Thái độ của Phùng Kế Tông vô cùng ngang ngược, Phùng Toàn ở bên kia điện thoại đã tức sắp nổ phổi.
Sỉ nhục ông ta thì không nói, cùng lắm thì chờ Phùng Kế Tông về rồi dạy cho anh ta một bài học là xong.
Nhưng quan trọng là tên khốn này lại dám động vào Dương Chấn.
Bây giờ cả Giang Bình đều kính nể Dương Chấn, ai dám đắc tội cậu ta chứ?
“Phùng Kế Tông! Tôi chính là gia chủ của nhà họ Phùng, Phùng Toàn!”
Phùng Toàn thét gào vào điện thoại: “Tôi khuyên cậu nên quỳ xuống cầu xin cậu Dương tha thứ ngay đi, nếu không chờ tôi qua đó, dù cậu Dương không cần mạng cậu, tôi cũng sẽ lấy mạng của cậu!”
“Đệch, ông già! Ông còn dám giả mạo gia chủ nhà họ Phùng trước mặt tôi à? Ông mẹ nó nhanh tới cho tôi xem!”
Phùng Kế Tông hùng hổ nói: “Hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả, ở đây chờ tên giả mạo là ông tới lấy mạng tôi!”
Nói xong, anh ta dứt khoát cúp máy, không hề để Dương Chấn vào mắt, càng không coi cuộc điện thoại này là thật.
“Nhóc con, tao đã thấy nhiều thủ đoạn nực cười giống của mày rồi, người như mày mà muốn gạt tao à?”
Phùng Kế Tông cười nhạo.
Dương Liễu ngồi bên cạnh anh ta cũng cười duyên, cô ta mỉa mai: “Tần Yên, anh rể cô đúng là có tài diễn xuất, hay tôi giới thiệu một công ty giải trí để anh ta đi đóng vai phụ nhé? Nói không chừng một ngày sẽ kiếm được vài trăm ngàn, đủ cho các cô sống đấy.”
Người xem chung quanh đều chỉ trỏ vào Tần Yên và Dương Chấn.
Tần Yên giận tới mức run rẩy, nếu không nhờ Dương Chấn ngăn cản thì cô chỉ ước có thể xông lên xé rách cái miệng thối của Dương Liễu.
Dương Chấn thì như đang xem chú hề diễn kịch, không nói lời nào.
Hội giao lưu vừa kết thúc, chắc chắn Phùng Toàn vẫn chưa đi xa, khoảng vài phút nữa ông ta sẽ đến ngay thôi.
“Anh họ, chắc giờ này hội giao lưu ở khách sạn Trung Châu cũng kết thúc rồi nhỉ?”
Dương Liễu bỗng cười nói: “Hội giao lưu lần này vốn nên được nhà họ Phùng tổ chức, nhưng nhà họ Phùng lại nhường cho nhà họ Mạnh ở thành phố, chắc chắn nhà họ Mạnh sẽ không bạc đãi nhà họ Phùng đâu nhỉ?”
Nghe vậy, Phùng Kế Tông đắc ý trả lời: “Đó là đương nhiên!”
“Hội giao lưu ba năm mới tổ chức một lần, nhà tổ chức của mỗi đợt đều kiếm được đầy túi.”
“Nhà họ Phùng lại nhường quyền tổ chức lần này cho nhà họ Mạnh. Nhà họ Mạnh là một trong ba gia tộc giàu nhất thành phố, sao có thể bạc đãi nhà họ Phùng chúng ta được?”
“Không giấu gì em, nhà họ Mạnh đã hứa rằng đợi sau khi hội giao lưu lần này kết thúc, họ sẽ trợ giúp nhà họ Phùng chúng ta mở rộng thị trường lên thành phố. Trong vòng năm năm nữa, nhà họ Phùng sẽ được thêm vào danh sách các gia tộc giàu nhất thành phố!”
Trên mặt Phùng Kế Tông viết đầy kiêu ngạo và cuồng vọng.
