“Khốn kiếp! Anh đứng dậy làm gì?”
“Người ta gọi Giang Bình Vương, anh giả vờ cái gì?”
“Anh muốn chết cũng đừng liên lụy bọn tôi!”
La Viên Viên và Từ Lệ ở bên cạnh Dương Chấn, sau khi ngớ người trong thời gian ngắn ngủi thì vô cùng tức giận.
Sao bọn họ có thể tin Dương Chấn chính là Giang Bình Vương được.
Vương Dũng cũng nôn nóng, sau khi nghe hai cô gái nói thì như bừng tỉnh mà vội vã đứng dậy, kéo khuỷu tay Dương Chấn, nói vội: “Dương Chấn, mau ngồi xuống, đừng tìm chết!”
Dương Chấn lạnh mặt nhìn về phía Vương Dũng, nói: “Nể tình chúng ta là anh em bao năm, tôi khuyên cậu một câu, rời khỏi ả đàn bà đó đi!”
Dương Chấn nói xong lập tức đi về phía lôi đài, không dài dòng thêm một câu nào.
Bên tai Vương Dũng không ngừng vang vọng lời Dương Chấn nói, anh ta nắm chặt hai tay lại.
Đâu phải anh ta không muốn thoát khỏi ả đàn bà đó?
Chỉ là, anh ta có lý do bất đắc dĩ.
“Khốn kiếp! Anh ta là cái thá gì? Một tên nghèo kiết xác cũng dám xen vào chuyện của chúng ta!”
Dương Chấn đã đi rất xa rồi La Viên Viên mới hồi phục lại tinh thần, nói với vẻ mặt dữ tợn.
Từ Lệ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng rời đi của Dương Chấn, nói: “Viên Viên, cô đừng vội nóng giận, kịch hay sắp bắt đầu rồi! Tên nghèo kiết xác này lại dám giả mạo Giang Bình Vương. Kẻ trên sân kia cũng là kẻ mạnh của Hiệp hội Võ đạo, nhất định sẽ không tha cho anh ta.”
“Đúng vậy, anh ta giả mạo Giang Bình Vương, chỉ có đường chết!” La Viên Viên nghiêm nghị nói.
Lúc này đây Vương Dũng cũng hồi phục lại tinh thần, trong lòng anh ta rất mâu thuẫn, vừa lo cho Dương Chấn, vừa cảm thấy phấn khích.
Anh ta lo nếu Dương Chấn giả mạo Giang Bình Vương, vậy anh ta khẳng định chết không có chỗ chôn.
Nhưng nếu Dương Chấn thật sự là Giang Bình Vương thì sao?
Vừa nghĩ tới người anh em từng được mình bảo vệ có khả năng là Giang Bình Vương, Vương Dũng cảm thấy rất kích động. Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, thầm cầu nguyện trong lòng.
“Chủ nhà Hàn Khiếu Thiên của nhà họ Hàn ở Giang Bình dẫn người trong dòng họ chào đón Giang Bình Vương!”
“Chủ nhà Trần Hưng Hải của nhà họ Trần ở Giang Bình dẫn người trong dòng họ chào đón Giang Bình Vương!”
“Chủ nhà Quan Tôn Sắc của nhà họ Quan ở Giang Bình dẫn người trong dòng họ chào đón Giang Bình Vương!”
…..
Ngay trong nháy mắt Dương Chấn bước ra khỏi đám đông, các nhà giàu ở Giang Bình đồng loạt đứng dậy từ các phương hướng khác nhau.
Hơn hai mươi nhà giàu đứng đầu rối rít dẫn người trong dòng họ khom lưng chào Dương Chấn.
“Ầm!”
Cả hiện trưởng hoàn toàn bùng nổ, ai nấy đều cảm thấy máu nóng sục sôi trong cơ thể, nhất là những nam nữ thanh niên trẻ tuổi kia.
Khoảng khắc bọn họ nhìn thấy Dương Chấn, trong lòng lại càng thêm kích động.
Còn trẻ như vậy đã có địa vị bậc này, có thể khiến hơn hai mươi nhà giàu ở Giang Bình chủ động cúi người chào.
Tiếng nói “Chào đón Giang Bình Vương” vang lên như từng đợt sóng xô, không ngừng truyền ra bốn phương tám hướng. Cả hội trường tràn ngập tiếng hoan hô vang dội, rung động cả đất trời.
Trong đám người, La Viên Viên và Từ Lệ vừa nãy còn châm chọc Dương Chấn, bây giờ hoàn toàn đứng hình.
“Anh ta…anh ta là Giang Bình Vương thật!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Vương Dũng cũng vậy, nhưng mà anh ta phản ứng lại rất nhanh. Trước đó khi đám nhà giàu Giang Bình bước vào sảnh lớn, thanh niên trẻ bị đám người đó vây quanh chính giữa mà anh ta nhìn thấy, chính là Dương Chấn.
