh hỷ gọi một tiếng.

Vừa rồi suýt chút nữa bị vệ sĩ của Ngụy Thâm phế đi một chân, lại được một câu uy hiếp của Dương Chấn cứu, nghĩ thôi cũng biết, trong lòng của quản lí sảnh lúc này kích động như nào.

Ngụy Thâm nhìn trông hơn 40 tuổi, mặc quần tây và sơ mi, trên cổ còn vắt cà vạt, chiếc đồng hồ Rolex vô cùng bắt mắt trên cổ tay, tiêu chuẩn cho một quản lý cấp cao.

Chỉ là đôi mắt đó của ông ta khiến người ta rất không thoải mái, trong ánh mắt mang theo vài phần ác độc như có như không, không phải là cố ý thể hiện ra, chắc đều luôn là như thế.

Dương Chấn từng gặp Ngụy Tường, lúc này trên mặt Ngụy Thâm, thấp thoáng có thể nhìn ra vài chỗ khá giống với Ngụy Tường, hai người rõ rành là anh em.

Khi Dương Chấn nhìn Ngụy Thâm, ông ta cũng đang nhìn chằm chằm Dương Chấn, nếu như chỉ là một mình Dương Chấn, ông ta có lẽ không có bất cứ kiêng kỵ gì, nhưng Vương Cường lại đi theo bên cạnh Dương Chấn.

Giang Châu đều truyền rằng, nửa tháng trước, Vương Cường ở dưới sự giúp đỡ của một nhân vật thần bí, đạp đổ Lưu Khải, nắm giữ phần lớn khu vui chơi giải trí của Giang Châu.

Hiện nay Vương Cường lại đi theo đằng sau Dương Chấn, thân phận của Dương Chấn cũng coi như rõ, cho dù không phải là người thần bí sau lưng Vương Cường, vậy cũng chắc chắn có quan hệ.

“Chính là cậu, từ trong tay của Đinh Lộc mua trung tâm tắm rửa Hoàng Hà?”

Ngụy Thâm đột nhiên mở miệng nói, ngược lại không có phong mang vừa rồi.

“Liên quan đến thủ tục chuyển nhượng đều đã làm xong rồi, có vấn đề gì không?” Dương Chấn nhàn nhạt mở miệng.

Hai mắt của Ngụy Thâm hơi nheo lại, loại thái độ cường thế này của Dương Chấn khiến ông ta rất không thoải mái.

Ở Giang Châu, trong số người trẻ giống như Dương Chấn, ai gặp ông ta không phải khách khí mỉm cười chào đón chứ?

“Cậu bạn này, cậu có lẽ còn không rõ tôi là ai, tôi tên Ngụy Thâm, đến từ nhà họ Ngụy!”

Ngụy Thâm chủ động tỏ rõ thân phận, trong lời nói tràn ngập sự tự kiêu.

Nhân viên xung quanh sau khi biết thân phận của Ngụy Thâm, đều là vẻ mặt sửng sốt.

Bọn họ tuy không biết trung tâm tắm rửa Hoàng Hà vốn dĩ chính là sản nghiệp của nhà họ Ngụy, nhưng nhà họ Ngụy một trong bốn gia tộc lớn của Giang Châu, bọn họ vô cùng quen thuộc, hiện nay người của nhà họ Ngụy, vậy mà đích thân đến đây.

Quản lí sảnh sớm đã bị dọa cho ngốc rồi, nghĩ mình vừa rồi vậy mà đẩy người của nhà họ Ngụy một cái, trong lòng càng căng thẳng không thôi.

Nhưng khi tất cả mọi người đều sửng sốt trước thân phận của Ngụy Thâm, Dương Chấn lại vô cùng thản nhiên nói: “Ông có tư cách làm bạn của tôi sao? Còn nữa, ông là ai, đến từ gia tộc nào, lại có liên quan gì tới tôi chứ?”

Toàn trường chết lặng một trận!

Ngay cả bản thân Ngụy Thâm cũng sững người, ở đất Giang Châu, nhà họ Ngụy ông ta chính là sự tồn tại đứng đầu, ông ta đường đường là người thừa kế của nhà họ Ngụy, lúc này vậy mà bị một người trẻ tuổi xem thường như thế.

Ngụy Thâm thậm chí có hơi nghi ngờ, người trẻ tuổi này có phải là tay mơ mới tới, không rõ địa vị của nhà họ Ngụy ở Giang Châu không?

Có thể khiến Vương Cường sánh vai được với chủ của gia tộc đi theo, thân phận chắc chắn bất phàm, chắc sẽ không phải là cậu chủ của hào môn hàng đầu nào của tỉnh thành?

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Thâm ngược lại thoải mái hơn một chút.

“Không biết cậu là cậu chủ của nhà nào?” Ngụy Thâm kìm chế cơn giận, cảnh giác hỏi.

Dương Chấn ngược lại đánh giá cao Ngụy Thâm vài phần, ít nhất tốt hơn tên ngu xuẩn đi chiếc Rolls Royce kia, xông vào Vân Phong Chi Đỉnh, yêu cầu anh chuyển nhượng biệt thự.

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

“Được rồi, không cần tiếp tục thăm dò, tôi chỉ là núi dựa và bối cảnh của chính mình.”

Tất cả mọi việc nhà họ Ngụy làm, đã định sẵn sẽ không để Dương Chấn bỏ qua cho bọn họ, cũng không cần thiết nói nhảm với Ngụy Thâm: “Ở địa bàn của tôi, vệ sĩ của ông vậy mà dám động thủ với người của tôi, trước tiên nói xem chuyện này tính như nào?”

