Chàng Rể Chiến Thần

Chương 268: Chương 268: Vở kịch của mẹ vợ




Nghe thấy lời của Đặng Mỹ Linh, cả người Chu Kim Hảo run lên.

Tần Đại Quang biến thành bộ dạng như bây giờ chính là do bà ta tìm người làm.

Dựa theo kế hoạch của bà ta, Tần Đại Quang vốn là phải bị xe đâm chết, nhưng ông ta mạng lớn, biến thành người thực vật.

Chỉ là mướn người giết, và chính mình giết người, là hai chuyện khác nhau.

Đặng Mỹ Linh lại kêu bà ta giết Tần Đại Quang.

“Mỹ Linh, dì không dám!”

Chu Kim Hảo nhìn Tần Đại Quang nằm trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích, cả người đều run rẩy.

“Dì cho rằng, bây giờ dì còn có lựa chọn sao?”

Đặng Mỹ Linh nói: “Một khi Tần Đại Quang tỉnh lại, chuyện dì mướn người giết sẽ lộ ra, đến lúc đó dì chỉ có một con đường chết, muốn ra tay hay không, chính dì quyết định, dù sao không có liên quan với con.”

“Đặng Mỹ Linh, con nói rõ ràng, cái gì kêu với ngươi không có liên quan gì đến con?”

Chu Kim Hảo nghe ra ý trong lời của Đặng Mỹ Linh, đã muốn thoát khỏi chuyện này, bà ta sao có thể chịu để yên.

“Là dì chủ động tìm con, đòi tiền con, muốn giết Tần Đại Quang, cho dù chuyện này thật sự có liên quan tới con, con hoàn toàn có thể nói, là dì tìm con mượn tiền, những chuyện khác, con đều không biết!”

Đặng Mỹ Linh lạnh lùng nói: “Hơn nữa, Tần Đại Quang bị xe tông thành người thực vật, cũng là dì tìm người làm, có liên quan gì tới con?”

“Nể tình dì là dì cả của con, con tốt bụng nhắc nhở dì một câu, mướn người giết, chính là trọng tội, cho dù không phán tử hình, ít nhất cũng là ở tù chung thân.”

“Nếu bây giờ, dì hạ quyết tâm, giết Tần Đại Quang, còn có thể coi như không có chuyện gì, nhưng một khi ông ta tỉnh lại, cái mà dì sắp đối mặt chính là trọng tội!”

Tử hình!

Ở tù chung thân!

Trong đầu Chu Kim Hảo có một trận nổ vang, chỉ nghe thấy hai cái trọng tội này.

Lúc trước bà ta muốn giết Tần Đại Quang, cũng chỉ là muốn một lần nữa trở lại Vân Phong Chi Đỉnh, lúc ấy cũng là đầu óc nóng lên, mới có ý tưởng điên khùng như vậy.

Bây giờ nghe thấy trọng tội mà Đặng Mỹ Linh nói, bà ta mới ý thức được, mình đã làm chuyện ngu ngốc cỡ nào.

“Mỹ Linh, con đừng hù dọa dì cả mà! Xem như dì cả cầu xin con, con giúp dì cả đi, được không? Dì không dám ra tay, thật sự không dám mà!” Chu Kim Hảo khóc nói.

“Dì cả, con cũng không có cách gì, nếu thật có thể tìm người giết chết Dương Chấn, con còn vất vả như vậy, kêu dì giúp con sao?”

Đặng Mỹ Linh ra vẻ bình tĩnh nói: “Được rồi, dì cả, những gì nên nói con đều nói hết rồi, rốt cuộc phải làm như thế nào, tự dì quyết định, dù sao không có liên quan gì đến con!”

“Mỹ Linh! Mỹ Linh!”

Chu Kim Hảo vội vàng hô to vài tiếng, nhưng mà Đặng Mỹ Linh đã cúp điện thoại.

Vẻ mặt bà ta dại ra, chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, đặt mông ngồi trên sô pha, ánh mắt dại ra nhìn Tần Đại Quang trên giường bệnh.

