Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 154: Chương 154: Ai kêu cô đến tập đoàn Trương thị




“Cô là ai? Đậu xe giữa đường còn không biết nói xin lỗi nữa à?” Công Tôn Thu Vũ tức giận hỏi, cô ấy giơ tay đẩy gọng mắt kính.

Vương Hồng Lăng cười lạnh, ánh mắt bốc ra lửa, cô ta quan sát Công Tôn Thu Vũ một lượt từ trên xuống dưới.

Rồi sau đó, ánh mắt cô ta lại dán chặt vào Lâm Ẩn, siết chặt nắm tay, giống như đang tức giận lắm vậy.

Gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, anh bước xuống xe.

“Vương Hồng Lăng, cô đùa hơi quá rồi thì phải? Lái xe như thế này, lỡ xảy ra tai nạn thì sao?” Lâm Ẩn đanh giọng hỏi.

Vương Hồng Lăng đúng là người phụ nữ điên cuồng, lái xe cái kiểu như cô ta, nếu bất cẩn hai chiếc xe tông sầm vào nhau, bản thân anh thì không sao, nhưng Công Tôn Thu Vũ thì thế nào? Chẳng phải sẽ bị thương nặng sao? Bản thân cô ta cũng không sợ bị thương nặng à?

“Ồ? Anh họ, anh quen người phụ nữ điên này hả?” Công Tôn Thu Vũ quan sát Vương Hồng Lăng một hồi, không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.

Lẽ nào đây là chị dâu hả? Không phải, nghe nói chị dâu của anh họ họ Trương, người phụ nữ này tên Vương Hồng Lăng gì đấy.

Nhưng mà, trông cô ta đẹp thật, thân hình bốc lửa, không lẽ anh họ mình lén phén bên ngoài với cô ta.

Cũng dám lắm, quả nhiên, cho dù có là thần thánh như như anh họ Tề Ẩn, cũng khó tránh khỏi thói phàm tục.

Nghĩ đến đấy, Công Tôn Thu Vũ nhìn Lâm Ẩn với nụ cười trêu cợt.

Lần trước bị Lâm Ẩn từ chối thẳng thừng, bị cụ nhốt trong biệt thự nhà họ Vương, Vương Hồng Lăng ôm một cục tức trong lòng không có chỗ trút, lại ngại ngần không dám mặt dày đi tìm Lâm Ẩn, bây giờ cô ta vẫn còn bực bội.

Hôm nay nghe Chu Ngọc Đàm gọi điện đến báo chuyện giữa Lâm Ẩn và Công Tôn Thu Vũ, vốn dĩ cô ta đang hết sức phẫn nộ, bây giờ lửa giận bốc ngùn ngụt lên trời cao, có dùng hết nước trong thiên hạ cũng không dập tắt nổi. Cô ta lập tức dặn A Ngũ, A Lục mang theo vũ khí, phóng vút đến đây chặn đường.

Kết quả, vừa nhìn thấy gương mặt đùa cợt của Công Tôn Thu Vũ, cô ta giận run cả người!

“Hừ!” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng: “Lâm Ẩn, anh đúng là đồ lừa đảo giả dối!”

“Lừa đảo? Tôi lừa cô cái gì?” Lâm Ẩn cất tiếng hỏi, cảm thấy kỳ quặc hết sức.

“Anh họ, không phải chứ? Nhà cửa lục đục hả?” Công Tôn Thu Vũ bụm miệng cười, cô ấy không ngờ anh họ Tề Ẩn của mình, người giống y hệt như những nhân vật trong thần thoại, được vô số cành vàng lá ngọc trong gia đình quyền quý và vô số thiếu nữ xem là thần tượng, còn có một mặt như thế này cho mình nhìn.

Nếu như kể lại tin tức này, cảnh tượng xảy ra trong ngày hôm nay cho những cô gái mê mẩn Tề Ẩn ở thủ đô, không biết sẽ khuấy lên cơn sóng to ngút trời nào trong số các cô gái ở thủ đô nữa?

