Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 908: Chương 908: Bắt đầu trận chiến lớn




“Vù!”.

Yagyu Muneyoshi vung thanh kiếm dài trong tay ra.

Hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm bằng nước vô cùng mạnh mẽ phóng về phía Lâm Ẩn, lúc đầu chỉ dài chừng ba tấc, nhưng trong lúc bay, nó hút vào nguyên khí của thiên địa và đã dài lên tới bảy tấc, sức mạnh tăng gấp bội.

“Ầm ầm ầm!”.

Vô số thanh kiếm nước va chạm lên nắm đấm của Lâm Ẩn, tạo thành tiếng vang chói tai.

Nhưng lực đấm của Lâm Ẩn vô cùng mạnh mẽ bá đạo, chống đỡ kiếm nước đầy trời kia, lại đẩy thêm ba mươi mét về phía trước, chỉ thiếu mấy mét đã đến thẳng trước mặt Yagyu Muneyoshi.

“Tăng tốc!”.

Sau một tiếng quát khẽ của Yagyu Muneyoshi, thế kiếm trong tay hơi thay đổi.

Kiếm nước đầy trời như biến thành lốc xoáy, đánh ầm ầm lên nắm đấu vô hình của Lâm Ẩn với tốc độ vô cùng nhanh, mặc dù mỗi thanh kiếm nước đều chỉ khiến nắm đấm vô hình bá đạo kia của Lâm Ẩn mất đi một chút, nhưng lúc lốc xoáy kiếm nước đó biến mất gần một nửa, cuối cùng cũng đánh tan nắm đấm của Lâm Ẩn, sau đó hung hăng tấn công về phía anh.

Rất nhiều cường giả bảng Thiên và trên bảng Thiên đang xem cuộc chuyện đều không ai nói gì.

Khi nãy Yagyu Muneyoshi đấu với Kazuma Nagashima đã khiến bọn họ rất chấn động rồi, bây giờ trận chiến giữ Yagyu Muneyoshi và Lâm Ẩn càng khiến bọn họ mở rộng tầm mắt hơn.

Nắm đấm của Lâm Ẩn bá đạo vô song, một quyền đã đủ đánh chết một Thần cảnh bình thường.

Mà kiếm thế của Yagyu Muneyoshi cũng vô cùng oai phong, tuy là mưa phùn không tiếng động, nhưng vào đến tay lão lại trở thành thanh kiếm sắc bén để giết người, kiếm nước đầy trời khi nãy, mỗi một thanh đều có thể giết chết một cao thủ bảng Thiên.

Nhưng đây chỉ là một đòn tiện tay của bọn họ mà thôi.

Đợi bọn họ dốc hết sức ra tay rồi, thật không biết sẽ mạnh đến mức nào nữa.

“Yagyu Muneyoshi, ông thật không khiến tôi thất vọng, tiếp thêm một quyền nữa đi!”.

Lâm Ẩn cười ha hả, chân giẫm lên đất trời, nắm đấm uốn lượn, mây trôi dưới núi Đại Nhật như bị Lâm Ẩn hấp dẫn, hội tụ thành một con Thần Long phía sau anh.

Vào khoảnh khắc Thần Long thành hình, cả người Lâm Ẩn như đã hoá thành một thể với con Vân Long kia.

“Vân Long biến!”.

Một quyền này đánh ra đã kết hợp chân nguyên và nguyên khí mênh mông của thiên địa cùng với nhau.

Sức mạnh của một quyền khi nãy hoàn toàn không sánh bằng một quyền này, ít nhất là mạnh hơn gấp ba, khiến nước mưa trong bầu trời cuồn cuộn, không gian chấn động.

Rất nhiều nước mưa bị nắm đấm kéo theo, giống như một hàng dài trong suốt chạy trong hư không, tấn công về phía Yagyu Muneyoshi.

“Gào!”.

Trong miệng con rồng trong suốt phát ra một tiếng rít gào, đột nhiên bay lên trời cao, sau đó lại lao xuống chỗ Yagyu Muneyoshi.

Lúc này trên mặt lão đã không còn nụ cười khi nãy nữa, ánh mắt cũng trở nên nặng nề.

“Lên!”.

Thanh kiếm dài đột nhiên được rút ra, vung lên một cái.

Thiên Tùng Vân Kiếm!

Trong trường phái Ise lưu truyền một thanh bảo kiếm nghìn năm, truyền thuyết rằng cao thủ thời xa xưa của Phù Tang là Susano chém chết “Bát Kỳ Đại Xà” lấy được từ phần đuôi của nó, được gọi là “Thiên Tùng Vân Kiếm”. Nghìn năm trước lưu truyền trong trường phái Ise, thờ cúng nghìn năm.

Mỗi một Phái chủ của trường phái Ise đều sử dụng máu của bản thân rèn luyện thanh kiếm này, đến tận hôm nay cũng đã nghìn năm rồi.

“Leng keng!”.

Lần này Thiên Tùng Vân Kiếm ra khỏi vỏ cũng không còn đơn giản như lúc đấu với Kazuma Nagashima khi nãy nữa, bắt đầu trở nên cực kỳ sắc bén.

Thiên Tùng Vân Kiếm vừa được rút ra, giữa đất trời lập tức xuất hiện cầu vồng trắng, cầu vồng trắng này dài chừng mười trượng, theo Yagyu Muneyoshi chậm rãi di chuyển, cầu vồng trắng dần biến thành một cái thái cực bát quái thật lớn chắn lại trên đầu lão.

