Tứ đại sát thủ đồng loạt đánh về Mã Tuân.
Bốn người này, nói là sát thủ, chẳng thà nói là tử sĩ mà Vương Hồng Hiền đào tạo.
Ban đầu, Vương Hồng Hiền định chờ đến khi mình kế thừa chức gia chủ, lúc gặp nguy hiểm lại để lộ bốn “tử sĩ” này.
Nhưng không ngờ lại bị lộ sớm như thế này.
Nhưng Mã Tuân lại chẳng coi số sát thủ mà ông ta vẫn cứ kiêu ngạo ấy ra gì, mà chỉ nở nụ cười khinh thường, sau đó cả người hóa thành một luồng sáng rồi vọt ra.
Trong sảnh yến hội, giống như có một luồng gió lớn gào thét, áo quần của bao người bị thổi thành tiếng vi vu.
Mã Tuân vọt tới trước mặt sát thủ đầu tiên, hời hợt đập lên một chưởng.
“Chết!”
Sát thủ vô cùng lạnh lùng, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm lóe lên thứ ánh sáng u ám, mạnh mẽ đâm thẳng vào trái tim của Mã Tuân.
Chiêu thức của sát thủ chính là nhanh chóng lấy mạng.
Anh ta định giết Mã Tuân chỉ bằng một chiêu.
Nhưng một giây sau, anh ta đã biết ý định của mình ngu ngốc đến mức nào.
“Ầm!”
Mã Tuân vỗ một chưởng lên đầu tên sát thủ, “cốp” một tiếng, hộp sọ lập tức nát.
Sát thủ đầu tiên, cơ thể bị đánh bay lên trời, sau đó là một tiếng vang rất to, cơ thể anh ta nặng nề rơi dưới chân Vương Hồng Hiền.
Chết hẳn luôn rồi!
Vương Hồng Hiền nhìn cái đầu của của tên sát thủ đã bị đập vỡ ở dưới chân, mặt đầy kinh hãi.
“Chuyện này… chuyện này sao có thể?”
Trên mặt anh ta cực kì sợ hãi.
Để đào tạo bốn tên sát thủ, ông ta đã tiêu tốn biết bao, chỉ có chính ông ta biết rõ.
Thậm chí còn phái đi chiến trường nước ngoài, từng làm lính đánh thuê.
Bốn sát thủ, không ai ngoại lệ, ai cũng là cường giả đều đã trải qua thử thách của bom đạn.
Ngày xưa, đội bốn sát thủ này từng giết chết người đứng đầu của quân địch ở trên chiến trường.
Dù là cường giả đứng đầu Yên Đô Bát Môn cũng chưa chắc có thể đánh bại bốn người này liên thủ lại.
Nhưng giờ đây, một người đã chết trong tay Mã Tuân.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Vương Hồng Hiền vẫn chưa lấy lại tinh thần sau sự sợ hãi, sau đó là ba bóng người bị đánh bay lên trời.
Tất cả đều ngã mạnh dưới chân ông ta.
Tất cả đều nằm trong ánh chớp đá lửa.
Đến lúc này, bốn sát thủ mà ông ta tốn nhiều năm, tốn một nguồn tiền khổng lồ để đào tạo, đều đã bị Mã Tuân đánh chết.
Hơn nữa, cái chết của mỗi người đều rất thê thảm.
Ai cũng vậy, tất cả đều toi mạng trong một chiêu, đầu vỡ nát, tổn thương đến não mà chết đi.
Không chỉ có Vương Hồng Hiền, mà còn cả đám người Vương Hổ cũng ngạc nhiên đến mức đờ ra.
Những người quyền thế đến tham gia hôn lễ, tất cả đều sợ hãi hét lên.
Tất cả khách khứa đều đứng dậy, xông ra khỏi phòng tiệc.
Trước đó Vương Hải chết cũng không gây ra chấn động lớn như này, nhưng lần này, Mã Tuân ra tay rất độc ác, lập tức giết chết bốn tên sát thủ mới khiến chọn bọn quyền thế sống trong nhung lụa đó sợ vỡ mật.
Chẳng bao lâu sau, khách khứa trong phòng đều chạy sạch, chỉ còn người nhà họ Vương và nhà họ Ngải vẫn ở lại.
Mã Tuân khinh miệt nhìn Vương Hồng Hiền, sau đó lui về sau lưng Dương Chấn, giống như một thủ vệ yên tĩnh, cứ như những chuyện vừa xảy ra chẳng có liên quan gì đến anh ta.
“Trà ngon đó!”