“Ha ha!”
Vương Dũng không nhịn được phá lên cười, kích động đến mức chảy nước mắt: “Anh em của tôi lại là Giang Bình Vương! Anh em tôi là Giang Bình Vương! Ha ha!”
Dương Chấn bước lên lôi đài trong sự tung hô chào đón của mọi người.
Sự xuất hiện của anh không gây chấn động như trận đấu Hắc Trạch và Chưởng môn Long thua Ngưu Căn Huy. Nhưng lại khiến gã cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
“Mày là Dương Chấn?”
Ngưu Căn Huy híp mắt nói, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Trong lòng gã thật sự bị chấn động mạnh. Dù gã biết gần đây Giang Bình Vương rất nổi tiếng, tuổi trẻ tài cao. Nhưng khi tận mắt gặp Dương Chấn, gã vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng được.
“Mày là kẻ mạnh thứ chín của Hiệp hội Võ đạo, Ngưu Căn Huy?”
Dương Chấn hỏi ngược lại.
Ngưu Căn Huy nhíu mày, được người khác sùng bái kính trọng lâu rồi, nào từng chịu sự coi thường khinh rẻ này?
“Em trai Ngưu Căn Sinh của tao bị mày giết chết đúng không?” Ngưu Căn Huy đột nhiên hỏi tiếp.
Dương Chấn đã đoán trước được chuyện này. Lần này Ngưu Căn Huy đến Giang Bình, nguyên nhân lớn nhất hẳn là vì báo thù.
Hơn nữa, nhà họ Ngụy giúp anh xử lý xác của Ngưu Căn Sinh năm xưa đã bị tiêu diệt.
Dương Chấn cũng không có ý giấu diếm, bình tĩnh nói: “Gã muốn giết tao, đáng tiếc thực lực không đủ, bị tao giết lại.”
“Ầm!”
Trong nháy mắt khi Dương Chấn nói dứt lời, mặt đất dưới chân Ngưu Căn Huy nứt thành nhiều mảnh, một luồng khí thế mạnh mẽ bùng lên từ trên người gã.
“Anh em của tao bị mày giết chết thật!?”
Ngưu Căn Huy giận điên người, hai mắt bốc lửa, chỉ mong có thể lập tức xông lên giết chết Dương Chấn.
“Mấy năm gần đây, Hiệp hội Võ đạo cũng làm không ít chuyện xấu nhỉ?”
“Chỉ là một nghiệp chướng của Hiệp hội Võ đạo mà thôi. Giết mày xong, tao còn khiến các chi nhánh của nó ở Giang Bình hoàn toàn biến mất!”
Trong mắt Dương Chấn lóe lên một tia sát ý.
Khi xưa khi anh biết chi nhánh ở Giang Bình chống lưng cho nhà họ Ngụy, lén cống người đẹp cho nhà họ, còn thúc đẩy các bên giao dịch. Từ đó đã định sẵn kết cục một mất một còn giữa anh và Hiệp hội Võ đạo.
Ngưu Căn Huy là kẻ mạnh thứ chín của Hiệp hội Võ đạo, nếu gã chết thì đây đúng là một tổn thất cực lớn.
“Mày muốn chết!”
Ngưu Căn Huy hoàn toàn bị chọc giận, chưa đợi trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, cả người gã đã biến thành một bóng mờ, xông về phía Dương Chấn.
Mà Dương Chấn vẫn rất bình tĩnh thong dong. Anh đứng im tại chỗ, trong mắt lóe lên vẻ coi thường.
Đừng nói là kẻ mạnh thứ chín, dù là kẻ mạnh nhất thì đã thế nào?
Ở trong mắt anh, đều sẽ bị đánh chết trong một quyền mà thôi, chẳng có gì khác biệt cả.
“Ngưu Căn Huy ra tay rồi!”
“Anh Dương có chống đỡ được không?”
“Ngay cả Chưởng môn Long cũng thua gã. Anh Dương còn trẻ như vậy, sao có thể thắng được?”
“Anh Dương còn quá trẻ, anh ta không nên tham gia!”
….
Có rất nhiều người than thở không thôi. Có hai trận chiến trước đó làm mẫu, không ai tin Dương Chấn sẽ thắng trận này cả.
Dù sao, Dương Chấn thật sự quá trẻ.
Mặc dù Giang Bình Vương nổi danh như cồn, nhưng Chưởng môn Long cũng nổi tiếng không kém. Dù sao đó cũng là chưởng môn của Long Hổ Đạo Quan, được rất nhiều người tung hô là thần tiên.
