Ngưu Căn Huy chỉ cần nhấc tay lên là đã giết chết kẻ mạnh mà gia đình giàu có bậc nhất tỉnh Giang Bình đã mời tới, có thể tưởng tượng được cảnh tượng này đã khiến mọi người kinh ngạc đến mức nào.
Lúc này, anh ta chắp tay đứng nhìn về phía Dương Chấn đang ở trong đám người kia, trên mặt toàn là sát khí.
Đặc biệt là câu nói cực kỳ bá đạo độc đoán của anh ta, lại càng làm cho trong lòng người ta tràn đầy sự bàng hoàng nhưng cũng tràn đầy sự mong đợi.
“Đây là thực lực của cao thủ Hiệp hội Võ đạo đây sao?”
“Tôi còn chưa nhìn thấy rốt cuộc anh ta ra tay như thế nào nữa, cao thủ của nhà họ Hàn đã bị giết chết trong chớp mắt!”
“Nhưng mà anh ta vừa kêu người ta cút xéo ra ngoài, rốt cuộc là nói ai vậy?”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi trên hiện trường, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nhưng điều khiến mọi người mong chờ hơn cả là Ngưu Căn Huy muốn đối phó với ai.
Mặc dù ánh mắt của anh ta đang nhìn vào đám đông, nhưng người có mặt ở đây thực sự quá nhiều, không thể biết được Ngưu Căn Huy đang nhìn chằm chằm vào ai.
“Tại sao tôi lại cảm thấy rằng anh ta đang nhìn chằm chằm vào phía chúng ta?”
Vương Dũng đang đứng bên cạnh Dương Chấn, toàn thân run rẩy nói.
La Viên Viên và Từ Lệ cũng vô cùng kinh hãi.
Cảnh tượng vừa xảy ra trên võ đài, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, lúc này đúng là Ngưu Căn Huy đang nhìn về phía mình nên họ vô cùng kinh hãi.
Không chỉ bọn họ, mà cả những người xung quanh Dương Chấn, đều có ảo giác mình đang bị theo dõi.
“Hiệp hội Võ đạo, đúng là kiêu ngạo và độc đoán như trước đây! Mối thù giết sư đệ của tôi, hôm nay có thể tính luôn một thể!”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy mỉa mai và lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Xoẹt!
Ngay tức thì, âm thanh này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người đều tập trung ánh mắt vào một hướng, chỉ thấy một người trung niên mặc áo đạo sĩ màu xám chậm rãi đứng lên.
Đó là phía nhà họ Chu gia đình giàu có bậc nhất Nam Dương, cao thủ được được nhà họ Chu mời từ Long Hổ Đạo Quan, chưởng môn Long Hổ Sơn.
“Là chưởng môn Long Hổ Đạo Quan! Không ngờ ông ta lại ra khỏi núi rồi!”
“Đó là người giống như thần tiên đấy! Tại sao ông ta cũng đến tham gia cuộc vui vậy?”
“Vừa rồi anh không nghe thấy gì sao? Long chưởng môn đã nói rồi, là vì Hiệp hội Võ đạo đã giết chết sư đệ của ông ta, cho dù có là thần tiên cũng không thể để cho sư đệ của mình bị giết hại, đúng không?”
“Với thực lực của Long chưởng môn, muốn giết cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, chắc chắn chẳng có gì phải thấp thỏm đúng không?”
Nhìn thấy ông ta đứng lên, tất cả mọi người ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là người Nam Dương, Long chưởng môn là cao thủ chưa từng xuất đầu lộ diện, bây giờ lại xuống núi vì sư đệ đã bị giết hại, có thể tưởng tượng sẽ khiến mọi chuyện náo động như thế nào.
“Long Hổ Đạo Quan cũng muốn xen vào mối ân oán giữa Hiệp hội Võ đạo của chúng tôi và hai gia đình lớn của hai tỉnh hay sao?”
Về phía Hiệp hội Võ đạo, đà chủ Thạch Giang tức giận đứng lên nói.
Là đà chủ của phân đà Giang Bình, anh ta vẫn hiểu rất rõ về Long chưởng môn.
Long chưởng môn vẻ mặt không chút biểu cảm nói: “Hiệp hội Võ đạo độc đoán giết chết sư đệ của tôi. Nếu các người không thể cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Haha, đầu hàng ngay đi!”
“Long chưởng môn là cao thủ số một ở Nam Dương. Cho dù anh là cao thủ trong Hiệp hội thì đã sao? Trước mặt ông ấy không có ai đáng được xướng tên cả.”
