Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 281: Chương 281: Bắt buộc phải gọi Lâm Ẩn qua




“Lại còn bàn chuyện làm ăn? Kỳ Mạt, cậu không cần phải che giấu gì nữa, cậu đến thủ đô mà đến cái xe cũng không có, cái tên rác rưởi Lâm Ẩn kia làm việc kiểu gì đấy?” Một tên trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, châm chọc nói: “Loại người này ấy mà, Kỳ Mạt cậu đừng có bảo vệ anh ta nữa.”

“Đúng thế, để cho Lâm Ẩn qua đây tụ họp cái đi, cho bọn này xem xem anh ta như thế nào. Nếu như đúng là tên con rể vô dụng như Tiểu Thanh nói, dám ra ngoài bám lấy phụ nữ, thì Kỳ Mạt ạ, tớ không ngại giúp cậu dạy dỗ anh ta một trận đâu!” Một nam sinh khác kiêu ngạo nói.

Thấy các bạn bắt đầu nháo nhào lên, Trương Kỳ Mạt không biết làm thế nào, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Ninh Tiểu Thanh là người có thực lực nhất trong nhóm bạn này, cô ta vừa mở miệng một cái là đám bạn học không hề do dự nói giúp cô ta.

“Kỳ Mạt, đừng có ngại nhé. Vừa hay tối hôm nay tớ có mở một bữa tiệc, mọi người có thể dẫn theo người thân tới tham dự, cậu gọi chồng cậu Lâm Ẩm tới cùng đi.” Ninh Tiểu Thanh nói: “Chính bản thân cậu cũng nói Lâm Ẩn không đến mức như mọi người hay đồn, thế thì cậu gọi anh ta tới đi, chột dạ cái gì chứ?”

Vẻ mặt Ninh Tiểu Thanh tràn đầy ý trêu đùa, nhìn Trương Kỳ Mạt, hôm nay không nhân buổi họp mặt bạn học, giẫm “đoá hoa” trước kia vô cùng nổi danh trong trường dưới chân, cô ta tuyệt đối không bằng lòng, cô ta nhất quyết phải bắt Trương Kỳ Mạt gọi Lâm Ẩn qua đây cho mất mặt, như thế mới có thể thoả mãn cảm giác ưu tú của cô ta.

“Đúng đấy, Kỳ Mạt, không phải cậu muốn kinh doanh ở thủ đô à? Tiểu Thanh ở thủ đô có thế lực lớn như thế, một tay che trời, cậu còn cần đi tìm người khác nữa sao? Cậu tìm tới vị thần lớn này là được rồi.” Một nữ sinh bênh vực nói.

“Tiểu Thanh đã nói như thế rồi, Kỳ Mạt cậu cũng phải nể mặt cậu ấy chứ.” Lại có thêm một nam sinh nói.

Vẻ mặt cuả Trương Kỳ Mạt vô cùng khó coi, cô có chút hối hận khi tham gia buổi họp mặt này.

Cô không ngờ chỉ mới tốt nghiệp có mấy năm không gặp, các bạn đã trở nên có khí thế thế này.

Đến cả người bạn tốt trước kia là Ninh Tiểu Thanh cũng trở nên kỳ lạ.

Tóm lại là thay đổi hết rồi.

Tít tít.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Trương Kỳ Mạt vang lên, hiện thị cuộc gọi đến của Lâm Ẩn.

Trương Kỳ Mạt đang định đứng dậy ra ngoài cửa nghe điện thoại của Lâm Ẩn.

Ninh Tiểu Thanh ngồi bên cạnh bỗng nhiên đưa tay cầm lấy điện thoại, vẻ mặt đầy ý trêu đùa nói: “Ấy, Kỳ Mạt, Lâm Ẩn chồng cậu gọi đến đúng không? Vừa hay, tớ tự mình mời anh ta đến để xem anh ta có đồng ý không, như thế cậu đỡ phải khó xử, ok chứ?”

“Kỳ Mạt, cậu xem Tiểu Thanh nể mặt cậu lắm đấy nhé, cậu phải biết rằng, với thân phận của Tiểu Thanh, ở thủ đô chẳng được mấy người cùng tuổi có tư cách nói chuyện với cậu ấy đâu.” Một nữ sinh trẻ tuổi khác nhếch mày nói.

Vẻ mặt Trương Kỳ Mạt hơi khác, cô bắt đầu cảm thấy tức giận, còn chưa đợi cô mở miệng nói, Ninh Tiểu Thanh đã dựa vào sau ghế, ung dung nhấc điện thoại của Trương Kỳ Mạt lên.

“Kỳ Mạt, anh đã sắp xếp ổn thoả địa chỉ toà nhà của công ty mới rồi, anh nghĩ toà nhà ở thành Trung Thiên Tinh bên kia rất ổn, em xem lúc nào rảnh thì anh đi cùng em mua luôn một toà nhé.” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói trẻ trung, bình tĩnh.

“Chậc chậc, nghe giọng điệu cũng không nhỏ đâu nhỉ, định mua một toà nhà thương mại ở thành Trung Thiên Tinh? Anh có biết muốn mua được một toà nhà thương mại ở chỗ đấy phải mất bao nhiêu tiền không?” Điệu bộ của Ninh Tiểu Thanh cao ngạo vô cùng, không hề che đậy ý châm chọc.