“Chiêu này là sau khi tôi đấu với người Trường Sinh của Long Quốc lĩnh ngộ được, không có cách nào xâm nhập!”.

Nói đến đây, Yagyu Muneyoshi không nhịn được nở nụ cười, chiêu này là thu hoạch lớn nhất của lão trong mấy năm bế quan, không hề thua kém tuyệt chiêu mạnh nhất tiền bối trong trường phái Ise để lại chút nào, lúc trước đấu với người Trường Sinh một trận đã cho lão gợi ý rất lớn, đây cũng là lý do sau khi vừa xuất quan thì lão đã khiêu chiến với Lâm Ẩn.

Chỉ có trận chiến với cao thủ thật sự mới có thể khiến lão tiến bộ thêm một bước, đánh vỡ bình cảnh bây giờ thăng lên Thần cảnh hậu kỳ.

Ở đây cũng có cao thủ Đạo giáo của giới lánh đời Long Quốc, vừa thấy một chiêu này của Yagyu Muneyoshi, sắc mặt bọn họ đều xám như cho tàn, cảm thấy dù sư tổ có sống lại cũng không thể sử dụng được chiêu thái cực bát quái đấy.

Trần Cửu Dương cũng thở dài một tiếng nói:

“Yagyu Muneyoshi đúng thật là kỳ tài trời sinh!”.

Ba người Anna được Paul bảo vệ ở sau lưng đều trợn mắt há mồn, Anna thì ổn hơn một chút, ít nhất cô ta từng thấy cao thủ bảng Thiên ra tay, hơn nữa cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này Christine và David như đang nhìn thần tiên đánh nhau vậy, lúc này tam quan của bọn họ đã hoàn toàn bị phá vỡ rồi.

“Chú Paul, bọn họ là thần trong thần thoại phương Đông sao ạ?”.

David nhìn hai người đang đánh nhau trên trời, ngơ ngác hỏi.

“Không phải thần, nhưng cũng không khác mấy!”, Paul thở dài một tiếng.

Người tập võ xung quanh nhìn thoáng qua David, hiếm thấy không châm chọc hắn, lúc này trong cảm nhận của bọn họ, hai người đang đánh nhau trong không trung không phải giống thần thật hay sao?

Thiên Tùng Vân Kiếm lúc này đang xuất hiện bằng hình dáng thật, chứng tỏ Yagyu Muneyoshi đã thật sự ra tay rồi, mấy cao thủ Thần cảnh đang âm thầm xem cuộc chiến lúc nãy cũng không nhịn được nhíu mày.

Kiếm khí Thái Cực của Yagyu Muneyoshi, cho dù là bọn họ ra tay cũng không dám chắc là có thể công phá được.

“Hay cho chiêu kiếm khí Thái Cực!”.

Lâm Ẩn nhìn Thái Cực sáng lên trước mặt, người di chuyển theo nắm đấm, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng du long, đánh về phía kiếm khí Thái Cực, anh vậy mà phải dùng sức mới có thể phá vỡ được nó.

“Ầm!”.

Du long đánh vào trên kiếm khí Thái Cực, thiên địa chấn động.

Chỉ thấy kiếm quang và nước mưa đầy trời bắt đầu lan tràn ra bốn phương tám hướng từ chỗ hai người chạm vào nhau, sau đó là nội lực và lực đấm tản ra bốn phía, cuối cùng là dao động vô hình.

Kiếm khí cuồn cuộn càn quét mấy trăm mét.

Vù!

Vù!

Vù!

Trên đỉnh núi ngoài mấy cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên, những người khác đều khởi động cương khí bảo vệ, nhưng vẫn không chống đỡ được nội lực gào thét lan tràn đến kia, bị nội lực vì hai người đánh nhau làm chấn động đến mức liên tục lùi về phía sau, mãi đến khi đứng cách hai người năm trăm mét mới thở vào nhẹ nhõm.

“Phụt!”.

Paul phun ra một ngụm máu tươi, khi nãy vì bảo vệ ba người Anna mà bị nội lực chấn động tạo thành một vài vết thương nhỏ.

Mấy người có thực lực không đến trên bảng Thiên có mang theo con cháu đều không khác Paul là mấy, ai cũng bị thương.

Mọi người đứng vững chân lại, sau đó nhìn về phía hai người đánh nhau.

Chỗ Lâm Ẩn và Yagyu Muneyoshi giao thủ vẫn tràn ngập kiếm khí, nội lực cuộn trào, ngoài cao thủ nửa bước Thần cảnh trở lên, những người khác hoàn toàn không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Trong phạm vi một trăm mét chỗ hai người đánh nhau ngay cả một giọt mưa cũng không có, giống như hình thành một mảnh đất chân không vậy, nước mưa bên ngoài chỗ bọn họ cũng dần bị nội lực dẫn dắt, vây quanh bên người bọn họ, chậm rãi hình thành một quả cầu nước có đường kính hơn trăm mét, bao bọc lấy hai người ở bên trong, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người đang bay lượn mà thôi.

Sở Tế Thương nhìn Trần Cửu Dương, nhỏ giọng hỏi:

“Chú Trần, trận chiến này ai sẽ thắng đây?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.