Vương Hồng Lăng tức giận đến giậm chân, nói: “Anh nói anh rất có đạo đức thế nào đó, kiêu ngạo thế nào đó, hứ, lần trước ngồi uống trà, anh từ chối tôi thẳng thừng như thế? Kết quả thì sao, vừa nhìn thấy con gái nhà người ta có xuất thân cao quý, bèn chủ động đi nịnh nọt, anh đúng là đồ vô...”

Nói đến đây, Vương Hồng Lăng im bặt, cô ta nghĩ ngợi một hồi, dù gì cô ta và Lâm Ẩn cũng không có quan hệ gì cả, không phải là vợ chồng, làm gì có tư cách nói năng như vậy.

“Cô ấy là...” Lâm Ẩn nhíu mày, rồi lạnh nhạt đáp: “Tôi không cần phải giải thích cho cô, chuyện này không liên quan gì đến cô cả.”

Nếu như nói chuyện Công Tôn Thu Vũ là em họ của mình ra, thì thân phận của mình cũng sẽ bại lộ ngay.

“Được rồi, không liên quan đến tôi thì không liên quan đến tôi vậy.” Vương Hồng Lăng nói với vẻ kiêu ngạo, cô ta quay sang nhìn Công Tôn Thu Vũ: “Nghe nói cô là người của dòng họ Công Tôn ở thủ đô?”

“Đúng thế, cô biết tôi à?” Công Tôn Thu Vũ tò mò hỏi, trong ấn tượng của cô ấy, dường như cô ấy chẳng quen biết gì Vương Hồng Lăng hết.

Vương Hồng Lăng nói: “Cô không biết Lâm Ẩn có vợ rồi à?”

“Biết chứ.” Công Tôn Thu Vũ gật đầu.

“Cô!” Vương Hồng Lăng tức giận đến nỗi không nói nên lời, bị thái độ thản nhiên của Công Tôn Thu Vũ chặn kín miệng.

A Lục, A Thất đứng bên cạnh, bọn họ muốn khuyên cô cả đi về, có cảm giác hơi mất mặt. Ơ, mấy câu mà cô cả hỏi người ta, sao không hỏi chính mình trước đã? Ôi, đúng là những người phụ nữ rơi và lưới tình sẽ mất đi lý trí.

“Tôi nói cho cô biết, cô tránh ra Lâm Ẩn ra! Bằng không tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.” Vương Hồng Lăng dọa dẫm: “Đừng tưởng rằng nhà Công Tôn ở thủ đô thì oai lắm, ở thành phố Thanh Vân này, tôi không quan tâm cô là ai!”

Cô ta không quan tâm lai lịch của Công Tôn Thu Vũ như thế nào, dù sao đi chăng nữa, ngoại trừ những người phụ nữ quen với Lâm Ẩn trước mình, và vợ của anh, Trương Kỳ Mạt ra, ai cũng đừng hòng đến gần Lâm Ẩn.

“Ê, mắc mớ gì chứ?” Công Tôn Thu Vũ cảm thấy mùi giấm hơi bị nồng, bản thân cô ấy cũng tức giận: “Tôi muốn làm gì thì làm đó, cô ngăn nổi không?”

“Cô còn dám hung hăng như vậy à?” Vương Hồng Lăng nói với giọng phẫn nộ, cô ta lấy túi đựng cần câu cá trong xe ra, kéo dây khóa xuống, cầm súng chỉ vào cô ấy.

“Bỏ xuống!”

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Vương Hồng Lăng ngập ngừng một lúc, cô ta đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên nhận ra rằng, lúc Lâm Ẩn tức giận sẽ khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Vương Hồng Lăng, đầu tiên tôi phải nói cho cô biết, tôi là người đã có vợ. Thứ hai, tôi và Công Tôn Thu Vũ chỉ là bạn bè bình thường.” Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Cuối cùng, tôi hỏi cô, ai đã nói cho cô biết tôi và Công Tôn Thu Vũ đi chung với nhau?”

Gương mặt Vương Hồng Lăng lộ ra vẻ tủi thân, cô ta ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Là, là Chu Ngọc Đàm và Chu Đông gọi điện thoại nói với tôi.”

“Đúng là đồ ngu ngốc.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói, anh không tiếp tục lên tiếng nữa, chỉ quay người bước vào hàng ghế sau.