Mọi người xung quanh đều hâm mộ nhìn Phùng Kế Tông, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, không ngờ một gia tộc ngoài thành phố lại may mắn được nhà họ Mạnh đề bạt.
Bởi vì hội giao lưu ở khách sạn Trung Châu mới kết thúc không bao lâu, những chuyện xảy ra trong đó vẫn chưa truyền ra ngoài, vì thế cũng không nhiều người biết trong hội giao lưu đã có chuyện gì.
Phùng Kế Tông chỉ là một thành viên bên ngoài vòng tròn nhà họ Phùng. Nếu như anh ta không phải họ Phùng, thì đến cả tư cách tham gia hội giao lưu ở khách sạn Lục Châu cũng không có.
Anh ta sẽ càng không biết gia chủ của nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh, hai trong ba gia tộc giàu nhất thành phố, đã lần lượt bị giết, một câu nói của Dương Chấn đã đuổi nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh ra khỏi Giang Bình.
Tần Yên không biết chân tướng nghe thấy lời Phùng Kế Tông thì mặt xám như tro tàn.
Tuy cô biết Dương Chấn đến từ gia tộc Vũ Văn ở Yên Đô, nhưng cô cũng biết Dương Chấn đã bị gia tộc Vũ Văn đuổi ra khỏi Yên Đô nhiều năm trước.
Trong mắt cô, bây giờ Dương Chấn chỉ có tập đoàn Nhạn Chấn, còn có nhà họ Quan của Giang Châu và nhà họ Trần của Châu Thành đều sẵn lòng giúp đỡ anh.
Mặc dù có sự trợ giúp của nhà họ Quan và nhà họ Trần, nhưng đó là nhà họ Phùng, họ còn được một trong ba gia tộc lớn nhất thành phố là nhà họ Mạnh che chở, làm sao Dương Chấn có thể đối phó được?
“Anh rể, hay chúng ta rời khỏi đây trước đi?”
Tần Yên nhỏ giọng hỏi, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Còn việc Dương Chấn vừa nói sẽ bảo gia chủ của nhà họ Phùng tới trong vòng mười phút không hề có khả năng, anh chỉ đang hù họa Phùng Kế Tông mà thôi.
Cô không muốn vì mình mà làm liên lụy đến Dương Chấn.
Nhưng Dương Chấn lại nhẹ nhàng cười, trả lời cô ta: “Kẻ dám bắt nạt em gái anh vẫn chưa trả giá đắt, sao anh có thể đi được?”
Nghe thấy lời nói của Dương Chấn, lòng Tần Yên chấn động, trong mắt cô đầy cảm động.
Tuy cô là người muốn nhận Dương Chấn làm anh trai, chính cô cũng chủ động nói ra, nhưng lúc đó cô chỉ không kìm được nên mới nói như thế.
Nhưng hiển nhiên Dương Chấn tưởng là thật, anh thật sự coi cô như em gái.
Có câu này của Dương Chấn, nỗi sợ hãi trong lòng Tần Yên lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là ấm ấp lan tràn.
“Ồ, em vợ biến thành em gái à?”
Dương Liễu nghe thấy lời Dương Chấn bèn hài hước nói.
Phùng Kế Tông cười phá lên: “Anh thấy là em gái mưa thì đúng hơn, ha ha ha ha…”
Nhìn dáng vẻ mặc sức cười lớn của hai người họ, Tần Yên chỉ cảm thấy chán ghét.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chớp mắt đã qua năm phút, vẫn chưa thấy Phùng Toàn dẫn người tới.
Sáu phút!
Tám phút!
Mười phút!
Chẳng mấy chốc đã qua mười phút, nhưng Phùng Toàn vẫn chưa xuất hiện.
“Nhóc con, mười phút đã qua rồi, sao gia chủ nhà họ Phùng trong miệng cậu vẫn chưa đến thế?”
Phùng Kế Tông nâng tay lên nhìn đồng hồ, anh ta mỉa mai: “Dám giả bộ trước mặt tôi, cậu làm vậy không phải tự vả mặt mình à?”
