Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1135: Chương 1135: Bị thương




Sắc mặt của cụ ông nhà họ Tần rất nặng nề, tuy trông Lâm Ẩn chỉ tùy ý chỉ tay một cái, nhưng trên thực tế nó vừa khéo chỉ trúng chỗ quan trọng trong lĩnh vực giả Thiên Tiên của lão, cứ thế đánh tan nó.

“Được được được!”

Lúc này dù là cụ ông nhà họ Tần cũng không nhịn được cơn tức trong lòng, lạnh lùng nói: “Thôi được, vốn chỉ định sử dụng lĩnh vực khiến cậu chịu thua, bây giờ sẽ để cậu xem bản lĩnh tung hoành Bồng Lai của tôi.”

Vèo!

Nói xong, cụ Tần vung tay lên, một thanh ma kiếm chứa đựng ma khí cuồn cuộn bay ra từ trong túi trữ vật của lão.

Thanh ma kiếm này vừa lên đến không trung đã lập tức biến thành kiếm quang cuồn cuộn ngất trời, nếu người bình thường nhìn thẳng vào thì chưa đến một giây đã tiến vào ma đạo, kể cả võ giả Thần cảnh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Ha ha!”

Cụ ông nhà họ Tần nở nụ cười: “Thanh kiếm này vốn dĩ là bội kiếm trước khi tôi nhập ma, là tiên kiếm đứng đầu bí cảnh Bồng Lai, nhưng sau khi tôi nhập ma, thanh kiếm này cũng trở nên khó dùng, biết vì sao mấy năm nay tôi chưa từng xuất hiện không? Chính là vì chuyển hóa thanh kiếm này thành ma kiếm đấy”.

“Hôm nay tôi sẽ để cậu nếm thử sức mạnh của ma kiếm”.

Cụ Tần chuyển động ngón tay, ma kiếm lập tức bay vào trong tay lão, kiếm ở trên tay, khí thế của lão thay đổi dữ dội, ma khí cuồn cuộn, không chút gợn sóng, cũng không hề nôn nóng, nhìn xuống Lâm Ẩn tựa như đức vua đang nhìn xuống con dân.

Lúc này cụ ông nhà họ Tần hoàn toàn không bị ma khí làm ảnh hưởng, mới có chút dáng vẻ của cụ Tần từng tung hoành Bồng Lai.

“Chiến!”

Trong mắt Lâm Ẩn hoàn toàn không có ý sợ hãi, lòng hiếu chiến sôi trào trong người, anh bước tới một bước, lập tức xuất hiện ở chỗ cách cụ Tần ba trượng, đấm ra một cú.

Hư không chấn động, nguyên khí cuộn trào, nguyên khí thiên địa trong phạm vi mấy chục dặm đều tập trung trước một đòn của Lâm Ẩn, cả người anh được thần quang sáng rực bao phủ, chẳng khác nào thần tướng giáng trần.

“Hừ!”

Cụ ông nhà họ Tần hừ lạnh một tiếng, vung nhẹ ma kiếm một cái, kiếm quang dài mấy trăm trượng bắn ra, bay thẳng về phía Lâm Ẩn.

“Leng keng!”

Kiếm quang dài mấy trăm trượng thoăn thoắt như rồng, cắt đứt hư không, nơi nó đi qua đều bị nhiễm phải ma khí. Mấy tia kiếm quang chạy ra ngoài đụng trúng mặt đất tạo thành mấy cái hố sâu, kiến trúc trong đất tổ của nhà họ Tần bị phá hỏng gần hết.

Công Thâu Quyền trốn trong trận pháp liên tục giật mình.

