Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 369: Chương 369: Ban đầu nên giết mẹ con Lâm Ẩn!




Sáng ngày hôm sau.

Lâm Ẩn dẫn theo Hades, đến sân bay quốc tế trong thủ đô, hai người lên máy bay đi đến Cảng Thành.

Bước lên máy bay, anh thản nhiên ngồi vào chỗ.

Một tiếng tích vang lên.

Điện thoại của anh đổ chuông, người gọi đến là Chris.

“A lô, sếp Lâm, tôi đã dẫn người đến Cảng Thành rồi, tôi đã dến trụ sở chính của tập đoàn Latinh ở Cảng Thành”, giọng nói khiêm nhường của Chris vang lên ở đầu dây bên kia

“Tình hình ở bên kia sao rồi? Bây giờ sức ảnh hưởng của ông ở Cảng Thành được bao nhiêu”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

“Sếp Lâm, tôi đã gặp MaugdiMaugdi ở tập đoàn Latinh ở Cảng Thành rồi. Anh ta rất kiêng dè và căm thù tôi”, Chris nói: “Tôi đến nơi này, thân phận người đại diện ở Châu Á đã mất đi thực quyền rồi, không thể điều động quyền lực được”.

“Phải rồi, sếp Lâm, tập đoàn Tiêu thị của nước M xây dựng chi nhánh ở Cảng Thành, có mạng lưới kinh doanh rất rộng lớn”, Chirs nghiêm mặt mà nói: “Sau chuyện lần trước, tập đoàn Tiêu thị đã nhắm vào tôi rồi, lần này tôi đến Cảng Thành, người của bọn họ đã chào hỏi tôi một cách sỗ sàng…”

“Ồ?”, Lâm Ẩn cảm thấy có hứng thú: “Phải là gia tộc chống lưng cho Tiêu Trang không? Hay lắm”.

“Ông điều tra cho rõ về Maugdi, đối thủ cạnh tranh của mình. Đợi tôi đến đó xử lý”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

“Vâng!”, giọng nói của Chris toát ra vẻ kích động.

Chris có thể cảm nhận được rằng Lâm Ẩn muốn đưa ông ta bay cao, để ông ta lật người thành chủ.

Chris là người đại diện của tập đoàn Latinh ở khu vực Châu Á, vốn dĩ ông ta phải một tay che trời mới đúng.

Nhưng tiếc là trụ sở chính của tập đoàn Latinh cử Maugdi kềm chế ông ta ở khu vực Châu Á.

Ngoài bề mặt, Chis có vinh quang vô hạn, trong tay nắm thế lực to lớn, nhưng trên thực tế ông ta chỉ là một người đại diện mà thôi, thế lực của ông ta trong trụ sở chính của tập đoàn kém Maugdi xa.

Trụ sở chính của tập đoàn Latinh chỉ cần ra một tờ giấy điều lệnh mà thôi, ông ta đã có thể bị mất đi hết tất thảy mọi thứ.

Sếp Lâm từng nói sẽ giúp ông ta nắm được quyền lực thật sự trong tay, giúp ông ta lên nắm quyền cả tập đoàn Latinh.

Đây là chuyện mà Chris luôn hằng mơ ước, ông ta cảm thấy ngày đó sắp đến rồi…

Sau khi cúp máy, Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười tự tin.

Lần này mình đơn thân độc mã đến Cảng Thành, không điều động được bất kỳ thế lực nào ở nơi này.

Phải vuốt râu hùm của Quý Trọng Sơn, người được xưng là Quý Bán Thành, đã kinh doanh nhiều năm ở Cảng Thành, giàu có nhất ở nơi này, đúng là ý tưởng viển vông.

Xem ra thế lực chênh lệch nhau quá xa.

Có điều Lâm Ẩn chỉ cần một đòn bẩy là có thể lật cả Cảng Thành lên.

Còn đòn bẩy này, chính là Chris.

Có lẽ Chris không có năng lực như thế, nhưng biến thứ mục nát thành thứ thần kỳ lại là cách thức mà Lâm Ẩn quen dùng.

Nắm thanh dao Chris trong tay, hủy đi đế quốc thương nghiệp của Quý Bán Thành ở Cảng Thành, đương nhiên có thể ép tên hồ ly già trốn chui trốn lủi ấy ra mặt.



Cảng Thành, hòn đảo nhân tạo Vòng Sao, biệt thự Hương Mộc.

Đây là hòn đảo nhân tạo thương nghiệp quy mô lớn do tập đoàn Vạn Sơn khai phá, có danh tiếng lẫy lừng ở Cảng Thành, tấc đất tấc vàng, cũng là câu lạc bộ có tiếng trong giới thượng lưu ở Cảng Thành.

Ở sân golf rộng lớn trong biệt thự, mấy mươi gã bảo vệ mặc vest đen đứng thành hàng.

Một người phụ nữ trung niên có vóc dáng yểu điệu, khí chất hơn người, mặc đồ thường màu ngà đang chơi golf.

Một người đang ngồi nghiêm chỉnh ở gần đó, hắn mặc vest nghiêm túc, tinh thần có vẻ rất tốt, đôi mắt toát ra vẻ thông minh cay nghiệt.

Gương mặt ấy thường xuyên xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo lớn ở Cảng Thành.

Hắn chính là người giàu nhất ở Cảng Thành, Quý Trọng Sơn.

