Nghe lời nói uy hiếp của Lâm Tuyệt, Lâm Ẩn chỉ cười lạnh, nét mặt không hề thay đổi.
Nếu là người bình thường bị nhà họ Lâm ở Lang Giang cảnh cáo uy hiếp như thế, chắc chắn trong lòng sẽ sợ hãi.
Nhưng dù sao anh cũng là Lâm Ẩn, người kế thừa của Long phủ.
“Ông đang uy hiếp tôi hả?”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Ông thật sự cho rằng tôi không dám giết ông sao? Tôi mà muốn giết ông, nhà họ Lâm có thể bảo vệ được ư?”.
“Chỉ với hành động của các người hôm nay, ít nhất tôi cũng đã phải phế bỏ võ công của các người, tránh các người lại ỷ vào võ công diễu võ giương oai”.
Mấy người Lâm Tuyệt kiêu ngạo như vậy, thái độ đến cửa đánh người đã khiến Lâm Ẩn muốn giết bọn họ rồi.
“Lâm Ẩn à Lâm Ẩn, cậu đúng là có khí thế của ông ngoại cậu lúc còn trẻ, rất bá đạo”.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói sâu sắc.
Một người đàn ông mặc đồ thời Đường nam chừng năm mươi tuổi khoanh tay đi đến, híp mắt quan sát Lâm Ẩn.
Khắp người ông ta mang theo khí thế không tầm thường, nét mặt cực kỳ uy nghiêm, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.
“Anh năm, khi nãy anh cũng thấy đấy, thằng nhóc Lâm Ẩn này kiêu ngạo khó thuần, đánh hai đứa cháu trước mặt em”, Lâm Tuyệt vừa thấy người đến thì nghiêm mặt nói: “Anh xem nên xử lý cậu ta thế nào?”.
“Anh nhìn thấy cậu ta còn ngông cuồng hơn trong dự đoán nữa, ngay cả em cũng không thể khống chế được cậu ta thật khiến anh thấy bất ngờ”.
Người tới chậm rãi nói, sau đó nhìn sang Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, tôi tên Lâm Vô Úy, là anh họ thứ năm của mẹ cậu, trước kia khi mẹ cậu còn ở nhà họ Lâm, tôi cũng từng chăm mẹ cậu”.
Lâm Vô Úy chậm rãi nói.
“Nể tình cậu còn trẻ không biết gì, bề trên như tôi có thể tha thứ cho cậu”, Lâm Vô Úy kiêu ngạo, rất có uy nghiêm nói: “Bây giờ cậu lập tức xin lỗi cậu Lâm Tuyệt của mình. Sau đó ngoan ngoãn giao chuyện ở thủ đô sang đây, theo tôi về nhà họ Lâm ở Lang Gia, tất cả mọi chuyện đều sẽ dễ xử lý hơn”.
Lâm Ẩn cười mà không nói, ánh mắt lạnh như băng.
Anh đã sắp mất hết kiên nhẫn rồi, lười nói chuyện với người nhà họ Lâm thêm nữa.
Người của nhà họ Lâm ở Lang Gia là người này còn kiêu ngạo tự phụ hơn người kia.
Có lẽ vì bọn họ vẫn chưa từng nếm trải đau khổ.
Ở trong mắt bọn họ, có lẽ tất cả mọi chuyện đời thường đều là vô căn cứ, có quyền lực lớn đến mức nào, có của cải bao nhiêu đều không thể sử dụng được dưới sự chi phối của thực lực.
“Nếu không dễ xử lý thì sao?”.
Lâm Ẩn nhìn về phía Lâm Vô Úy, hứng thú hỏi.
Anh có thể nhìn ra được thực lực võ đạo của Lâm Vô Úy nằm trên Lâm Tuyệt.
Hai người kia đều có cấp bậc bảng Địa, chỉ là hơi thở của Lâm Vô Úy nồng hậu kéo dài hơn, đã sắp gần tới bảng Thiên rồi.
Có lẽ người này cũng là cao thủ mạnh nhất nhà họ Lâm phái đến thủ đô.
“Không dễ xử lý?”, Lâm Vô Úy cười, vẻ mặt cực kỳ tự tin.
“Lâm Ẩn, khi nãy tôi không ra mặt là muốn xem thử thái độ của cậu”, Lâm Vô Úy chậm rãi nói: “Trận chiến của cậu và Lâm Tuyệt đã để lộ thực lực của cậu rồi”.
“Cậu không phải đối thủ của tôi, đừng ép tôi ra tay bắt cậu về nhà họ Lâm, như vậy sẽ khó coi lắm”.
Lâm Vô Úy ra vẻ cực kỳ uyên thâm, giống như đã nhìn thấu tất cả của Lâm Ẩn từ lâu rồi vậy.
Vì tất cả động tác của Lâm Ẩn trong trận chiến của anh và Lâm Tuyệt khi nãy, ông ta đều nhìn thấy hết.