Chỉ dựa vào chiêu kiếm này, cụ Tần đã có thể đè đầu cụ Chu rồi, vào lúc cụ ông nhà họ Chu thành danh, cụ Tần đã là một trong mấy cao thủ của bí cảnh Bồng Lai, sao đó cụ Chu lên đỉnh cao Địa Tiên. Dù khi đó cụ ông nhà họ Tần vẫn chưa chết, nhưng mọi người đều cho rằng cụ Tần lớn tuổi chắc chắn không bằng cụ Chu, nhưng bây giờ mới thấy bọn họ đều sai rồi, nếu cụ Tần muốn giết chết cụ ông nhà họ Chu hoàn toàn không mất bao nhiêu sức lực cả.

Nhưng Lâm Ẩn lại chẳng hề sợ hãi, tiến từng bước về phía trước, giống như một chiến thần không ai địch nổi.

Từ trong ra ngoài người anh đều có tinh quang màu vàng nhạt chớp lóe, cả người như chủ của chòm sao, tắm mình dưới ánh sáng của chòm sao. Ánh sáng vô tận ngưng tụ trên tay phải của Lâm Ẩn, khi anh đánh ra, ánh sáng “oành” một tiếng đụng trúng kiếm quang.

“Thùng thùng thùng!”

Âm thanh như tiếng chuông vang vọng khắp nhà họ Tần, cơn chấn động vô hình lấy nơi ở của nhà họ Tần làm trung tâm rồi bao phủ cả đảo Bồng Lai, kiến trúc trong nhà họ Tần bị bắn lên, rơi vào trong trận pháp rồi nát tan.

Ngay cả trận pháp bảo vệ núi hai năm trước nhà họ Tần tốn sức bố trí cũng bị cơn chấn động vô hình này làm rung lên, Công Thâu Quyền đứng bên cạnh trận pháp ở ngay đầu sóng ngọn gió, dù có la kinh trong tay bảo vệ vẫn bị cơn chấn động vô hình này làm bay ra ngoài, nếu không nhờ ông ta cố hết sức điều động la kinh thì đã bị nó thổi vào trong trận pháp rồi.

Cảnh khiến người ta khiếp sợ đã diễn ra, kiếm quang mấy trăm trượng cứ thế dần vỡ nát dưới một đòn của Lâm Ẩn, âm thanh như tiếng dây pháo nổ vang lên.

“Sao lại yếu đến thế được?”

Lâm Ẩn hơi cau mày, thầm nghĩ.

Vào lúc Lâm Ẩn ngập ngừng, kiếm quang mấy trăm trượng nổ tung, một thanh ma kiếm đen nhánh phóng lên trời từ trong kiếm quang, bay nhanh đến chỗ Lâm Ẩn.

“Rẹt!”

Ma kiếm cách Lâm Ẩn quá gần, tốc độ còn quá nhanh, anh không kịp né tránh, bị ma kiếm chém lên người.

Va chạm khiến Lâm Ẩn bay ra ngoài mười mấy trượng, mãi đến bên cạnh Công Thâu Quyền mới dừng lại.

“Trong kiếm giấu kiếm!”

Thấy Lâm Ẩn bị thương, Công Thâu Quyền đi tới bên cạnh Lâm Ẩn, dốc hết sức thúc giục la kinh trong tay, bao phủ lấy hai người vào trong. “Trong kiếm giấu kiếm” là tuyệt kỹ nổi tiếng của cụ ông nhà họ Tần, khi nãy ông ta không nhớ ra nên quên nhắc nhở Lâm Ẩn.

“Tiên Quân, hay là chúng ta rút lui đi!”

Công Thâu Quyền nuốt một ngụm nước miếng nói, trạng thái của Lâm Ẩn lúc này trông thật sự không ổn lắm, từ vai trái đến ngực bị ma kiếm chém ra một vết thương rất dài, ma khí cuồn cuộn trên vết thương, thậm chí còn có thể nhìn thấy da thịt trước ngực Lâm Ẩn đều nhiễm phải ma khí, nhìn thôi đã biết trạng thái không được tốt lắm.

