“Hửm?”, Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn về phía Tư Không Phú: “Ông Tư Không muốn có thêm điều kiện gì?”.
Anh hiểu ý của Tư Không Phú.
Chuyện hôm nay ảnh hưởng quá lớn.
Chỉ chia chút lợi ích của thành Thiên Long và cửa ngõ làm ăn ở Giang Bắc vẫn không đủ điều kiện.
Nếu đã là liên minh lợi ích thì đương nhiên với ngang nhau về lợi ích mới đúng.
Tư Không Phú nói: “Đây không phải nơi để nói chuyện, tôi cũng có chút sản nghiệp ở thành phố Thương Châu, đã chuẩn bị một bàn rồi, không biết cậu Ẩn có nể mặt không?”.
Lâm Ẩn im lặng suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu.
Hơn hai mươi phút sau.
Đoàn xe của Tư Không Phú đi tới trước một quán trà cổ kính của thành phố Thương Châu.
Xe của Lâm Ẩn cũng dừng lại ở đây.
Quán trà tên là Lầu Thấm Hương, trang trí rất cổ kính tao nhã.
Tư Không Phú lên lầu trước, dặn dò tinh nhuệ Thanh Long Vệ dưới trướng giữ cửa.
Nhìn ra được đây là sản nghiệp của ông ta ở Thương Châu.
Lâm Ẩn dẫn Trương Kỳ Mạt lên lầu, anh bảo cô đợi ở phòng trà bên cạnh.
Trên đường đến đây, Lâm Ẩn còn nhận được điện thoại của Tần Hằng Nguyệt.
Rất rõ ràng là trưởng lão Tần kia cũng bị hành động của Lâm Ẩn doạ sợ.
Vừa điện thoại nói tình hình trong nhà họ Lâm với Lâm Ẩn, hơn nữa còn nói ngày mai chuẩn bị lên núi Lang Gia, ông ta sẽ đến tìm Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cũng gật đầu đồng ý.
Cho dù giết chết Lâm Tiếu, Lâm Ẩn lên núi Lang Gia cũng không có áp lực gì.
Trận chiến giữa người thừa kế trong gia tộc lánh đời vốn là trận chiến tàn khốc nhất, không hề thua kém tranh ngôi vị thời cổ đại là mấy.
Lâm Tiếu một đấu một chết trong tay mình, cụ bà ngoài tiếc nuối ra thì có thể nói gì chứ?
Dù sao người chết rồi thì chẳng còn chút giá trị gì cả.
Chỉ có phe phía của nhị trưởng lão tốn sức bồi dưỡng Lâm Tiếu đến trả thù mình thôi.
Lâm Ẩn nhanh chóng đi vào trong một phòng trà lịch sự tao nhã.
Tư Không Phú ngồi thẳng trên ghế bành, trong tay cầm ấm trà.
“Cậu Ẩn, đây là trà lá vàng non đặc sản của Hoàng Hải, khá quý hiếm, cậu nếm thử đi”, Tư Không Phú mỉm cười nói, đưa một tách trà tới.
Lâm Ẩn không nói gì uống một hớp.
“Ông Tư Không, ông ủng hộ tôi đi lên ở nhà họ Lâm là vì muốn lấy thứ gì, cứ nói thẳng đi’, Lâm Ẩn đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Tư Không Phú chậm rãi uống một ngụm trà, cười thần bí nói: “Bí quyết Lang Gia”.
“Bí quyết Lang Gia?”, Lâm Ẩn nhíu mày, thấy có hơi hứng thú.
“Không sai, chính là bí quyết Lang Gia mà nhà họ Lâm cất giấu!”, Tư Không Phú quyết đoán nói: “Theo thông lệ của nhà họ Lâm, chỉ có người thừa kế của mỗi thế hệ mới có tư cách tu luyện bí quyết Lang Gia”.
“Nếu cậu Ẩn có thể chiến thắng trong trận chiến người thừa kế sẽ có thể lấy được bí quyết Lang Gia”.
“Tôi dốc sức ủng hộ cậu Ẩn ngồi lên vị trí người thừa kế của nhà họ Lâm, đến lúc đó chỉ cần một phần bí quyết Lang Gia sao chép thôi”, Tư Không Phú chậm rãi nói.
Lâm Ẩn im lặng, gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn.
Nói thật, mục đích của Tư Không Phú không khác anh là mấy.
Lâm Ẩn trở về nhà họ Lâm ngoài muốn gặp ông ngoại Lâm Huyền Diệp ra, mục tiêu lớn nhất chính là lấy được bí quyết Lang Gia.
Bí quyết Lang Gia được xưng là một trong chín huyền công lớn trong thiên hạ, cả Long Điển Chí Tôn của Long phủ cũng nằm trong chín huyền công đó.
Chỗ huyền diệu của thần công này rất khó đoán.
Thần thoại trong giới lánh đời là cụ ông nhà họ Lâm kia đã tu luyện bí quyết Lang Gia tới bậc cao nhất mới có trình độ cảnh giời nằm trên bảng Thiên.
Ngay cả sư phụ năm đó cũng rất tôn sùng bí quyết Lang Gia, từng tuyên bố tu luyện bí quyết này đến trình độ cao nhất hoàn toàn không thua gì Long Điển Chí Tôn, thậm chí hai bộ thần công còn có tác dụng bù trừ, nếu cùng tu luyện sẽ hoàn mỹ vượt qua được kỳ luân hồi.
Long Điển Chí Tôn bá đạo vô song, có một không hai trên đời, nhưng rất dễ xuất hiện vấn đề, mỗi khi người tu luyện đột phá một tầng đều bị kỳ luân hồi tra tấn.