“Nếu tôi là anh, thì đã lập tức quỳ xuống cầu xin tha cho rồi, hahahaha ~”
Chu Quang Chí cười lớn, ánh mắt nhìn Ngưu Căn Huy đầy chế nhạo.
Lúc đầu, anh ta đã từng đến Long Hổ Đạo Quan và may mắn được nhìn thấy cảnh Long chưởng môn luyện võ.
Anh ta đã tận mắt chứng kiến ông đập một tảng đá lớn ngàn cân thành nhiều mảnh chỉ bằng một cú đá.
Làm thế nào mà các Hiệp hội này có thể đánh bại một người có sức mạnh siêu phàm như vậy?
Ngưu Căn Huy thậm chí còn không nhìn Chu Quang Chí lấy một cái, nheo mắt nhìn Long chưởng môn đang từng bước đi về phía võ đài, ánh mắt thêm phần khôi hài.
“Ông nói là người của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi đã giết chết sư đệ của ông?”
Ngưu Căn Huy cười nhạt hỏi.
“Ba ngày trước, tại nhà họ Chu ở Nam Dương, rất nhiều người đã nhìn thấy.”
Long chưởng môn bình tĩnh nói.
Vừa nói ông ta đã bước lên sàn đấu.
Khoác trên người một chiếc áo đạo sĩ màu xám, tung bay trong gió, hai tay chắp sau lưng, đứng ngay chính giữa võ đài, trông đúng là vô cùng có khí phách.
“Cho dù những gì ông nói là sự thật, vậy thì đã sao? Sư đệ của ông bị giết, cũng là do kĩ năng của anh ta không tốt bằng người khác.”
Ngưu Căn Huy lạnh lùng nói: “Ông đường đường là chưởng môn Long Hổ Đạo Quan, vốn là người tu luyện, nay lại dính vào cõi hồng trần, còn xứng đáng là chưởng môn Long Hổ Đạo Quan được người người tôn kính nữa hay không?”
“Có xứng hay không, cũng không phải dựa theo lời anh nói?”
“Theo như lời ông nói, chẳng lẽ một khi người của Long Hổ Đạo Quan bị giết, thì chỉ có chúng tôi phải nhường nhịn cho dĩ hòa vi quý mới đúng ư?”
Sắc mặt của Long chưởng môn vẫn không thay đổi, nhưng lời nói lại đầy sư chế giễu.
“Hừ!”
Ngưu Căn Huy hơi nhướng mày lên, độc đoán nói: “Long Thiên Hành, vì lợi ích thì cứ nói là vì lợi ích, đừng tỏ ra quang minh chính đại như vậy.”
“Nếu anh đã không cần mặt mũi nữa thì giữa chúng ta cũng không còn gì để nói.”
“Nếu ông đã muốn xen vào chuyện thế gian, đừng trách tôi tàn nhẫn mà giết ông ở đây!”
Ngưu Căn Huy đương nhiên biết Long chưởng môn, tuy rằng không muốn đánh nhau nhưng cũng không sợ.
Mục đích của việc triệu Hiệp hội Võ đạo là muốn khống chế hai tỉnh, trước khi lập kế hoạch, tại sao anh ta lại không nghĩ tới Long chưởng môn sẽ ra tay?
“Long chưởng môn, giết anh ta đi!”
Chu Quảng Chí điên cuồng và đột ngột đứng dậy, sau đó trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, anh ta đưa tay về phía cao thủ vô song đang đứng giữa võ đài và nói: “Từ nay, nhà họ Chu ở Nam Dương chúng tôi xin được đi theo Long trưởng môn!”
“Nhà họ Hồ ở Nam Dương chúng tôi xin được đi theo Long trưởng môn!”
“Nhà họ Mã ở Nam Dương chúng tôi xin được đi theo Long trưởng môn!”
“Nhà họ Trịnh ở Nam Dương chúng tôi xin được đi theo Long trưởng môn!”
…
Khi Chu Quảng Chí vừa dứt lời, các chủ nhà của các gia đình giàu có bậc nhất ở Nam Dương đều lần lượt đứng dậy và bày tỏ sẵn sàng để tôn vinh Long chưởng môn là người đứng đầu.
Giọng nói của những người chủ nhà này quét sạch qua toàn bộ khán đài như ngọn sóng này đến ngọn sóng khác.
Tất cả mọi người đều hoàn toàn sững sờ, không ai nghĩ rằng nhà họ Chu lại chủ động nhường lại địa vị chủ nhân Nam Dương.
“Hehe ~”
Ngưu Căn Huy cười mỉa mai, sau đó nheo mắt nói: “Một đạo sĩ mà lại muốn làm chủ hai tỉnh, đúng là chuyện kì quái.”
