Chàng Rể Chiến Thần

Chương 580: Chương 580: Vừa gặp đã yêu




Thấy Tần Nhã gọi tới và gửi tin nhắn như vậy, trong lòng Dương Chấn đầy tự trách.

Cuối cùng anh cũng biết thế nào là say rượu hỏng việc rồi.

Giờ chuyện anh sợ là, rốt cuộc tối qua giữa anh và Tô San có xảy ra chuyện quá trớn không?

“Dương Chấn, anh dậy rồi à?”

Lúc Dương Chấn đang nghĩ ngợi lung tung, thì cửa phòng mở ra, rồi bóng dáng quen thuộc đi vào, đó chính là Tô San.

Lúc này, cô đang cầm bữa sáng trong tay, cười nói: “Đây là bữa sáng tôi đã ra ngoài mua cho anh, anh mau đi rửa mặt đi.”

Từ lúc Tô San bước vào, Dương Chấn vẫn luôn im lặng, nhìn chằm chằm cô, như muốn nhìn ra điều gì đó từ mặt người phụ nữ này.

Nhưng vẻ mặt cô rất bình tĩnh, không nhìn ra được điều gì cả.

“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”

Tô San bị anh nhìn chằm chằm thì khẽ đỏ mặt, cười hỏi.

Nói xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nên khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, vội giải thích: “Tối qua, anh đã nôn hết lên người, tôi có gọi nhưng anh không tỉnh, nên tự ý giặt đồ giúp anh.”

Lúc nói, cô đã sải bước đi ra ban công, lấy đồ Dương Chấn vào, rồi ném xuống giường, xoay người lại nói: “Anh cứ yên tâm thay đồ đi, tôi không nhìn trộm anh đâu.”

Thấy phản ứng của Tô San, Dương Chấn mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra, tối qua, bọn họ không xảy ra chuyện gì cả, cô chỉ giúp anh cởi đồ mà thôi.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết rõ, đây là lời anh tự an ủi mình, hay sự thật là thế, dù gì lúc này anh cũng chỉ muốn xem như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Xong rồi!”

Dương Chấn mặc đồ xong, thì nhìn chằm chằm Tô San: “Tối qua cảm ơn cô!”

Mặc dù Tô San đã quay đầu, nhưng lúc nhìn Dương Chấn, cô vẫn đỏ mặt, khẽ cười lắc đầu: “Anh đừng khách sáo.”

Nói xong, cô còn ngáp một cái, uể oải nói: “Dương Chấn, tôi về phòng mình ngủ trước đây, tạm biệt anh.”

Chắc chắn câu nói này là nói cho Dương Chấn biết, tối qua bọn họ không ở cùng nhau.

Dương Chấn vốn còn hơi nghi ngờ, cuối cùng cũng tan biến, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thấy dáng vẻ vô cùng uể oải của Tô San, rõ ràng tối qua cô luôn chăm sóc cho anh khi anh nôn hết lên người, chắc phải bận rộn đến rất khuya.

“Hôm nay tôi còn có việc, ăn sáng xong, tôi sẽ đi trước.” Dương Chấn nói.

Tô San khẽ cười: “Được, chừng nào rảnh thì anh mời tôi đi ăn, xem như phí cực khổ tối qua.”

“Được!” Dương Chấn nói.

Nhìn Tô San rời đi rồi, Dương Chấn mới gọi lại cho Tần Nhã ngay.

Điện thoại vừa đổ chuông, Tần Nhã đã nghe máy ngay: “Ông xã, tối qua anh ở đâu vậy? Sao anh không chịu nghe máy?”

Dương Chấn tự trách, tất nhiên anh không thể nói cho Tần Nhã biết những chuyện xảy ra tối qua, bằng không chắc chắn cô sẽ hiểu lầm anh.

“Tối qua anh tiếp khách uống hơi nhiều, nên qua đêm ở khách sạn, thật sự xin lỗi em.” Dương Chấn chột dạ nói.

Ngủ lại khách sạn là thật, còn uống rượu tiếp khách là giả.

“Anh không sao là tốt rồi.”

Tần Nhã thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Về cơ bản em đã giải quyết xong xuôi chuyện bên này rồi, giờ em đang ở trên máy bay, sắp cất cánh rồi, em về Giang Châu xử lý ổn thỏa chuyện trong tập đoàn Tam Hòa trước, rồi dẫn Tiếu Tiếu đến Yên Đô luôn.”

“Hai ngày nữa anh cũng về Giang Châu, để sắp xếp ổn thỏa chuyện bên đó, rồi chúng ta cùng tới Yên Đô.”

Dương Chấn vội nói, cúp máy xong, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả lỏng.

Giờ trong một trang viên xa hoa.

Một người phụ nữ trung niên đang đi qua đi lại trong căn biệt thự độc lập, mặt đầy lo lắng.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, chắc chắn anh sẽ không sao.”

Một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, đi tới nắm tay người phụ nữ trung niên, khẽ an ủi.

Cô không hề biết, trên mặt mình cũng đầy sốt sắng, nhưng lại đi an ủi mẹ mình.

