"Á!".
Cao Bằng hét lên một tiếng đau khổ, vừa rồi Lâm Ẩn đã bẻ gãy tay hắn ta ngay khi vừa mới nắm lấy, điều này khiến hắn ta không kịp phản ứng.
Hắn ta loạng choạng lui về phía sau mấy bước rồi đụng phải một bàn tiệc phía sau, hắn dùng tay phải ôm lấy tay trái rồi nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, hắn ta quát lớn: "Cậu dám ra tay với tôi hả!".
Hắn ta không thể tin được Lâm Ẩn lại dám tấn công mình, phải biết rằng bao nhiêu năm nay ở Điền Nam này, cho dù là nhà họ Long hay nhà họ Thu, hay thậm chí là nhà họ Sở nằm trong sáu gia tộc lớn cũng không có ai dám tấn công hắn ta.
Nhưng bây giờ Lâm Ẩn dám đánh gãy tay trái hắn ta trước mặt nhiều người như vậy, là một người học võ, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng tay trái của mình không thể chữa khỏi được nữa!
Hiện giờ hắn ta chỉ là một kẻ vô dụng, vị trí người thừa kế nhà họ Cao giờ đã không còn phần hắn ta rồi!
Thu Ý Nồng tiến lên một bước, cô ta ngăn Lâm Ẩn lại rồi hét lên:
"Nhóc con, cậu bị điên à?".
Giờ cô ta mới nhận ra Lâm Ẩn chắc chắn không phải người thường, dễ dàng đánh gãy tay Cao Bằng như thế, đến cô ta cũng không thể làm được. Phải biết rằng xương người rất cứng, ngay cả người lớn bình thường cho dù dùng búa nặng cũng không thể dễ dàng đánh gãy tay của người khác như thế được.
Cô ta cho rằng nếu bản thân dùng hết sức thì có thể hạ gục Cao Bằng trong ba chiêu, nhưng cũng không thể đánh gãy tay dễ dàng như vậy được.
“Tránh ra!”, Lâm Ẩn liếc nhìn Thu Ý Nồng rồi nói.
Nếu không phải vừa rồi Thu Ý Nồng có mở lời giúp anh, lại thêm nể mặt Thư Duyệt, nếu không anh cũng đã ra tay với cô ta rồi.
Thu ý Nồng cau mày nói: "Cậu cũng đã trút giận rồi, còn muốn ra tay nữa sao?".
Lâm Ẩn nhìn Cao Bằng rồi bình tĩnh nói: "Tôi đã nói sẽ đánh gãy hai tay hắn ta, tôi không thể thất hứa!".
Lâm Ẩn nói xong thì bóng dáng lóe lên, cơ thể anh xuất hiện bên cạnh Cao Bằng, anh vươn tay ra khẽ vặn.
"Rắc rắc!".
Tay phải của Cao Bằng cũng bị vặn gãy.
Cao Bằng bị vặn gãy cả hai tay, hắn ta hét lên đau đớn rồi ngã lăn ra đất, lăn lộn khắp sàn.
Các thanh niên trong gia tộc bên cạnh đều sợ hãi lùi ra sau.
"Cậu ta điên rồi! Sao cậu ta dám làm thế!".
Người chung quanh thầm nghĩ, nếu như đánh gãy tay Cao Bằng ở đây thì làm sao cậu ta có thể chạy khỏi Điền Nam được chứ?
Thu Ý Nồng run rẩy chỉ vào Lâm Ẩn, cô ta nói:
"Cậu có biết mình đã làm gì không, cậu không nghĩ cho mình, nhưng chẳng lẽ cũng không nghĩ cho Thư Duyệt sao? Cậu làm như vậy nhà họ Thư sẽ toi đời cùng cậu mất".
“Đương nhiên tôi biết mình làm gì, chỉ là nhà họ Cao mà thôi, có gì to tát chứ!”, Lâm Ẩn chắp hai tay ra sau lưng, anh quay đầu nhìn Cao Thiên Lân nói:
"Vừa rồi không phải nói tôi là loài sâu bọ có thể dễ dàng bóp chết sao? Giờ tới bóp chết tôi đi!".
Tất cả mọi người đều sững sờ, người này không chỉ đánh gãy tay Cao Bằng, hiện giờ còn khiêu khích cả Cao Thiên Lân, cậu ta thật sự không sợ sao?
Thu Ý Nồng cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt không ngờ, phải biết rằng thực lực của nhà họ Cao ở Tây Xuyên mạnh hơn nhà họ Cao ở Điền Nam nhiều, cậu ta đang làm gì vậy? Cậu ta định đắc tội với hết mọi người ở đây sao?
Nhìn thấy Lâm Ẩn chỉ tay về phía mình thì vẻ mặt Cao Thiên Lân thay đổi, hắn ta lạnh lùng nói:
"Nhóc con, đúng là không biết trời cao đất dày!".
Lâm Ẩn cười nói: "Tôi cũng muốn biết trời cao đất dày là gì đây, anh muốn dạy tôi sao?".
"Cậu...!".
Nhìn thấy Lâm Ẩn thật sự coi thường mình thì ánh mắt Cao Thiên Lân trở nên dữ tợn, nhưng hắn ta cũng không dám ra tay với Lâm Ẩn, nếu không phải kiêng kỵ thực lực của Lâm Ẩn thì hắn đã ra tay từ lâu rồi.