Dương Liễu che miệng cười: “Anh họ, lúc nãy em đã nói với anh rồi, anh ta chỉ là một tên ở rể, có thể có tư cách gì bắt gia chủ nhà họ Phùng đích thân đến chứ?”
Sâu trong mắt cô ta tràn ngập thù hận.
Thật ra cô ta biết rõ thực lực mạnh mẽ Dương Chấn, lúc trước Dương Chấn chỉ dẫn theo một người đàn ông cao to đến nhà họ Dương, vừa nhấc tay đã giết chết cao thủ hàng đầu của nhà họ Dương.
Chỉ bằng một câu nói, anh đã ép buộc nhà họ Dương ký hiệp ước không bình đẳng, chuyển nhượng cơ nghiệp mấy chục năm của họ cho mình với một cái giá cực kỳ rẻ mạt.
Sau đó nhà họ Dương bị vô số gia tộc ở Châu Thành vây công, nếu không nhờ gia chủ nhà họ Dương nhìn xa trông rộng, chỉ sợ toàn bộ người của nhà họ Dương đã chết vào ngày hôm đó.
Sau khi rời khỏi Châu Thành, nhà họ Dương đã trở nên nghèo rớt mồng tơi, muốn khôi phục lại sự huy hoàng trước đây của nhà họ Dương là một việc không hề có hi vọng.
Người đàn ông cô yêu nhất cũng nhảy lầu chết vì Tần Yên.
Tất cả mọi thứ đều do người đàn ông và người phụ nữ trước mắt này ban tặng!
Bây giờ nhà họ Phùng giao quyền tổ chức hội giao lưu cho nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh hứa hẹn sẽ nâng đỡ nhà họ Phùng. Trong mắt Dương Liễu, cô ta phải nhờ cậy nhà họ Phùng mới có thể báo thù rửa hận.
Sao lúc này cô ta có thể bỏ lỡ cơ hội sỉ nhục Dương Chấn và Tần Yên?
“Anh họ, theo em thấy anh đừng nói nhảm với họ nữa.”
“Tuy người phụ nữ này là hàng đã qua tay người khác, nhưng cũng được coi như khá xinh đẹp, anh cứ đưa cô ta đi, bắt cô ta hầu hạ anh một đêm đi.”
“Sao phải nói nhảm với họ nhiều như vậy làm gì? Anh thật sự cho rằng họ có thể gọi gia chủ nhà họ Phùng tới à?”
Dương Liễu cười ha hả.
Không thể không nói lòng dạ người phụ nữ này quá tàn nhẫn, cô ta biết rõ Dương Chấn có thực lực mạnh mẽ, còn cố ý xúi giục Phùng Kế Tông trắng trợn bắt Tần Yên đi.
Đây không phải giúp Phùng Kế Tông mà là đang hại anh ta!
Bởi vì Dương Liễu biết, một khi Phùng Kế Tông dám động tay động chân với Tần Yên, chắc chắn Dương Chấn sẽ lấy mạng anh ta.
Đợi Dương Chấn giết Phùng Kế Tông rồi, nhà họ Phùng đang trong giai đoạn phất lên như diều gặp gió sao có thể bỏ qua cho Dương Chấn?
Phùng Kế Tông cười như điên nói: “Em họ nói có lý, nếu đã vậy thì tôi sẽ không so đo với các cô nữa. Sếp Tần, cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ bỏ qua cho anh trai mưa của cô, thế nào?”
Nói xong, Phùng Kế Tông đưa tay về phía Tần Yên.
Dương Chấn nhắm hai mắt lại, vừa định ra tay thì một tiếng hét đầy phẫn nộ vọng lại từ ngoài cửa nhà hàng: “Dừng tay cho tôi!”
Trong lúc mọi người kinh ngạc, một bóng người trung niên được mấy gã vạm vỡ vây quanh, đầu đầy mồ hôi chạy vào nhà hàng.
Tay Phùng Kế Tông lập tức khựng lại giữa không trung, khi nãy nói qua điện thoại nên giọng hơi khác, anh ta không nhận ra đó là giọng của Phùng Toàn.