Ông ta đã thầm đưa ra kết luận cấp bậc võ đạo của Lâm Ẩn là ở trung bình trong bảng Địa, tuyệt đối không thể là đối thủ của ông ta.
Nhưng cách ra chiêu của Lâm Ẩn rất lạ, người khác không thể đoán được.
“Lâm Ẩn, có lẽ trong người cậu có nội thương, hơi thở yếu ớt. Khi nãy có lúc đấu với Lâm Tuyệt đều là cố chịu đựng đúng không”, Lâm Vô Úy giễu cợt nói: “Tôi cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, đối phó với bậc con cháu có thương tích trong người như cậu”.
“Hơn nữa cho dù lúc cậu mạnh nhất, có lẽ võ công cũng không thể vượt qua bảng Thiên đúng không”.
“Tôi rất tò mò với cậu, chiêu thức của cậu thật sự rất kỳ diệu, ngay cả người có hiểu biết như tôi cũng không hề nhìn ra chút manh mối nào”.
“Hơn nữa, cậu nói thẳng đi, sau lưng cậu còn có ai? San bằng thủ đô là đang làm việc thay ai?”.
Lâm Vô Úy chậm rãi hỏi, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Những câu hỏi này rất trực tiếp.
Lâm Vô Úy chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì hai chuyện của Lâm Ẩn.
Một là không ngờ thực lực của Lâm Ẩn lại không tầm thường như thế, chiêu thức kỳ lạ.
Hai là không biết sau lưng Lâm Ẩn có cao nhân nào chống đỡ, dù sao Lâm Ẩn không có tiếng tăm gì trong giới lánh đời, bản lĩnh thế này chắc chắn không phải tự nhiên mà có.
Lâm Ẩn nhìn chằm chằm Lâm Vô Úy, đột nhiên cười lạnh.
Quả nhiên, người nhà họ Lâm đều cho rằng mình không có giá trị, cho rằng sau lưng mình còn có người chống đỡ mới có thể san bằng thủ đô.
Tóm lại là xem thường vì tuổi tác của mình.
“Xem ra cậu không muốn giao ra quyền thế ở thủ đô cho lắm? Không nỡ sao?”, Lâm Vô Úy châm chọc nói: “Hay cảm thấy cậu có thể cãi lại nhà họ Lâm ở Lang Gia?”.
“Trước thực lực tuyệt đối, cậu giãy dụa cũng chỉ là vô ích thôi. Cho dù cậu không muốn đưa mọi thứ ở thủ đô ra, nhà họ Lâm cũng có cách riêng để bắt cậu”, Lâm Vô Úy cười lạnh nói.
Lâm Ẩn im lặng rồi nói: “Chỉ dựa vào các người cũng dám tự xưng là thực lực tuyệt đối à?”.
“Ha, vậy thử xem, không cho cậu một bài học, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng”, sắc mặt Lâm Vô Úy trở nên u ám, nặng nề nói.
“Lâm Tuyệt, phối hợp với anh bắt tên này, ép cậu ta về nhà họ Lâm!”.
Lâm Vô Úy đột nhiên ra lệnh, trên người cực kỳ có khí thế, cả người xuất hiện hơi thở hùng hổ đáng sợ, sau đó xông về phía Lâm Ẩn nhanh như tia chớp.
Gần như cùng lúc đó, Lâm Tuyệt cũng đột nhiên ra tay, bao vây tấn công Lâm Ẩn từ không hai bên.
Hai cao thủ này cử động nhanh như chớp, tốc độ nhanh đến mức có thể khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Còn Lâm Ẩn cũng đã đoán trược từ lâu, biết hai người này có mục đích gì nên đã chuẩn bị trước, chú ý hành động của hai người bất cứ lúc nào.
Trong nháy mắt.
Hai tay anh run lên, sóng âm vang vọng như sấm, khí thế kinh khủng như sóng thần cuốn tới, không khí chấn động như sắp nổ tung, nội công ngưng tụ, bàn tay to như trở thành vô hình muốn bắt lấy hai người.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ vang lên, hai người Lâm Vô Úy bị chặn lại từ xa, người cứng đờ đứng ở chỗ cách Lâm Ẩn hơn ba mét, giống như bị một cơn lốc thổi quét, áo dài trên người liên tục phấp phới, gân cốt da thịt đều đang chấn động!
Vù vù!
Hơi thở đáng sợ tàn phá bừa bãi khắp xung quanh, khiến sàn nhà chấn động đến xuất hiện chằng chịt vết nứt.
Thậm chí ngay cả kính thuỷ tinh cường lực ở sảnh tiếp khách cũng lập tức vỡ nát, trở thành những mảnh nhỏ rơi xuống đất…
“Cái gì!”.
Lâm Vô Úy và Lâm Tuyệt đều kinh hãi, hơi khó tin nhìn Lâm Ẩn.
Bọn họ không ngờ trong nháy mắt Lâm Ẩn bùng nổ nội công lại đáng sợ đến thế?