Cụ ông nhà họ Tần khiến Lâm Ẩn bị thương, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Lão bước chậm về phía Lâm Ẩn và Công Thâu Quyền.

Lão vung tay áo.

Ma kiếm lập tức chém ra một vòng cung hoàn mỹ trên không trung tựa như chim yến nghịch nước, trở về trong tay của cụ ông nhà họ Tần.

“Lâm Ẩn, chiêu kiếm này của tôi thế nào?”

Cụ Tần đắc ý hỏi.

“Ông chỉ có chút thực lực đó thôi sao?”

Lâm Ẩn cười châm chọc, chủ động rời khỏi vòng bảo vệ của Công Thâu Quyền.

“Tiên Quân… Hầy…”

Thấy Lâm Ẩn đi ra ngoài, Công Thâu Quyền tỏ vẻ nôn nóng, nhưng đối mặt với cụ Tần đã đứng rất gần, ông ta không dám có hành động gì cả.

“Ồ? Chắc bây giờ cậu ứng phó với ma khí trước ngực cũng rất khó chịu đúng không? Dù cậu có sử dụng tinh hạch Huyền Tinh cũng không phải đối thủ của tôi nữa rồi, nếu lúc vừa ra tay cậu lập tức lấy tinh hạch Huyền Tinh ra, có lẽ tôi sẽ không thể thắng được cậu một cách dễ dàng như thế đâu. Nhưng bây giờ cậu đã bị thương nặng, cậu còn lòng tin gì để đấu với tôi chứ?”

Cụ ông nhà họ Tần cười khinh bỉ, cho rằng Lâm Ẩn chỉ đang làm ra vẻ mà thôi.

“Tôi đã có được truyền thừa của kiếm tiên Thu Thủy mười mấy năm rồi, kiếm tiên Thu Thủy với đỉnh cao Địa Tiên có thể giết chết Thiên Tiên, hôm nay tôi sẽ sử dụng tu vi Địa Tiên hậu kỳ giết chết Thiên Tiên giả là ông”.

Lâm Ẩn ngẩng đầu lạnh nhạt nói.

Khi nãy anh chỉ mới sử dụng năm phần sức, sử dụng sức lực của thân thể để đấu với ông ta mà thôi. Anh ngoài có thân thể độc nhất vô nhị, kiếm thuật truyền lại từ kiếm tiên Thu Thủy cũng không yếu, hơn nữa bí kíp Long phủ của anh của rất mạnh.

Cái gì kiếm tiên Thu Thủy biết anh đều biết, vả lại át chủ bài của anh còn nhiều hơn cả kiếm tiên Thu Thủy, dù tu vi thấp hơn một cấp bậc nhỏ, nhưng chắc hẳn muốn giết chết một Thiên Tiên giả cũng không khó!

“Kiếm!”

Theo tiếng quát to của Lâm Ẩn, chân nguyên trong người bắn ra, ma khí vốn đang bám trên ngực anh cũng bị đuổi đi, kiếm Thu Thủy vắt ngang không trung, di chuyển theo pháp quyết của Lâm Ẩn.

Rẹt.

Kiếm Thu Thủy đột nhiên biến thành lưu quang dài tầm một trượng như sao băng xẹt qua. Dù uy thế của kiếm quang không bằng được chiêu kiếm khi nãy của cụ ông nhà họ Tần, nhưng nó lại ngưng tụ tới cực điểm, cho nên nó càng nguy hiểm hơn, tựa như súng laser có thể chém vàng cắt sắt vậy, một kiếm phá núi.

“Đi!”

Lâm Ẩn phất tay một cái, kiếm Thu Thủy biến thành lưu quang lập tức chém ra một đường vòng cung màu trắng thật dài trong không trung với tốc độ gấp mười lần vận tốc âm thanh, chém về phía cụ ông nhà họ Tần.

Kiếm này mới là năng lực thật sự của Lâm Ẩn!

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.