Trong đầu tràn đầy những lời đó của Đặng Mỹ Linh.

“Mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”

Chu Kim Hảo dùng sức xoa đầu mình, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Rất nhanh, bà ta lại nghĩ tới những lời vừa rồi Dương Chấn nói với Tần Đại Quang.

Anh nói, đã tìm được chuyên gia tốt nhất, mấy ngày sẽ tới trị cho Tần Đại Quang, hơn nữa có hy vọng chữa khỏi rất lớn.

Nghĩ đến đây, Chu Kim Hảo rốt cục hạ quyết tâm, cho dù như thế nào, bà ta cũng không thể để Tần Đại Quang tỉnh lại.

Con người một khi có suy nghĩ ác độc trong đầu, sẽ trở nên cực kì điên cuồng.

Chu Kim Hảo vừa nãy còn vô cùng sợ hãi, lúc này trong đôi mắt là một mảnh màu đỏ, trong ánh mắt tràn đầy sát ý đáng sợ.

Bà ta từng bước đi tới chỗ Tần Đại Quang.

“Tần Đại Quang, đừng trách tôi, nếu ông không chết, chờ tới ngày ông tỉnh lại, chính là ngày chết của tôi!”

“Một khi đã như vậy, vậy chỉ có thể là ông chết!”

“Chờ ông chết rồi, tôi sẽ không cần lo lắng bí mật của chúng ta bị lộ ra nữa, đến lúc đó, tôi sẽ một lần nữa trở lại Vân Phong Chi Đỉnh, hưởng thụ vinh hoa phú quý!”

Vẻ mặt Chu Kim Hảo trở nên điên cuồng và dữ tợn, bà ta bỗng nhiên cầm lấy chăn, dồn sức đập lên đầu của Tần Đại Quang, hai tay dùng hết sức bịt miệng và mũi của Tần Đại Quang.

“Xoạch!”

Hai tay của bà ta mới vừa bị miệng và mũi của Tần Đại Quang, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người ta mở ra.

Chu Kim Hảo giống như con thỏ bị hoảng sợ, vội vàng lấy tay ra, trực tiếp nhào vào trên người Tần Đại Quang, khóc nói: “Đại Quang ơi, chừng nào thì ông mới có thể tỉnh lại chứ?”

“Ông đừng ngủ nữa, mau đứng lên nhìn tôi một cái, được không?”

“Nếu ông thật sự cứ ngủ tiếp, tôi nên làm gì bây giờ?”

Chu Kim Hảo phản ứng cực nhanh, cũng không xem là ai đến đây, chỉ lo nhào vào trên người Tần Đại Quang khóc lớn.

Người không biết, còn tưởng rằng bà ta cực kì yêu Tần Đại Quang.

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa!”

Giọng nói nghẹn ngào của Tần Nhã bỗng nhiên vang lên, đi đến trước giường bệnh của Tần Đại Quang, vươn tay ôm Chu Kim Hảo nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, ba nhất định sẽ không có việc gì!”

Thấy Tần Nhã, Chu Kim Hảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi bà ta thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp, chẳng qua điều làm cho bà ta nghi hoặc là, giờ này, hẳn là thời gian làm việc, Tần Nhã sao lại đến đây?

Chu Kim Hảo làm bộ đã khóc rất lâu, mới bình tĩnh trở lại.

“Tiểu Nhã, không phải đã nói rồi sao, các con cứ an tâm đi làm, tan tầm lại đây thăm là được rồi, mẹ sẽ ở đây chăm ba của con.” Chu Kim Hảo nói.

Tần Nhã dụi hai mắt có chút đỏ lên, nhìn Chu Kim Hảo nói: “Mẹ, một mình mẹ trông nom ở bệnh viện, rất vất vả, con và Yên gần đây cũng không bận, chúng con đã bàn bạc, sau này chúng con mỗi ngày bớt chút thời giờ đến thay mẹ.”

