Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 923: Chương 923: Bạn trai của nữ thần?




Lâm Ẩn không sử dụng thần niệm, anh ung dung đeo găng tay rồi đi về phía trường học. Ninh Khuyết và Hồ Thương Hải nối gót theo sau.

Học viện điện ảnh ở thủ đô là chiếc nôi đào tạo ngôi sao lớn nhất trong toàn Long Quốc, đã dạy ra rất nhiều ngôi sao điện ảnh và đạo diễn nổi tiếng. Gần như chỉ có hạt giống có tiềm năng trở thành ngôi sao trong tương lai mới theo học trường này được, bởi thế ở đây có rất nhiều trai xinh gái đẹp, là thánh địa mà biết bao chàng trai cô gái trong Long Quốc khát khao.

Bây giờ có thể nói Lâm Ẩn thanh cao thoát tục, tóc dài chấm vai, mặc bộ đồ bình thường màu đen, vóc người cao ráo, dung mạo anh tuấn, mặc dù trong trường có rất nhiều người đẹp trai nhưng không có ai sánh bằng Lâm Ẩn, anh lập tức thu hút tầm mắt của rất nhiều cô gái xung quanh.

“Ồ, anh kia đẹp trai quá, khoa nào đấy?”.

“Đúng đó, còn đẹp hơn cả anh Ngô Lộc Phàm nữa!”.

“Tớ đi xin số điện thoại, cậu nghĩ anh ấy cho không?”.

Các cô gái trong trường điện ảnh đều trang điểm tỉ mỉ và đẹp đẽ, còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng lại kiều diễm như ngôi sao vậy, bọn họ lần lượt đảo mắt sang nhìn Lâm Ẩn rồi chụm đầu lại bàn tán.

Vẻ anh tuấn của Lâm Ẩn khác với những ngôi sao nam ẻo lả, sự thanh cao thoát tục và vóc dáng cao ráo của anh làm toát lên khí chất có một không hai, từ đầu cho đến chân, không có nơi nào không đẹp cả.

Các cô gái nhanh chóng đến bắt chuyện với anh, những cô gái ở thời đại này đều rất dũng cảm.

Chỉ có điều trước ánh mắt điềm tĩnh như nước của Lâm Ẩn, mấy cô gái ấy đều nhanh chóng thất bại.

“Phải rồi, cô có biết Vu Thiến ở ký túc xá nào hay không?”.

Lúc có một cô gái nữa lặng lẽ rời khỏi đây, Lâm Ẩn gọi cô ta gọi rồi nhẹ nhàng hỏi thăm.

Anh đã gọi điện thoại cho Công Tôn Thu Vũ, cô ấy sẽ đến ngay tức thì, nhưng anh không có số của Vu Thiến, từ sau khi Vu Tắc Thành qua đời, gia đình của Vu Thiến rất ít khi liên lạc với bọn họ, nhưng Đường Hôi và Ninh Khuyết vẫn âm thầm chăm sóc cho mẹ con Vu Thiến, bây giờ Đường Hôi đã tiếp quản vị trí của Vu Tắc Thành, trở thành người có máu mặt ở thủ đô.

Vốn dĩ cô gái ấy đang mừng thầm trong lòng, nhưng lúc nghe nói đến tên Vu Thiến, gương mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức xịu xuống.

“Hóa ra anh tìm chị Vu Thiến à”.

“Xem ra anh đẹp trai không học trường này, là người theo đuổi Vu Thiến, thảo nào chúng ta chưa từng gặp bao giờ”.

“Ôi trời, lần này chúng ta đã hết hy vọng rồi, làm sao chúng ta có thể tranh lại chị Vu Thiến kia chứ”.

Một cô gái có gương mặt kiều diễm trong số đó mỉm cười với Lâm Ẩn, cô ta ung dung đi đến nói với anh: “Vừa khéo hôm nay Vu Thiến có trong ký túc xá, tôi là bạn cùng phòng với cô ấy, tên là Sở Hàm”.