Dương Chấn đột nhiên lên tiếng, mới phá vỡ sự yên ắng như đêm đen ở đây.
“Chủ nhà họ Vương, nói đến thì giữa tôi và nhà họ Vương cũng không có thù oán gì.”
“Vậy thì chuyện là sao, tôi nghĩ chắc chủ nhà họ Vương rất rõ ràng.”
“Mong rằng chủ nhà họ Vương đừng bị người ta coi thành súng mà bắn, nếu không nhà họ Vương lụi tàn thế nào, có khi ông cũng không biết.”
Dương Chấn bình tĩnh ôn hòa nói.
Sau đó, giọng nói đột ngột thay đổi, nhìn Ngải Xuyên ở bên cạnh Vương Hổ, đầy hàm ý nói: “Chủ nhà họ Ngải, ông là người thông mình, có vài việc, không cần tôi nói ra thì chắc ông cũng rõ rồ.”
“Nể mặt Ngải Lâm, tôi có thể không so đo với nhà họ Ngải.”
“Đương nhiên, chuyện này còn phải tùy nhà họ Ngải lựa chọn thế nào.”
Dương Chấn vừa nói xong thì lại nhìn Vương Hổ: “Nếu tôi đoán không sai thì hôm nay Ngải Lâm sẽ không xuất hiện ở hiện trường đám cưới này?”
“Ý cậu là sao?”
Ngải Xuyên đột nhiên hỏi.
“Ông nên hỏi chủ nhà họ Vương!” Dương Chấn nói.
“Vương Hổ, rốt cuộc chuyện là sao? Cháu gái tôi Ngải Lâm đâu?” Ngải Xuyên tức giận nói, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Ông ta đột nhiên nhận ra mình bị gài bẫy.
Sắc mặt Vương Hổ rất khó coi, ông ta đương nhiên biết rõ đây chính là ván cờ mà nhà họ Hoàng bày ra, nhưng đến tận lúc này mà người nhà họ Hoàng vẫn chưa xuất hiện.
“Chủ nhà họ Ngải, chuyện này tôi sẽ nói rõ với ông, còn bây giờ, kẻ thù chung của chúng ta chính là chàng trai này, chúng ta nên nhất trí đối ngoại.”
Trong lòng Vương Hổ nhanh chóng lựa chọn xong.
Đó là vẫn tin tưởng nhà họ Hoàng như trước!
Bởi vì ông ta không có lựa chọn khác, nhà họ Hoàng chính là một trong Yên Đô Bát Môn, ông ta không tin, chẳng lẽ lại đi tin một chàng trai trẻ?
“Cháu gái tôi đâu?”
Ngải Xuyên tức giận hỏi.
“Chủ nhà họ Ngải, cháu gái ông rất khỏe, nhưng bây giờ không phải là lúc chúng ta lục đục, chờ khi giải quyết hai cậu này xong, ông muốn gì cũng được!” Vương Hổ kiên trì nói.
Nói xong, ông ta giận dữ trợn mắt nhìn Dương Chấn, nghiến răng nói: “Cậu kia, cậu đừng có gây xích mích, bây giờ Ngải Lâm rất an toàn!”
“Nếu cậu đã nhìn ra hôn lễ hôm nay chỉ là cờ hiệu để đối phó cậu, vậy tôi cũng không giấu nữa, cho cậu biết rõ tình hình.”
“Ở khách sạn này, chúng tôi đã bố trí thiên la địa võng, mỗi súng tiểu liên đã tận mười khẩu rồi!”
“Bây giờ cậu còn cho rằng cậu có thể sống sót đi ra sao?”
Sắc mặt Vương Hổ đầy dữ tợn, ban đầu ông ta còn e dè thân phận của Dương Chấn nên không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng giờ chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi, dù thân phận của Dương Chấn có tôn quý hơn nữa thì ông ta cũng chỉ có thể kiên trì ra tay.
Nếu không, Dương Chấn mà không chết thì nhà họ Vương không ai được yên.
Chỉ với sức chiến đấu mạnh mẽ mà người trẻ tuổi bên cạnh Dương Chấn biểu hiện, cũng đủ để khiến nhà họ Vương mất một nửa máu.
Nhưng điều khiến ông ta thất vọng đó là, ông ta không thấy được chút sợ hãi nào trên mặt Dương Chấn, mà lại thấy sự khinh bỉ trên môi Dương Chấn.
“Ra đi!”
Vương Hổ thẹn quá thành giận, tức giận hét lên.
Ông ta nói xong thì mười tay súng cầm súng tiểu liên đã vọt ra từ bốn phía của phòng tiệc.