Trong lòng hắn ta thầm tính toán, bên trong xảy ra chuyện lớn như vậy thì chắc rằng bảo vệ bên ngoài cũng đã biết chuyện, lần này hắn ta đến đây gia tộc đã phái theo hai người tới bảo vệ, chỉ cần hai bọn họ tới đây thì thằng nhóc này chết chắc!
Lúc này bảo vệ của nhà họ Sở ở cửa cũng phát hiện ra bên trong có chuyện, bọn họ mở cửa xông vào, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều sợ hãi, xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù có giải quyết ổn thỏa đi nữa thì bọn họ vẫn không tránh khỏi bị phạt.
Đám bảo vệ lần lượt lấy vũ khí rồi tiến đến chỗ Lâm Ẩn.
Sau khi bảo vệ bước vào không lâu thì bốn ông già mặc đồ luyện võ màu đen cũng đi vào. Một trong số họ nhìn thấy Cao Bằng ngã trên mặt đất thì lập tức hét lên, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Ông ta vội vã lao tới đưa tay vỗ vào cổ Cao Bằng, Cao Bằng đột nhiên ngất đi, nếu không làm Cao Bằng hôn mê thì vết thương quá nặng này sẽ khiến hắn ta đau đến chết.
"Ai làm chuyện này!".
Ông già trừng mắt nhìn đám đông rồi gầm lên, ông ta là chú của Cao Bằng, ông ta hộ tống Cao Bằng đến bữa tiệc, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Ba người còn lại cũng chạy đến bàn nơi Lâm Ẩn đang ngồi, hai người trong số họ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Cao Thiên Lân vẫn bình an, ông già còn lại bước tới chỗ Thu Ý Nồng rồi nhỏ giọng hỏi:
"Cô chủ, xảy ra chuyện gì vậy?".
Ông ta sợ rằng Thu Ý Nồng đã đánh Cao Bằng thành như thế, nếu thật sự là Thu Ý Nồng thì hôm nay bọn họ có thể không thể trở về nhà họ Thu an toàn được rồi.
Thu Ý Nồng lắc đầu rồi nhìn sang Lâm Ẩn.
Nhìn thấy hai cao thủ đi tới thì Cao Thiên Lân lập tức có lòng tin, Lâm Ẩn còn trẻ như vậy làm sao có thể là đối thủ của hai cao thủ này được chứ.
"Ông Trần, ông Trịnh, cậu ta coi thường nhà họ Cao chúng ta, mong hai người ra tay bắt cậu ta đưa về nhà họ Cao, cho Cao Bằng một lời giải thích".
Cao Thiên Lân chắp tay về phía hai cao thủ rồi nói.
"Xin cậu đừng lo lắng, để tôi xử lý cậu ta".
Hai cao thủ này nhìn nhau, bọn họ chuẩn bị tấn công Lâm Ẩn.
“Hai người chờ đã, cậu ta dám đánh gãy tay cậu chủ nhà họ Cao tôi, để tôi tự mình ra tay!”, chú của Cao Bằng rống lên.
Sau khi nói xong thì khí thế trên người ông ta đã đạt tới cực điểm, hiển nhiên ông ta vô cùng tức giận.
Hai vị cao thủ thấy vậy thì lui về phía sau Cao Thiên Lân, theo bọn họ thấy thì một cao thủ bảng Địa nếu muốn đánh bại một thanh niên trẻ tuổi thì không phải là chuyện trong phút chốc.
Cơ bắp của chú Cao Bằng đột nhiên căng phồng, cơ thể ông ta xuất hiện bên cạnh Lâm Ẩn, ông ta tung cú đấm về phía đầu Lâm Ẩn!
Ông ta tung nắm đấm khiến cơn gió lạnh lẽo thổi thẳng vào mặt mọi người xung quanh.
Trên khuôn mặt chú của Cao Bằng hiện lên nụ cười tàn nhẫn, ông ta tung nắm đầu vào đầu Lâm Ẩn. Ông ta dường như đã nhìn thấy hình ảnh đầu Lâm Ẩn bị đánh nát.
Đột nhiên nụ cười ông ta cứng lại.
Lâm Ẩn đưa tay ra tát thẳng vào ông ta một cái, cơ thể ông ta trực tiếp bị Lâm Ẩn đánh bay ra ngoài.
Ông ta bay xa hơn mười mét rồi đập mạnh vào tường.
"Ầm!".
Một lỗ hổng hình người xuất hiện tường, chú của Cao Bằng bay thẳng qua đó.
Mọi người vô thức nuốt nước bọt, phải mạnh đến mức nào thì chỉ cần một cú tát đã có thể đánh bay một cao thủ cơ chứ.
Bảo vệ nhà họ Sở cũng lùi lại, đối mặt với cao thủ mạnh mẽ như vậy, bọn họ không dám ra tay.
Lâm Ẩn vẫn tỏ vẻ bình thường, anh quay đầu lại nhìn Cao Thiên Lân rồi nói:
"Đến bóp chết tôi đi, nếu không tôi sẽ bóp chết anh!".