Nhưng bây giờ anh ta nghe thấy rất rõ đó là giọng nói của Phùng Toàn, gia chủ nhà họ Phùng.
Khi nhìn thấy Phùng Toàn, Dương Liễu cũng ngớ ra, cô ta lẩm bẩm với vẻ mặt đầy khó tin: “Chuyện này… Chuyện này sao có thể?”
“Gia… Gia chủ! Sao ông… sao ông lại tới đây?”
Phùng Kế Tông cực kỳ sợ hãi, giọng anh ta cũng run rẩy theo.
Lúc này trên khuôn mặt già nua của Phùng Toàn tràn đầy sát ý, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cậu đúng không? Cậu vừa nói trong điện thoại, nếu tôi là Phùng Toàn thì cậu sẽ là ông nội tôi?”
“Bịch!”
Toàn thân Phùng Kế Tông xụi lơ, hai đầu gối quỳ phịch xuống đất, mặt mũi tràn đầy sợ hãi: “Gia… Gia chủ, tôi… tôi thực sự không biết là ông! Nếu tôi biết thì dù có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám nói chuyện kiểu đó với ông!”
Lúc này anh ta rất muốn khóc.
Những người xem chung quanh cũng sợ ngây người, đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy gia chủ của một gia tộc hàng đầu ở khoảng cách gần như vậy.
Nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ đó là chẳng lẽ vừa rồi chàng trai trẻ kia thật sự đã gọi cho Phùng Toàn ư?
Nếu thật là vậy, chẳng phải thân phận của anh chàng này còn đáng sợ hơn sao?
Nếu không thì một cuộc điện thoại của cậu ta sao có thể gọi gia chủ nhà họ Phùng đích thân đến nhà hàng này chứ?
Trong ánh mắt của mọi người có mặt ở đây, Phùng Toàn bước nhanh tới trước mặt Dương Chấn.
“Phịch” một tiếng, gia chủ nhà họ Phùng quỳ xuống dưới chân Dương Chấn ngay trước mặt mọi người.
Ầm!
Cảnh tượng này vô cùng kích thích lòng người!
Mà Phùng Kế Tông đang quỳ bên cạnh, khi nhìn thấy Phùng Toàn quỳ gối dưới chân Dương Chấn, toàn thân anh ta mất kiểm soát trở nên run rẩy.
Một người trẻ tuổi lại có thể khiến gia chủ nhà họ Phùng quỳ gối, rốt cuộc anh là ai?
Con ngươi của Dương Liễu cũng đột nhiên co rụt, mặt đầy khó tin, cô ta lảo đảo lùi về sau ba, bốn bước: “Không, không thể nào! Sao có thể vậy được?”
Tần Yên ở bên cạnh Dương Chấn cũng trợn tròn mắt, ông lão đang quỳ này thật sự là gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Toàn ư?
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Phùng Toàn không nói lời nào, quỳ xuống rồi dập đầu ba cái, mỗi lần đều đập xuống đất rất mạnh.
Ba cái dập đầu liên tiếp đã khiến trán Phùng Toàn bê bết máu.
“Vì kẹt xe nên tôi đã đến muộn hai phút!”
Phùng Toàn sợ hãi giải thích một câu, sau đó nói tiếp: “Xin cậu Dương tha tội!”
Mọi người hết sức khiếp sợ!
Không chỉ vì Phùng Toàn quỳ gối với Dương Chấn, điều khiến người ta khiếp sợ hơn là Phùng Toàn quỳ gối không phải vì Phùng Kế Tông, mà là vì ông ta đến muộn hai phút!
Vì đến muộn mà phải quỳ gối dập đầu, cầu xin Dương Chấn tha tội.
Vậy còn Phùng Kế Tông sỉ nhục Dương Chấn, Phùng Toàn sẽ xử lý thế nào đây?
Phùng Kế Tông đang quỳ bên cạnh chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, lòng sợ hãi, mặt xám như tro tàn.
Dương Liễu thì càng đờ đẫn, cô ta ngã ngồi xuống đất, hai mắt vô thần, mặt đầy khó tin.