Mười khẩu súng tiểu liên, miệng súng đen ngòm, cùng nhắm vào Dương Chấn.
Lúc này, ngay cả Ngải Xuyên cũng hơi sợ hãi.
Để đối phó với hai chàng trai trẻ này, nhà họ Vương đúng là chẳng để ý gì nữa.
“Ba, giết bọn họ, báo thù rửa hận cho Hải Nhi!” Vương Hồng Hiền nghiến răng nói, mặt đầy hung dữ.
Người của ông ta thất bại rồi, nhưng Vương Hổ vẫn còn hậu chiêu.
Ông ta không tin, bị mười khẩu súng tiểu liên ngắm mà hai người trẻ tuổi này vẫn sống được.
Ông ta không tin, người của nhà họ Vương và nhà họ Ngải cũng không tin.
“Vương Hổ, tôi cho nhà họ Vương một cơ hội, bỏ vũ khí xuống và đầu hàng tôi, nếu không nhà họ Vương bị tiêu diệt!”
Bỗng Dương Chấn nói, nhưng vẫn ngồi ở đó như cũ, tay cầm chén trà sứ màu trắng, chỉ là sâu trong ánh mắt như đang lấp lánh sát khí.
“Này cậu, cậu đúng là quá kiêu ngạo, cậu bị nhà họ Vương tôi lấy mười khẩu súng nhắm vào đầu mà lại bảo tôi đầu hàng cậu?”
“Hahahaha…”
“Này cậu, đây là cậu sợ đến ngu luôn sao?”
Vương Hổ lập tức bật cười sằng sặc, giống như nghe thấy cái chuyện nực cười lắm.
Ban nãy Mã Tuân giết Vương Hải trước mặt mọi người, sau lại giết bốn sát thủ của Vương Hồng Hiền nên đã khiến nhà họ Vương căm ghét anh từ lâu.
Chỉ là ban nãy e ngại sức mạnh của Mã Tuân, bọn họ giận mà không dám nói.
Lúc này thấy Dương Chấn và Mã Tuân bị các tay súng bao vây, ai cũng phách lối đắc ý ra mặt.
“Dám đến quấy rồi hôn lễ của nhà họ Vương chúng tôi, cái đồ không biết sống chết!”
“Chẳng phải ban nãy các cậu hung hăng lắm hay sao? Tiếp tục đi chứ! Sao giờ không nói gì vậy?”
“Hai thằng nhãi tép riu, tưởng nhà họ Vương như mấy gia tộc kém cỏi ở thành phố nhỏ hạng ba sao?”
“Dám đắc tội nhà họ Vương, hai cậu nhất định phải chết!”
Người nhà họ Vương, ai ai cũng rất hung hăng.
Ngải Xuyên bình tĩnh nhìn tất cả, đột nhiên ông ta có linh tính không hay.
Bởi vì từ trên mặt Dương Chấn, ông ta chỉ thấy được sát ý, chứ không hề có sợ hãi.
Mà Mã Tuân ở sau lưng Dương Chấn thì chẳng sợ hãi gì, ánh mắt lại có tí ti trào phúng, như đang cười nhạo người nhà họ Vương ngu đến mức nào.
“Đã thế, vậy thì nhà họ Vương có thể biến mất!”
Dương Chấn hời hợt nói một câu.
“Nổ súng cho tôi! Bắn đi!”
Đột nhiên Vương Hổ cũng cảm thấy không đúng, lời nói của Dương Chấn khiến ông ta cảm thấy cả người lạnh buốt thấu xương.
Thế mà ông ta bị dọa thật, nhất thời thẹn quá thành giận, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Dương Chấn đã bị giết.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Ngay khi ông ta vừa ra lệnh, mười tay súng đồng loạt nổ súng.
Miệng súng đen ngòm, phụt ra ngọn lửa cực kì đáng sợ, bay thẳng tới đầu Dương Chấn.
Cùng lúc đó, hoặc phải nói là giây trước khi mấy tay súng nổ súng, bóng người Dương Chấn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Còn Mã Tuân thì lập tức chọn nằm sấp xuống.
“Cụp cụp cụp…”
Một giây sau, tiếng súng im bặt, mọi người đều đáng há to miệng, mặt đầy bất ngờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy mười tay súng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra thì súng tiểu liên trong tay đã biến mất cả rồi.
Rồi từng tiếng do đồ bằng sắt rơi xuống vang lên, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn tới chỗ phát ra âm thanh.
Chính giữa phòng tiệc, một bóng người trẻ tuổi chậm rãi xuất hiện, mà dưới chân anh là một đống linh kiện của súng tiểu liên.