Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 915: Chương 915: Bí ẩn trăm năm trước




"Người đời đều bảo trường sinh là điều tốt, tôi chỉ biết rượu thịt tài nào quên!".

Trong lúc đó có một ông lão mặc áo bào ngự gió đáp xuống, tay nhấc theo bầu rượu, tay áo bào bay phất phơ, đón gió giữa trời xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn.

Ông lão mặc áo bào nhìn Lâm Ẩn một chút, ánh mắt lộ ra niềm vui, nói: "Cậu giỏi lắm!".

Lâm Ẩn cũng không cảm nhận được ác ý từ trên người ông lão này, hơn nữa ông lão này mang đến cho anh cảm giác sâu không lường được, còn mạnh hơn công tước Scarlet khi trước.

Vừa nãy công tước Scarlet bị dọa bỏ chạy cũng là vì ông lão mặc áo bào trước mắt này.

"Không biết tiền bối là ai?", Lâm Ẩn mang theo vẻ nghi ngờ mà hỏi, trước đây anh hiểu quá ít về thế giới này, bây giờ các cao thủ cứ liên tục xuất hiện trước mặt anh, thế giới quan của anh đã sụp đổ hoàn toàn rồi.

Anh nghi ngờ ông lão mặc áo bào trước mắt này xuất thân từ bí cảnh trong truyền thuyết.

"Cậu gọi tôi Tửu Đạo Nhân là được rồi".

Ông lão mặc áo bào cười, biết Lâm Ẩn vẫn còn đôi chút nghi ngờ mình, nên nói tiếp: "Tôi là đệ tử đời thứ chín của Thiên Sư Nhất Mạch núi Long Hổ, cũng là người bảo vệ Long Quốc".

"Người bảo vệ Long Quốc?".

Ánh mắt Lâm Ẩn lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Tửu Đạo Nhân này lại là người bảo vệ Long Quốc, mà trước giờ anh hoàn toàn không biết Long Quốc còn có người bảo vệ.

"Trước kia đẳng cấp của cậu vẫn chưa đủ, không biết cũng là điều bình thường thôi", Tửu Đạo Nhân uống một hớp rượu, nói: "Nhiều năm trước, lúc cậu dẫn người Long phủ đến chiến một trận với người của thế giới ngầm nước ngoài, tôi đã chú ý đến tên nhóc nhà cậu rồi, nếu không thì cậu nghĩ tại sao lúc ấy lại không có cao thủ chân chính xuất hiện?".

Tửu Đạo Nhân nói với ý tứ sâu xa.

"Núi Long Hổ với người bên phương Tây kia có hẹn định, chuyện trong phàm tục không được có cao thủ trên Thần cảnh nhúng tay vào, thế nhưng những người trẻ tuổi các cậu không biết chuyện này, nếu không cậu nghĩ tại sao trăm năm qua không có cao thủ Thần cảnh xuất hiện".

"Nhóc cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn ở đây, mấy tên Huyết Tộc kia không dám đến Long Quốc gây sự với cậu đâu, nhưng tốt nhất cậu đừng nên đến phương Tây nữa, dù sao mấy lão quái vật trong Huyết Tộc kia rất ghê gớm, tôi cũng không phải là đối thủ".

Lâm Ẩn gật đầu, hỏi: "Tiền bối cũng biết bí cảnh?".

Trận chiến này kết thúc, anh cũng chuẩn bị đến bí cảnh tu hành, cho dù là nhà họ Bách Lý hay là nhà họ Bạch một trong tám vương tộc lớn ở bí cảnh đều có cao thủ trân Thần cảnh tồn tại, thời gian còn lại cho anh không nhiều lắm.

"Ồ!".

Tửu Đạo Nhân liếc nhìn Lâm Ẩn, kinh ngạc nói: "Không ngờ cậu còn biết cả bí cảnh".

Dừng một chút, Tửu Đạo Nhân tiếp tục nói: "Trong bí cảnh, nguyên khí đất trời dồi dáo, tốc độ tu hành của người trong đấy ít nhất phải gấp ba, bốn lần người ngoài này, lẽ nào cậu lấy được truyền thừa từ trong bí cảnh?".

"Cũng đúng, nếu cậu không có truyền thừa trong bí cảnh, ở tuổi này không thể tu hành đến cảnh giới này được".

Tửu Đạo Nhân nhìn Lâm Ẩn một lát rồi lắc đầu nói: "Nhưng tiếc là cậu hỏi nhầm người rồi, tôi cũng không biết quá nhiều về bí cảnh Côn Luân, tuy rằng tôi cũng đi ra từ bí cảnh, nhưng không phải là bí cảnh Côn Luân, trên núi Long Hổ của tôi có một bí cảnh, nhưng rất nhỏ, chỉ đủ cho các tinh anh trong núi Long Hổ của tôi tu hành, mà tôi cũng chưa từng qua lại với người trong bí cảnh Côn Luân".

Lâm Ẩn gật gật đầu, cũng không hỏi lại, nhưng không ngờ rằng bí cảnh trong Long Quốc không chỉ có một cái.

Tửu Đạo Nhân nhìn Lâm Ẩn một lát rồi lại nói với giọng tiếc nuối: "Đáng tiếc cậu không phải là đệ tử mạch chính trong núi Long Hổ, nếu không mười năm sau bí cảnh mở ra, tự nhiên cậu cũng sẽ có một vị trí".