“Nhã, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tống Hoa Vĩ lại nói, bạn anh con bị anh con sai khiến, nên giết Tống Hoa Đông? Thậm chí còn đuổi cậu ta ra khỏi câu lạc bộ Hoàng Kim trước mặt mọi người?”

Người phụ nữ trung niên lo lắng hỏi.

Người phụ nữ này là Lý Hiền Thanh – mẹ Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên.

Tống Hồng Liên cắn chặt môi, ánh mắt đầy lo lắng, tối qua Tống Hoa Nghĩa vừa trở về nhà họ Tống, đã bị gia chủ nhà họ Tống gọi đi.

Cả đêm qua, Tống Hoa Nghĩa vẫn chưa trở về.

Giờ Lý Hiền Thanh và Tống Hồng Liên vẫn chưa hay biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ, quả thật người giết Tống Hoa Đông, đồng thời đuổi Tống Hoa Vĩ ra khỏi câu lạc bộ Hoàng Kim, có quen biết với anh, nhưng nếu nói về mối quan hệ, thì chắc không được xem là bạn bè.”

Tống Hồng Liên nói.

“Không phải bạn bè?”

Lý Hiền Thanh nhất thời sửng sốt: “Không phải bạn bè thì tại sao cậu ấy lại giúp anh con?”

“Cậu ấy không những giết Tống Hoa Đông, mà còn đuổi Tống Hoa Vĩ ra khỏi câu lạc bộ Hoàng Kim trước mặt mọi người, rõ ràng cậu ấy đang giúp anh con.”

“Con tưởng con nói thế thì ông nội con có thể tha cho anh con à?”

Đây chính là điều mà Tống Hồng Liên lo lắng, ngay cả mẹ cô cũng không tin, huống chi là gia chủ nhà họ Tống.

“Mẹ, con nói thật đó, anh Dương vốn rất bất mãn với anh, dù gì anh cũng thật sự lừa anh ấy đến câu lạc bộ Hoàng Kim.”

Tống Hồng Liên khẽ nói: “Là do Tống Hoa Đông chủ động khiêu khích, định đánh anh Dương, ai ngờ lại chọc giận anh ấy, nên mới bị anh ấy đạp một phát, ai ngờ lại đá chết cậu ta.”

“Về phần đuổi Tống Hoa Vĩ đi là vì anh ta gieo gió gặt bão, nếu không có anh cầu xin giúp anh ta, thì anh ta cũng bị đánh chết rồi.”

Nghe Tống Hồng Liên nói thế, Lý Hiền Thanh thầm chấn động, tất nhiên bà tin lời con gái mình rồi, nhưng chắc chắn người nhà họ Tống sẽ không tin.

“Con cứ mở miệng là anh Dương, có phải con thích cậu ấy rồi không?” Lý Hiền Thanh bỗng hỏi.

Tống Hồng Liên chỉ kể lại những chuyện xảy ra tối qua, ai ngờ, cô luôn gọi Dương Chấn là anh Dương.

Bị mẹ hỏi đột ngột như vậy, Tống Hồng Liên đỏ mặt, xấu hổ nói: “Mẹ, làm gì có chuyện đó, con và anh Dương chỉ mới gặp nhau lần đầu, sao con có thể thích anh ấy được?”

Cuối cùng trên mặt Lý Hiền Thanh cũng nở nụ cười vui mừng, sao bà lại không nhìn ra con gái bà đã động lòng rồi?

“Liên, nếu con có thể ở bên cậu ấy, dù mẹ có chết cũng yên lòng về hai anh em con rồi.” Lý Hiền Thanh nắm tay Tống Hồng Liên, dịu dàng nói.

Tống Hồng Liên càng xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng.

Cô định giải thích thì bị Lý Hiền Thanh cắt ngang: “Được rồi, con đừng vội giải thích, con là con gái mẹ, sao mẹ lại không biết con đang nghĩ gì?”

“Từ khi ba con mất, không còn ai trong nhà họ Tống bảo vệ chúng ta nữa, bằng không, anh con sẽ không đến nỗi trả giá nhiều như vậy, mà vẫn luôn bị chèn ép.”

“Nếu con có thể tìm được một người đàn ông mạnh mẽ làm chỗ dựa, thì chúng ta chẳng còn gì phải sợ khi rời khỏi nhà họ Tống.”

“Mẹ không cầu các con giàu có, miễn sao hai anh em con có thể sống bình an cả đời, là mẹ mãn nguyện rồi.”

Nghe Lý Hiền Thanh nói thế, Tống Hồng Liên nhất thời đỏ mắt, cô vừa gặp đã yêu Dương Chấn, cũng biết anh đã có vợ, nên cả đời này, bọn họ chỉ có thể có duyên không phận.

Lúc cô định giải thích, thì một bóng dáng già nua hoảng loạn chạy vào, đầy lo lắng nói: “Phu nhân, không ổn rồi, gia chủ định đuổi cậu Nghĩa ra khỏi gia tộc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.