Còn bí quyết Lang Gia thần bí khó dò, bồi dưỡng tinh thần, có cảnh giới người thần hợp nhất.
Bí quyết này rất kỳ diệu, có thể chữa trị kinh mạch của người luyện võ bất cứ lúc nào, ngưng tụ nội lực, nội lực trong cơ thể không ngừng tuần hoàn, đánh chậm chắc chắn không có kẻ thù.
Cho nên sau khi Lâm Ẩn biết mẹ xuất thân từ nhà họ Lâm ở Lang Gia, mình còn là cháu cố của cụ ông nhà họ Lâm.
Thậm chí trong lòng anh còn nghi ngờ lúc trước sư phụ chọn mình làm người thừa kế của Long phủ có phải cũng vì lý do này không?
Nhưng mỗi một hành động của sư phụ đều có hàm ý sâu xa, quá khó đoán.
Đến nay vẫn không biết sư phụ ở đâu, còn sống hay đã chết.
“Ông Tư Không, ông có tham quá rồi không”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Bí quyết Lang Gia là bí quyết tối thượng đến mức nào, chưa nói đến chuyện tôi có thể lấy được không. Cho dù tôi ngồi lên vị trí người thừa kế của nhà họ Lâm, có được sự tán thành của cụ ông nhà họ Lâm, lấy được bí quyết Lang Gia thì đến lúc đó, vì sao tôi phải cho ông chứ?”.
“Ha ha ha!”, Tư Không Phú cười to: “Cậu Ẩn nói chuyện đúng là thẳng thắn!”.
“Không sai, nhưng nếu cậu Ẩn có được sự tán thành của cụ ông nhà họ Lâm, trở thành người thừa kế đứng đầu nhà họ Lâm, còn lấy được bí quyết Lang Gia thì cần gì phải giao dịch với tôi chứ?”, Tư Không Phú cười nói.
Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cậu Ẩn, tôi không cần toàn bộ bí quyết Lang Gia, chỉ cần một phần là được. Hơn nữa chẳng lẽ cậu Ẩn cho rằng mình có thể lấy được toàn bộ bí quyết Lang Gia sao?”.
“Cho dù cậu thật sự là người thừa kế của nhà họ Lâm, thậm chí là trở thành gia chủ của nhà họ Lâm, cậu cũng không thể lấy được toàn bộ bí quyết Lang Gia”.
“Bí quyết này, chỉ có một mình cụ ông nhà họ Lâm hiểu rõ toàn bộ thôi!”.
Lâm Ẩn nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Ông chỉ cần một phần? Ông lấy một phần có tác dụng gì?”.
“Không sai. Cậu không cần quan tâm chuyện nó có tác dụng gì với tôi”, Tư Không Phú hờ hững nói.
Một phần bí quyết Lang Gia là thứ ngài Cố muốn, có tác dụng gì ngay cả Tư Không Phú ông ta cũng không biết rõ.
“Bây giờ cậu hai Lâm Tiếu chết trong tay cậu Ẩn, cậu Ẩn đã dựng được uy nghiêm của cậu ba nhà họ Lâm rồi. Chỉ còn một cậu cả cạnh tranh với cậu thôi, chỉ cần cậu thắng cậu ta. Đến lúc đó chắc chắn có thể lấy được một phần bí quyết Lang Gia”.
“Đây là một giao dịch đôi bên cùng có lợi”, Tư Không Phú nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn đáp: “Nếu tôi không đấu lại cậu cả thì sao?”.
“Không đấu lại?”, Tư Không Phú lắc đầu: “Tôi có thể đảm bảo thế lực sau lưng cậu cả không thể ngăn được cậu, nếu cậu không thể đấu lại cậu ta, bùn nhão không trát được tường, tôi cũng hết cách”.
“Đương nhiên tôi tin cậu Ẩn có năng lực này. Cho dù thật sự đấu không lại, cậu bị thất thế ở nhà họ Lâm, cùng lắm thì đổi hướng, vào Long phủ. Dù sao thuở nhỏ cậu Ẩn lưu lạc bên ngoài, cũng đâu có tình cảm gì với nhà họ Lâm.
“Vào Long phủ?”, Lâm Ẩn trở nên có hứng thú: “Tôi có thể vào Long phủ sao?”.
Tư Không Phú cười nói: “Đây là chuyện sau này, với bản lĩnh của cậu Ẩn hoàn toàn có đủ tiêu chuẩn vào Long phủ. Ngài Cố luôn tán thưởng thế hệ sau, tôi ra mặt giúp cậu, có một chút vụ trong Long phủ là chuyện nhỏ”.
Lâm Ẩn cười: “Nếu là chuyện sau này thì sau này hẳn nhắc lại”.
Tư Không Phú cũng cười, nhìn thoáng qua Lâm Ẩn hỏi: “Hôm nay, cậu Ẩn có thể giết chết Lâm Tiếu cũng khiến người ta rất bất ngờ. Từ nhỏ cậu Ẩn không ở nhà họ Lâm, võ công đáng sợ này là học từ đâu vậy?”.
Trong lòng Tư Không Phú thật sự rất khó hiểu và tò mò.
Với độ tuổi như Lâm Ẩn, có thực lực võ đạo thế này quá là đáng sợ.
Hơn nữa Lâm Ẩn giết chết Lâm Tiếu trong khoảng thời gian ngắn như thế cũng làm ông ta gtật mình.
Ông ta chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, lúc đó đang đánh nhau với trưởng lão nhà họ Lâm, không có cơ hội nhìn rõ Lâm Ẩn sử dụng chiêu thức võ thuật gì.