Hai tên trong nhà họ Chu này đang tìm đường chết, lần trước anh đã giết Chu Bân trong nhà họ Chu, nhưng dường như bọn họ không biết rút kinh nghiệm.

Công Tôn Thu Vũ nhìn Vương Hồng Lăng bằng ánh mắt khiêu khích, rồi cũng leo lên xe, tài xế khởi động máy chạy đi.

Vương Hồng Lăng siết chặt nắm tay, nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Lâm Ẩn chăm chú, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cô ta biết hai người nhà họ Chu đang lợi dụng mình, nhưng cô ta không cầm lòng nổi.

Cô ta nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ, nên dùng cách nào mới có được Lâm Ẩn đây?

Ở hàng ghế sau, Lâm Ẩn rút điện thoại ra gọi một cú, anh gọi cho Thẩm Tam, dặn gã dạy dỗ nhà họ Chu một chặp, phải theo dõi sát sao hành động của Chu Ngọc Đàm và Chu Đông, tránh cho bọn họ âm thầm giở trò gì đó.

“Anh họ, Vương Hồng Lăng đó là ai vậy? Em nghe nói chị dâu họ Trương mà.” Công Tôn Thu Vũ cười cười, rồi tò mò hỏi.

“Đêm nay sẽ đi tỉnh Cao Dương.” Lâm Ẩn lạnh lùng đáp.

Để Công Tôn Thu Vũ ở lại thành phố Thanh Vân, đúng là phiền phức lớn.

Công Tôn Thu Vũ muốn nói lại thôi, cô ấy không lên tiếng nữa.

Cùng lúc đó, trong tập đoàn đá quý Trương thị ở tòa nhà Bảo Đỉnh.

Vài chiếc xe dành cho giới doanh nhân đậu trước cửa tòa nhà.

Trương Kỳ Mạt mặc áo vest, cô đi vào trong tòa nhà, gương mặt trông hết sức nghiêm túc, hiện rõ khí phách của tổng giám đốc nữ, một đội ngũ luật sư mặc vest, chân đeo giày da đi theo sau lưng cô.

Tưởng Kỳ cũng xuống xe, cung kính đi một bên.

Trong lúc ấy, Trương Kỳ mạt kích động vô cùng, cô không biết sao Lâm Ẩn lại có địa vị cao thế này, bạn của Lâm Ẩn lại là Tưởng Kỳ người siêu giàu ở Đông Hải, danh tiếng hiển hách, ông ta dứt khoát đồng ý cho cô mượn vốn một tỷ rưỡi, nếu không đủ sẽ đưa thêm!

Ông ta rất quyết đoán, lập tức chuẩn bị đủ số vốn cô cần. Cô hoàn toàn tự tin rằng mình có thể lấy lại tập đoàn đá quý Trương thị, đưa công ty, tài sản của ông nội để lại, phát triển mạnh mẽ hơn, để danh tiếng tập đoàn đá quý Trương thị vang dội khắp nơi.

Một lát sau, bọn họ đã đến văn phòng làm việc của của quản lý cấp cao trong tập đoàn Trương thị.

Vào lúc ấy, Trương Hồng Hiên, Trương Hồng Quân đang dạy dỗ nhân viên trong phòng làm việc của giám đốc điều hành, đến Trương Điền Hải cũng trở về công ty, còn lên chức phó tổng giám đốc, suốt ngày diễu võ giương oai.

“Ồ? Trương Kỳ Mạt? Cô còn dám đến tòa nhà Bảo Đỉnh nữa à?” Một thanh niên đeo kính đen, mặc áo vest màu mè nhìn Trương Kỳ Mạt bước vào cửa với vẻ mặt hợm hĩnh.

“Trương Kỳ Mạt, cô đã bị đuổi việc rồi, sao lại còn đến công tay? Không phải ỷ mình là người nhà họ Trương nên đến đây giở trò vô lại vòi tiền đấy chứ?” Trương Điền Hải giễu cợt, gương mặt hắn lộ ra vẻ khinh thường: “Ai kêu cô đến tập đoàn Trương thị đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.