Ngay cả ông ta cũng thua thì sao Dương Chấn có thể thắng được?
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, thậm chí không dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ một màn đấu đặc sắc.
“Đi chết đi!”
Ngưu Căn Huy vung ra một quyền.
“Ầm!”
Ngay lúc tất cả mọi người đang khiếp sợ, Dương Chấn đột nhiên vươn một tay ra, nắm ngón tay bao trọn nắm đấm của gã.
“Cái gì?”
“Chặn được?”
“Sao có thể?”
Rất nhiều người không nhịn được hô lên đầy ngạc nhiên.
Cảnh tượng này quá mức rung động. Không phải vì hai người đánh nhau kịch liệt như thế nào mà là Dương Chấn nhẹ nhàng vươn tay chặn lại đòn tấn công của Ngưu Căn Huy.
Dù sao thì vừa nãy, kẻ mạnh đỉnh cấp của Giang Bình và Nam Dương đều chết trong tay gã.
Ở trong mắt bọn họ, Ngưu Căn Huy đã là kẻ mạnh hiếm thấy. Đòn tấn công của người như gã, có mấy ai có thể cản được?
Thế nhưng nó lại bị một thanh niên trẻ mới hơn 20 đỡ đòn một cách nhẹ nhàng.
“Tốc độ quá chậm! Sức mạnh quá yếu!”
Dương Chấn hời hợt nói, đồng thời dùng sức đẩy một cái, Ngưu Căn Huy lập tức lùi về sau năm sáu bước mới đứng vững, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
Gã là kẻ mạnh thứ chín của Hiệp hội Võ đạo, bị Dương Chấn đẩy nhẹ một cái lại phải lùi tận năm sáu bước. Nếu như Dương Chấn không đẩy gã, mà là đánh ra một quyền thì sao?
Đây là lần đầu tiên gã cảm nhận được sức ép lớn như vậy.
“Ha ha, hay! Hay! Hay!”
“Anh Dương vừa xuất hiện, ai có thể địch lại?”
“Hiệp hội Võ đạo thì sao? Đối với anh Dương mà nói, vẫn chỉ là một chiêu định thắng thua mà thôi!”
Hàn Khiếu Thiên và một đám nhà giàu máu mặt ở Giang Bình đều kích động hô to lên: “Giang Bình được cứu rồi!”
Nhưng người của Nam Dương, ai nấy đều đen mặt khó chịu.
Đến cả Chưởng môn Long cũng chết rồi, đám người Nam Dương bọn họ sẽ không có cơ hội trở mình nữa.
Đối với bọn họ mà nói, dù là Hiệp hội Võ đạo thắng hay phía Giang Bình thắng, kết quả đều như nhau cả thôi.
“Thằng ranh kiêu ngạo!”
Ngưu Căn Huy đỏ bừng mặt, nếu Dương Chấn nghiêm túc đánh với gã một trận còn tốt, nhưng anh lại đứng im không nhúc nhích, dáng vẻ kiêu ngạo tự đại, rõ ràng là sự sỉ nhục lớn nhất đối với gã.
“Không lẽ mày chê tao dùng quá ít sức?”
Dương Chấn cong môi cười nhạt: “Hay là tao dùng thêm sức?”
Vẻ mặt của Ngưu Căn Huy càng thêm tối tăm, nhưng gã cũng không dám đột ngột tấn công anh nữa.
Gã cảm nhận được, lần này gã gặp phải kẻ địch mạnh thật rồi, rất có khả năng sẽ thua trận.
“Tao thừa nhận, tao khinh địch, nhưng thế thì đã sao? Đừng nói là mày cho rằng, tao là ông chín của Hiệp hội Võ đạo, lại chỉ là một kẻ thô lỗ bạo lực?”
Ngưu Căn Huy đột nhiên nói, tiếng nói rất nhỏ, chỉ có gã và Dương Chấn nghe thấy.
Dương Chấn vẫn tự tin như cũ, anh híp mắt nói: “Mày có phải loại thô lỗ bạo lực hay không tao không biết. Nhưng tao có thể nói cho mày biết, nếu mày dám đụng vào ranh giới cuối cùng của tao, hôm nay mày nhất định phải chết!”
“Đúng là tự cao tự đại không coi ai ra gì!”
Ngưu Căn Huy cười lạnh, nói tiếp: “Mày tự nhận thua cút xuống lôi đài! Nếu không…”
Gã cười cười, không nói nốt vế câu còn lại.
“Nếu không mày sẽ làm gì?”
Dương Chấn híp mắt hỏi, trong mắt tràn ngập sát ý.
“Nếu không, vợ và con gái mày chỉ có thể đến suối vàng chờ mày trước!”
Ngưu Căn Huy cười đầy nham hiểm.