“Ông Quý, lần này ông đã giải quyết rất tốt chuyện trong thủ đô. Ông nghĩ Lâm Ẩn, cái thằng con hoang của nhà họ Tề, có tức điên lên mà đuổi đến Cảng Thành để tìm giết ông không?”.

Người phụ nữ trung niên ấy mỉm cười, trở về vị trí của mình, bà ta cầm ly rượu lên lắc lư trong tay, nói với hắn bằng giọng bỡn cợt.

Nếu như Lâm Ẩn có mặt ở đây thì sẽ nhận ra được.

Người phụ nữ này chính là mẹ kế trên danh nghĩa của anh, đã từng mai phục ở nhà họ Tề mười mấy năm, cuối cùng chính tay giết chết Từ Hà Đồ, người chồng của mình, bà ta chính là Văn Thiên Phượng của nhà họ Văn, một con đàn bà độc ác lên kế hoạch hủy diệt nhà họ Tề!

“Bà Văn quá khen. Theo như dự tính của tôi, chắc chắn Lâm Ẩn sẽ tìm đến Cảng Thành để kiếm chuyện với tôi. Dù gì tôi cũng đã bắt cóc Vu Tắc Thành, đàn em đáng tin cậy dưới trướng cậu ta. Theo như những gì tôi điều tra được về Lâm Ân, tính cách của người này gần như hoàn hảo, không có bất kỳ thói hư tật xấu nào cả, chỉ có một khuyết điểm lớn nhất chính là trọng tình cảm, rất có nghĩa khí”, Quý Trọng Sơn thong thả lên tiếng.

“Vu Tắc Thành là người cậu ta đã tự tay nâng đỡ, vô cùng trung thành với cậu ta, với tính cách của cậu ta thì không thể nào bỏ người đàn em này của mình được”.

Quý Trọng Sơn chậm rãi lên tiếng: “Có điều Lâm Ẩn đến Cảng Thành nghĩa là đã tự đưa đầu vào lưới. Trong Cảng Thành, tôi có hơn trăm cách khiến cho cậu ta chết không có đất chôn thây”.

Văn Thiên Phượng cười cười rồi nói: “Ông Quý, ông nên hiểu một điều rằng võ công của Lâm Ẩn hết sức đáng gờm, khó mà tìm được thứ gì để uy hiếp cậu ta. Tôi tò mò lắm đấy, ông có cách gì giết được cậu ta thế?”.

“Tôi biết Lâm Ẩn là cao thủ lánh đời, lần trước một mình cậu ta có thể tàn sát hết ám vệ của nhà họ Văn”, Lý Trọng nói chậm rãi: “Lần này đàn em mà tôi cho mai phục ở thủ đô, cũng bị cậu ta loại bỏ hết cả, mất hết liên lạc. Cậu ta là một thanh niên rất quyết đoán”.

“Ha ha, nhưng cậu ta quá non nớt, võ công không phải là yếu tố quyết định. Tôi làm nên cơ đồ từ hai bàn tay trắng, trước giờ chưa từng dựa vào võ công để bước đến địa vị ngày hôm nay”, Quý Trọng Sơn nở nụ cười tự tin: “Tôi cũng sẽ không ngu ngốc tới mức lấy cứng đối cứng với Lâm Ẩn”.

“Tôi tin tưởng vào khả năng bày mưu tính kế của ông Quý”, Văn Thiên Phượng bật cười thành tiếng, ánh mắt bà ta toát ra vẻ oán hận: “Cái thằng con hoang Lâm Ẩn may mắn lắm mới học được võ công nghịch thiên như thế. Nếu như nó không xuất hiện đột ngột thì nhà họ Văn đã nuốt chửng nhà họ Tề, lên trị vì thủ đô từ lâu rồi! Chết tiệt thật!”.

“Ha ha, tôi cũng cảm thấy tò mò, trước giờ bà Văn luôn làm việc một cách quyết đoán, hồi còn ở thủ đô, đến Văn Thiên Giao mà bà cũng có thể tự tay giết chết. Thoạt đầu về nhà họ Tề làm dâu, sao lại tha cho thằng con hoang Lâm Ẩn chứ?”, Quý Trọng Sơn cười ha hả.

Gương mặt Văn Thiên Phượng sa sầm xuống, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Đi sai một nước cờ, ai mà có thể ngờ cái thằng bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Tề lại đạt được thành tích lớn như thế, hủy đi ván cờ tôi tốn công bày bố suốt mười mấy năm!”

“Mỗi lần nhớ đến người anh đã qua đời của mình, tôi lại hối hận không thôi! Thoạt đầu tôi về nhà họ Tề làm dâu thì nên giết mẹ con Lâm Ẩn đi!”, Văn Thiên Phượng nói bằng giọng lạnh lùng, bà ta hận Lâm Ẩn thấu xương!

“Xin bà Văn cứ yên tâm, chúng ta đã dày công bố trí ván cờ lâu như thế là để dụ Lâm Ẩn đến Cảng Thành. Lần này tôi phải xử lý cậu ta đến nơi đến chốn mới được”, Quý Trọng Sơn cười lạnh rồi nói: “Đợi tôi tự tay bắt được cậu ta, tôi sẽ giao Lâm Ẩn lại cho bà Văn, để bà đích thân xử lý cậu ta. Ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.