Cho dù là Vương Cường, khi nghe thấy lời này của Dương Chấn, trong lòng đều giật mình.

Ông ta biết thực lực của Dương Chấn rất mạnh, nhưng đối với bối cảnh của Dương Chấn, lại không hề biết gì, thần phục Dương Chấn cũng chỉ xem là một ván cược.

Hiện nay người Dương Chấn đối diện chính là người của nhà họ Ngụy, lại cũng cường thế như, rốt cuộc là có chỗ dựa, hay thật sự không để nhà họ Ngụy vào trong mắt?

Nhưng mặc kệ như thế nào, bản thân đều không thể tiếp tục phản bội, cho dù cược thua rồi, ông ta cũng không sợ.

Ngay cả Dương Chấn cũng không biết thì ra trong lòng Vương Cường còn có vài phần do dự, mà do ở thái độ lạnh nhạt của anh đối với Ngụy Thâm, lại kiên định tin tướng anh.

“Cậu muốn tính như nào?”

Ngụy Thâm không có tin lời của Dương Chấn, chỉ có thể đợi sau khi tra rõ thân phận của Dương Chấn mới dám quyết định đối phó như nào với Dương Chấn.

Cũng chính vì thế, cho nên ông ta mới nhận được sự yêu thích của Ngụy Thành Châu, hơn nữa từ lâu được lập trở thành người thừa kế của nhà họ Ngụy.

“Lý Lương, anh ta vừa rồi đánh anh như nào, anh bây giờ trả lại như thế.”

Dương Chấn đột nhiên nhìn sang quản lí sảnh, phân phó.

Nếu như là trước kia, không biết thân phận của Ngụy Thâm, có lẽ anh ta còn dám động thủ, bây giờ đã biết rồi, anh ta sao dám động thủ chứ?

Nhưng anh ta cũng không ngốc, rất rõ ràng, nếu như mình không làm theo lời Dương Chấn nói, đừng nói là quản lí sảnh, sợ rằng ngay cả trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, cũng không ở lại được.

Mà đây không hẳn không phải là một cơ hội của anh ta.

Nghĩ đến gia cảnh nhà mình, sự do dự trong ánh mắt của anh ta dần biến mất, lập tức trở nên sắc bén, trực tiếp cất bước đi đến chỗ tên vệ sĩ vừa rồi suýt nữa đã phế đi một chân của anh ta.

Phản ứng của Lý Lương, hoàn toàn đều lọt vào trong mắt Dương Chấn, cũng quả thật như Lý Lương nghĩ, đây là bài kiểm tra cửa Dương Chấn đối với anh ta, bây giờ chính là lúc dùng người, Dương Chấn cần bồi dưỡng một nhóm người có năng lực, cho dù Lý Lương chỉ có xuất thân vệ sĩ, chỉ cần anh ta có năng lực, cũng chưa chắc không thể làm chức lớn

Ngụy Thâm cũng luôn nhìn chằm chằm Lý Lương, khi nhìn thấy Lý Lương vậy mà thật sự dám đi đến chỗ vệ sĩ của mình, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Dương Chấn ở trước mặt ông ta, muốn đánh vệ sĩ của ông ta, đây là đang vả mặt ông ta, hạ mã uy với ông ta.

Lý Lương đi thẳng đến trước mặt tên vệ sĩ đó, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương.

Vệ sĩ mặt mày khinh thường, hừ lạnh nói: “Một phế vật mà thôi, cũng dám động tôi?”

Ngụy Thâm từ đầu đến cuối không nói một lời, nếu như vệ sĩ thật sự động thủ, Dương Chấn muốn truy cứu, cùng lắm từ bỏ là được, nhưng nếu như ông ta cảnh cáo vệ sĩ không thể động thủ, vậy chính là vả mặt ông ta.

Lý Lương lúc này trên người gánh áp lực cực lớn, chậm chạp không có bất cứ động tác.

Vương Cường vừa muốn nói chuyện, bị một ánh mắt của Dương Chấn cản lại.

Nhất thời, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mong chờ nhìn Lý Lương, muốn xem thử, người đàn ông vạm vỡ từ một bảo vệ quèn, thăng chức thành quản lí sảnh, liệu có dám động thủ với vệ sĩ của nhà họ Ngụy không.

“Đây là trung tâm tắm rửa Hoàng Hà, tôi là quản lí sảnh của nơi này, mặc kệ các người có thân phận gì, ở chỗ này gây sự, vậy thì do tôi quản!”

Lý Lương đột nhiên mở miệng nói, khí thế trên người bỗng chốc bùng lên, ánh mắt trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, ngay cả ánh mắt của vệ sĩ của Ngụy Thâm cũng có vài phần kinh ngạc.

Trong ánh điện đá lửa, Lý Lương đột nhiên vung một đấm.

“Bụp!”

Một tiếng động lớn, trong sự sửng sốt của tất cả mọi người, nắm đấm của Lý Lương đã đấm mạnh vào bụng của tên vệ sĩ đó.

Người của tên vệ sĩ trực tiếp cúi gập lại, vẻ mặt tràn ngập sự đau đớn, nhưng cũng chỉ là một cái nháy mắt, sự đau đớn trên mặt tên vệ sĩ trở thành dữ tợn.

“Dám động tôi, tôi muốn mạng của anh!”

Anh ta lập tức tức giận, một quyền đấm mạnh vào huyệt thái dương của Lý Lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.