“Cảm ơn cô!”.

Lâm Ẩn cũng mỉm cười.

Suốt dọc đường đi, thỉnh thoảng Sở Hàm lại giới thiệu bản thân mình cho Lâm Ẩn nghe hòng thu hút sự chú ý của Lâm Ẩn, nhưng Lâm Ẩn chỉ mỉm cười, thỉnh thoảng mới nói một hai câu thôi.

Vốn dĩ Sở Hàm cứ nghĩ rằng ít nhất Lâm Ẩn cũng sẽ nhìn cô ta thêm một lát, nhưng gương mặt Lâm Ẩn điềm tĩnh như không, anh chỉ khẽ gật đầu.

‘Chẳng qua anh ta chỉ mặc đồ tầm trung trở lên mà thôi, rất nhiều người trong trường đều có thể mua được, nhưng cho dù mình đã tham gia rất nhiều buổi tiệc cao cấp cũng chưa từng gặp người nào bình tĩnh ung dung như anh ta, kể cả các cậu chủ trong thủ đô cũng chẳng có khí chất như thế, dám chắc rằng lai lịch của anh ta không tầm thường chút nào!’.

Sở Hàm nghĩ thầm trong lòng, nụ cười của cô ta lập tức trở nên xán lạn.

“Anh là người theo đuổi Vu Thiến hả, sao tôi chưa nghe Vu Thiến nhắc đến anh bao giờ, gần đây bộ phim điện ảnh Vu Thiến diễn đang nổi lắm đó! Ngày nào cũng có nhiều cậu chủ cậu ấm nhà giàu lái xe đến trước cổng đợi cậu ấy, hoa hồng trong thùng rác ký túc xá của chúng tôi đủ để mở một tiệm hoa luôn, trong số đó còn có cả anh Đặng, con trai tổng giám đốc công ty giải trí Lục Địa nữa”.

Sở Hàm âm thầm thăm dò.

Công ty giải trí Lục Địa là công ty giải trí lớn nhất trong Long Quốc hiện nay, có rất nhiều ngôi sao, sức ảnh hưởng đối với thế giới của bọn họ cũng không nhỏ.

“Ồ!”.

Lâm Ẩn không hề để ý.

Thái độ của anh khiến cho Sở Hàm không tài nào đoán nổi thân phận của Lâm Ẩn.

Không biết là vì Lâm Ẩn cố tình giả vờ ung dung hay là anh tự tin vào chính mình, không xem công ty giải trí Lục Địa ra gì cả.

Bọn họ nhanh chóng đến trước cửa ký túc xá.

Quả nhiên có rất nhiều chiếc xe đậu ở đó, nhiều chiếc đều là xe sang, là học sinh của học viện điện ảnh thủ đô, rất nhiều cô gái xinh đẹp đều có bạn trai ở ngoài trường, thậm chí còn được nhà giàu bao nuôi.

Nhưng Ferrary đỏ là chiếc xe nổi bật nhất trong số đó, cửa cắt kéo, ống xả lớn, xe dáng thuôn, mang vẻ đẹp đậm chất khoa học.

“Đây là xe của cậu Đặng!”, Sở Hàm chỉ vào chiếc Ferrary rồi nói: “Anh Lâm, để tôi giúp anh gọi cậu ấy, nhưng Vu Thiến có chịu xuống hay không thì tôi không biết”.

Lâm Ẩn nhìn Sở Hàm rồi mỉm cười, anh nói với cô ta:

“Cô lên nói cho cô ấy biết tôi là bạn của bố cô ấy, chắc hẳn cô ấy sẽ xuống gặp tôi!”.

“Được rồi!”.

Sở Hàm gật đầu, cô ta đi lên lầu.



Tầng năm của ký túc xá, phòng 503.