“Hả? Cái này sao được? Công việc quan trọng, ba của con ở đây đã có mẹ! Cho dù các con trông nom ở đây, cũng vô dụng!”

“Các con bây giờ quyền cao chức trọng, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào vị trí của các con, nếu thực sự bị người khác cướp đi, vậy rất đáng tiếc!”

“Nghe lời mẹ, sau này một mình mẹ trông nom ở đây là được rồi, con và Yên cứ an tâm đi làm! Ở đây có mẹ!”

Vừa nghe Tần Nhã và Tần Yên muốn thay phiên đến bệnh viện, Chu Kim Hảo lập tức trở nên nóng nảy.

Bà ta bây giờ vội vàng muốn giết chết Tần Đại Quang, nếu Tần Nhã và Tần Yên đến đây, cơ hội bà ta có thể ra tay sẽ càng ít hơn.

Tần Nhã lắc lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng khuyên, con và Yên đã quyết định rồi, hơn nữa, công việc đâu có quan trọng bằng ba? Bác sĩ không phải cũng nói rồi sao, kêu người thân chúng ta trò chuyện với ba nhiều hơn, nói không chừng ba có thể tỉnh lại.”

“Không được!”

Chu Kim Hảo phụng phịu, cương quyết nói: “Chuyện này, phải nghe mẹ, các con an tâm đi làm, mẹ sẽ ở với ba của con.”

Phản ứng của Chu Kim Hảo có hơi quá, liền ngay cả Tần Nhã cũng có hơi ngạc nhiên.

Mắt Tần Nhã ửng đỏ nói: “Mẹ, ba bây giờ cái dạng này, chúng con cho dù ở công ty, sao có thể an tâm làm việc? Mẹ yên tâm, bên công ty không có việc gì.”

Chu Kim Hảo không rõ, Tần Nhã đương nhiên hiểu rõ, bất kể là Tập đoàn Tam Hòa, hay là Tập đoàn Nhạn Chấn, người lèo lái chân chính đều là Dương Chấn.

Xí nghiệp nhà mình, ai có thể cướp đi vị trí của cô và Tần Yên?

“Nhã, mẹ ở đây trông nom ba của con, có phải con cũng không yên tâm không?”

Chu Kim Hảo bỗng nhiên lã chã – chực khóc, nghẹn ngào hỏi.

“Mẹ, sao con có thể không yên tâm mẹ được?” Tần Nhã vội vàng nói.

“Con chính là không yên tâm mẹ!”

Chu Kim Hảo nước mắt xoạch xoạch rơi xuống trên mặt đất, khóc nói: “Con cũng giống với thằng chồng vô dụng đó của con, đều cảm thấy mẹ ở lại đây, căn bản vô dụng đúng không?”

“Mẹ, Dương Chấn đã nói gì?” Tần Nhã hỏi.

“Mấy ngày qua, mẹ ngày đêm trông nom ba của con, lúc thì lau người cho ông ấy, lúc thì thay tã cho ông ấy, lúc thì xem ông ấy có thở hay không.”

“Nhưng kết quả thì sao? Các con hết người này đến người khác đều không yên tâm mẹ!”

“Mẹ chính là quá mệt mỏi, không ngờ rằng ngủ mất, kết quả bị Dương Chấn thấy, liền chất vấn mẹ là đặc biệt hy vọng ba của con chết đi hay không!”

“Bây giờ liền ngay cả con, cũng nghi ngờ chăm sóc ba của con không tốt! Mẹ vất vả nhiều ngày như vậy, vì ai chứ? Bây giờ bị mấy đứa các con ghét bỏ!”

Chu Kim Hảo cả mặt toàn là nước mắt, giống như là cực kì tủi thân.

Sắc mặt Tần Nhã lập tức cực kì khó coi, mắt ửng đỏ nói: “Mẹ, Dương Chấn thật sự nói với mẹ như vậy?”

“Mẹ trước kia thật sự đã từng lừa gạt con, trong hoàn cảnh như vậy, sao mẹ có thể lừa con?” Chu Kim Hảo khóc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.