“Chỉ là tôi rất tò mò, ông tự tin có thể đánh bại tôi như vậy sao?”
Ngưu Căn Huy vừa dứt lời, một luồng khí mạnh mẽ bùng lên từ người anh ta.
Đột nhiên, một cơn gió thổi mạnh lên ở đó, rất nhiều người phải kêu lên.
Long chưởng môn vẫn vô cảm nói: “Tôi vốn chuyên tâm tu luyện, không có ý định xen vào chuyện trên đời. Không biết làm sao Hiệp hội Võ đạo lại độc đoán giết chết sư đệ của tôi, phá rối hòa bình thiên hạ, tôi buộc phải ra tay, đây cũng là cái đích mà mọi người cùng hướng tới! “
“Hay cho cái đích mà mọi người đều hướng tới!”
Ngưu Căn Huy cười nói: “Có thể làm cho tham vọng cá nhân trở nên thanh khiết thoát tục như vậy, còn được phát ra từ miệng một người đạo sĩ, đúng là không cần liêm sỉ nữa rồi!”
“Nếu ông đã nói rằng việc mình xuống núi là điều mà mọi người đều mong đợi, vậy nếu tôi giết ông, chẳng phải là nỗi bi thương của mọi người ư?”
Ngưu Căn Huy vừa dứt lời, lập tức lao về phía Long trưởng môn: “Long trưởng môn, hãy nhận lấy một cú đấm của tôi đi!”
Đúng lúc Ngưu Căn Huy di chuyển, Long chưởng môn cũng di chuyển theo.
“Bịch!”
Phiến đá xanh dưới chân Long chưởng môn vỡ tan ngay lập tức, giống như một dư ảnh.
“Thịch! Thịch! Thịch!”
Mọi người chỉ thấy hai bọn họ di chuyển, sau đó nghe thấy tiếng nắm đấm thình thịch lên da thịt, hồi lâu không dứt.
Tất cả mọi người đều choáng váng, cuộc đối đầu giữa hai cao thủ bậc nhất vô cùng đặc sắc, đúng là một bữa tiệc thị giác, làm người ta không thể nào quên.
“Đây là thực lực của cao thủ xếp hạng thứ chín trong Hiệp hội Võ đạo đây sao?”
Long chưởng môn vừa tấn công Ngưu Căn Huy vừa vô cùng lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Ngưu Căn Huy vẫn không thay đổi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên sự thích thú, anh ta chế nhạo: “Để đối phó với thứ rác rưởi đạo đức giả như ông, tôi đã dùng đủ sức lực rồi.”
Cả hai có thể nói chuyện trong khi giao đấu, điều này còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
Tất nhiên, trận chiến vừa mới bắt đầu, không có ai thể hiện hết toàn bộ thực lực, nếu không sẽ không có thời gian để nói chuyện nữa.
“Mạnh! Quá mạnh! Trận đấu ở trình độ này e rằng có nhiều người cả đời này cũng không thể chứng kiến được?”
Vương Dũng bên cạnh Dương Chấn nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy sự phấn khích.
La Viên Viên cười khinh khỉnh: “Chuyện này anh phải cảm ơn tôi, nếu không có tôi, cả đời này anh cũng không thể nhìn thấy trận đấu đặc sắc và kịch tính đến nhường này.”
“Bọn họ vẫn còn quá yếu. Nếu Giang Bình Vương thân yêu của tôi ra tay, cho dù bọn họ có hợp lực, cũng kém xa so với Giang Bình Vương.”
Từ Lệ vốn đã sùng bái Giang Bình Vương đến cực điểm, trong trận chiến giữa Long chưởng môn và Ngưu Căn Huy, hai người đã thể hiện rất tốt rồi, nhưng trong lòng cô ta chỉ có mỗi mình anh mà thôi.
Dương Chấn bất lực, không ngờ mình vẫn có một người hâm mộ cuồng nhiệt như vậy.
Nào ngờ đối phương lại là đồ ngốc, Giang Bình Phương thực sự đang ngồi bên cạnh mà cô ta không hề hay biết mà lại bày trò chế giễu.
“Tình Nhi, cô nghĩ trong ai người đang đứng trên sàn đấu, ai có thể giành chiến thắng?”
Trong đám người, Diệp Mạn đột nhiên hỏi.
Diệp Tình Nhi lắc đầu khinh thường nói: “Cho dù trong hai người họ ai chiến thắng, đều không thể bì được anh ấy, cho dù là xách giày cho anh ấy, họ cũng không đủ tư cách!”