Một cô gái xinh đẹp mặc áo hai dây, có đôi mắt quyến rũ như hồ ly nằm trên bệ cửa sổ, cô ta mỉm cười nhìn chiếc xe sang ở bên dưới lầu rồi gọi cô gái xinh đẹp thoát tục bên cạnh: “Vu Thiến, cậu chắc chắn rằng mình không muốn xuống dưới gặp anh ta hả, nếu như ccó sự giúp đỡ của Đặng Thu, sau này cậu cũng dễ lăn lộn trong giới giải trí hơn đấy”.

“Hương Hương ăn mặc như thế còn không mau đóng cửa sổ lại, hở hang quá đi!”, Vu Thiến nhìn bạn cùng phòng, cô ấy nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Bà đây xinh đẹp như thế này chẳng phải là để cho bọn họ nhìn sao, để cho họ thấy được mà ăn không được, cho họ thèm chết!”, Hương Hương bước vào từ khung cửa sổ, cô ta mỉm cười.

Vào lúc ấy, Sở Hàm bước vào phòng, cô ta nhìn Vu Thiến xinh đẹp thanh tao, ánh mắt thoáng có vẻ đố kị: “Vu Thiến, có anh đẹp trai đang đợi cậu dưới lầu kìa, anh ta nói mình là bạn của bố cậu”.

“Hả?”.

Vu Thiến nhíu mày lại, cô ấy nói:

“Để tớ xuống xem xem”.

“Vu Thiến à, cậu đừng ngu ngốc nữa, làm gì có thanh niên trẻ tuổi nào là bạn của bác chứ!”, Hương Hương khoác áo khoác lên người rồi vội vàng đi theo.

Sở Hàm mỉm cười nhìn hai người vội vàng ra khỏi cửa, cô ta lấy điện thoại ra rồi nhắn tin.

“Cho dù có phải hay không thì tớ cũng phải đi xem xem!”.

Thấy Hương Hương đuổi theo mình, Vu Thiến thở dài, bố cô ấy đã mất được nửa năm rồi, cô ấy biết bố mình có thế lực rất lớn trong khu Trung Thiên, hơn nữa sau khi bố qua đời cũng có rất nhiều cấp dưới của bố giao lại tài sản cho mình, đều là tài sản kinh doanh chân chính cả, nhưng cô ấy lại từ chối.

Bởi vì bố mẹ đã ly hôn từ năm cô ấy lên chín, bố cô ấy làm ăn trong vùng xám, mẹ cô ấy không chịu nổi nên mới ly hôn với ông ấy, nhưng tình cảm giữa cô ấy và bố Vu Tắc Thành vẫn không bị rạn nứt sau khi bố mẹ ly hôn, tuần nào Vu Tắc Thành cũng dành thời gian rảnh đến thăm cô ấy, cho đến nửa năm trước.

Vu Thiến dẫn Hương Hương chạy xuống dưới lầu, cô ấy vừa nhìn đã thấy Lâm Ẩn giữa đám đông.

“Vu Thiến, lần đầu tiên gặp mặt, anh là Lâm Ẩn”.

Lâm Ẩn nở nụ cười dịu dàng.

Vu Thiến ngẩn ngơ tại chỗ, cô ấy lặng lẽ đánh giá Lâm Ẩn, cho dù chưa từng gặp mặt anh nhưng cô vẫn thường nghe bố mình nhắc đến Lâm Ẩn, Vu Tắc Thành kính phục Lâm Ẩn từ tận đáy lòng, cô ấy cũng được Vu Tắc Thành cho xem hình của anh, thế nên bây giờ chẳng cảm thấy xa lạ chút nào.

Bây giờ Vu Thiến đang nổi tiếng, cô ấy vốn là tiêu điểm của mọi người, có rất nhiều người ở bên dưới chạy về phía Vu Thiến, cô ấy vừa lộ mặt đã thu hút sự chú ý của đám đông, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là.

Dường như Vu Thiến quen với anh đẹp trai này.

Lẽ nào hai người bọn họ là một đôi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.