"Ở ngoài này muốn tu hành lên Nhân Tiên thật sự quá khó khăn!".

"Không thành Nhân Tiên thì cậu ở ngoài này nguy hiểm quá, thực sự không được thì hay là cậu đi với tôi lên núi Long Hổ đi, nếu không lại giống như trăm năm trước thành hàng trăm con thiêu thân Thần cảnh mất tích nữa!".

"Trăm năm trước?", Lâm Ẩn vội vàng hỏi lại: "Tiền bối, trăm năm trước Long Quốc ta có rất nhiều Thần cảnh mất tích ư?".

Bố của cụ Tiền cũng là một vị Thần cảnh thuộc trăm năm trước, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì mà mất tích bí ẩn, thời gian cũng rơi vào chừng trăm năm trước.

"Đúng thế, lẽ nào tiền bối trong sư môn của nhóc từng biết mất vào trăm năm trước?", Tửu Đạo Nhân lại uống một hớp rượu, hỏi.

"Đúng thế, mặc dù đó không phải là tiền bối trong sư môn của tôi, nhưng quả thật từng có một vị trưởng bối tu thành Thần cảnh vào trăm năm trước, sau đó thì biến mất không dấu vết!", Lâm Ẩn gật đầu nói rằng.

"Chuyện này kể ra thì dài!".

Trên mặt Tửu Đạo Nhân lộ ra vẻ hoài niệm, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Thật ra chuyện này cũng là do Thiên Sư Đạo núi Long Hổ chúng tôi thất trách, trăm năm trước người phụ trách ngăn cản cao thủ phương Tây ngoại xâm chưa phải là tôi, mà là một vị sư thúc của tôi, nhưng sư thúc của tôi vì một lòng si mê tu luyện, vốn chẳng quan tâm đến chuyện lo việc đời, lúc này mới dẫn đến việc có nhiều Thần cảnh Long Quốc biến mất trong một đêm như thế".

"Sau đó sư môn phát hiện, đã giam sư thúc tôi vào sư tháp Vu Thiên để sám hối, ngày đó không những rất nhiều Thần cảnh ở Long Quốc biến mất, mà các Thần Cảnh trên các quốc gia khác cũng liên tục có tin mất tích truyền ra".

"Sau đó tôi nhận chức bảo vệ, trấn thủ núi Long Hổ, sau khi tra xét, những người mất tích hẳn là có liên quan đến Thánh Đình ở phương Tây, tuy tôi đã đến phương Tây tra xét, nhưng cao thủ trong Thánh Đình rất nhiều, hơn nữa đất tổ của bọn họ ở đâu tôi cũng không biết, vì thể chỉ đành cho qua mà thôi".

Tửu Đạo Nhân lắc lắc đầu rồi nói: "Nhóc à, nếu cậu muốn tra xét ra chân tướng, tốt nhất là đợi sau khi vào được Nhân Tiên cảnh đã, Thánh Đình không giống núi Long Hổ tôi, chỉ lèo tèo vài ba cao thủ đâu".

"Cảm ơn tiền bối chỉ bảo", Lâm Ẩn khom người nói với Tửu Đạo Nhân, nhìn ra được lão có thành ý.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi về núi Long Hổ trước đã, nếu có cao thủ vượt Thần cảnh ra tay với cậu, có thể đến núi Long Hổ tìm tôi!".

Nói xong, bóng người Tửu Đạo Nhân bỗng hóa thành một vệt sáng, lao đi về phương xa.

"Cảm ơn tiền bối!".

Đợi đến khi thân hình của Tửu Đạo Nhân hoàn toàn biến mất, Lâm Ẩn mới xoay người lại đến đất bằng.

Lúc này Trường Sinh Tử nằm trong hố sâu chỉ còn dư lại hơi tàn, mà Trương Cửu Thần cũng đang nở nụ cười khổ nhìn Lâm Ẩn.

"Claude đã chết", Lâm Ẩn nhìn hai người, lạnh lùng nói: "Cũng đến phiên các người rồi!".

Trương Cửu Thần gượng cười, nhìn Lâm Ẩn nói: "Lâm Ẩn, lần này tôi ngã xuống, nhưng việc này không liên quan đến người trong Môn chúng tôi, kính xin cậu đừng làm khó bọn họ".

Trường Sinh Tử cũng giãy dụa đứng lên, bảo: "Lâm Ẩn, tôi đồng ý giao công pháp mạch chính núi Tề Vân cho cậu, chỉ mong cậu đừng làm khó người trong mạch chính núi Tề Vân, tôi đã không còn liên lạc với bọn họ mấy chục năm nay rồi, ngay cả Chưởng giáo núi Tề Sơn cũng không biết đến sự tồn tại của tôi, mong cậu tha cho họ một lần!".

Nói xong, Trường Sinh Tử để một quyển bí tịch vàng xuống đất.

"Không đủ!".

Khóe miệng Lâm Ẩn mang theo sự khinh thường, lắc đầu nói: "Lẽ nào các người cho rằng nhân cơ hội ra tay với tôi, chỉ dựa vào hai cái mạng của các người là có thể khiến tôi tắt lửa giận trong lòng à?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.