Thành Trung Thiên Tinh, chỉ cần là người sống ở thủ đô đều biết đấy là khu vực trung tâm sầm uất nhất, là nơi có giá đất đắt đỏ nhất, tuỳ tiện mua một căn nhà thôi cũng mất đến hơn mười triệu chứ đừng nói đến cả toà nhà thương mại, có mà giá trên trời.

Đương nhiên, đối với Ninh Tiểu Thanh mà nói, muốn giải quyết chuyện này cũng chỉ như tiêu một ít tiền lẻ mà thôi.

Nhưng tên Lâm Ẩn vô dụng ngoi lên từ chỗ nhà quê Đông Hải sao dám nói phét sợ thế nhỉ?

“Cô là ai? Kỳ Mạt đâu?” Bên kia đầu điện thoại, giọng nói của Lâm Ẩn trở nên lạnh lùng.

Ninh Tiểu Thanh cười cợt, cô ta căn bản không hề để ý đến giọng nói của Lâm Ẩn đã thay đổi, khinh thường nói: “Lẽ nào loại rác rưởi như anh đã lừa được Kỳ Mạt, lại còn ra ngoài được ‘bao nuôi’. Bản thân đã không có bản lĩnh mà chém gió thì cứ như được mùa.”

“Kỳ Mạt đang ở đâu?” Lâm Ẩn lạnh giọng nói, giọng điệu của anh phảng phất sát ý.

“Lâm Ẩn, em đang ở bên cạnh, là bạn hồi đại học nhận điện thoại.” Trương Kỳ Mạt đang ở bên cạnh nói là vì không muốn Lâm Ẩn phải lo lắng.

“Cô đưa điện thoại cho Kỳ Mạt đi.” Giọng nói của Lâm Ẩn bình tĩnh lại một chút.

“Lâm Ẩn này không biết lễ phép là gì à, đến một câu chào hỏi Tiểu Thanh cũng không biết à?” Một nữ sinh trẻ tuổi ngồi bên cạnh lên tiếng.

“Thôi bỏ đi, tớ lười phải chấp nhặt với mấy loại rác như thế này.” Ninh Tiểu Thanh hờ hững nói: “Lâm Ẩn, chúng tôi đều là bạn bè hồi đại học của Kỳ Mạt. Tối nay tôi có tổ chức một bữa tiệc tối, anh mau qua đây nhé.”

“Tôi không biết cô, cô đưa điện thoại cho Kỳ Mạt đi.” Lâm Ẩn nói.

“Cũng kiêu ngạo đấy nhỉ. Ha ha.” Ninh Tiểu Thanh lạnh lùng cười, cô ta không biết tên Lâm Ẩn này còn trả vờ cái gì nữa, dáng vẻ cô ta vô cùng khoa trương.

Đến lúc gặp tận mặt mình rồi, biết được mình là thiên kim của tập đoàn Ninh thị, thì tên đàn ông bỏ đi đấy mới biết sợ, sau đó sẽ phải quỳ xuống nghe theo vô điều kiện.

“Kỳ Mạt, cậu gọi Lâm Ẩn này qua đây đi.” Ninh Tiểu Thanh trầm giọng nói.

“Kỳ Mạt, em đang ở đâu vậy?” Lâm Ẩn hỏi.

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt tỏ vẻ nghi ngờ, mở miệng nói: “Em đang ở quảng trường thương mại Long Đằng, Lâm Ẩn, anh qua đây một chuyến đi.”

Tít một tiếng, điện thoại đã tắt.

“Kỳ Mạt, EQ của Lâm Ẩn này cũng thấp quá nhỉ?” Ninh Tiểu Thanh rất không hài lòng nói: “Đợi anh ta đến đây tớ sẽ thay cậu dạy lại, để anh ta hiểu được thế nào là tôn trọng.”

Ninh Tiểu Thanh đã quen với việc ai cũng nói cô ta với giọng nịnh bợ, mà cái hành động coi thường của Lâm Ẩn này khiến cô ta cảm thấy rất bực mình.

“Tôi cũng nhìn ra được tố chất của tên Lân Ẩn này rất kém, hơn nữa nói chuyện toàn ‘cầm đèn chạy trước ô tô’? Đúng là làm trò cười cho người khác.” Một nam thanh niên châm chọc nói.

Ở chỗ đấy trừ Ninh Tiểu Thanh thì toàn bộ đều là những người thuộc tầng lớp tinh hoa của xã hội, cuộc sống ở thủ đô cũng không tồi. Nghe được Lâm Ẩn nói định mua cả một toàn nhà thương mại ở thành Trung Thiên Tinh mà không nhịn được cười.

Dòng ít tiền nhất cũng phải lên đến mười triệu mới có khả năng mua được, thân phận lớn như Ninh Tiểu Thanh cũng không phải dễ dàng mà có được, chỉ dựa vào đứa ở rể bỏ đi như anh ta mà cũng mua được?

Mà đầu bên kia điện thoại, Lâm Ẩn đang ở phòng làm việc của tổng gíam đốc khách sạn Trung Thiên, sắc mặt trầm lặng như mặt nước.

Anh không biết rõ Trương Kỳ Mạt bên kia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh có thể khẳng định cô bị người khác xem thường, lúc này trong lòng Kỳ Mạt chắc chắn rất không thoải mái.

Anh gọi điện cho Hades, bảo hắn ta tới nhà xe lấy xe.

Sau đó anh đi thang máy xuống, rời khỏi khách sạn Trung Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.