“Rầm!”.
Một tiếng ầm rất lớn vang lên.
Người nói chuyện đầu bị ấn vào ngực, cơ thể một mét sáu của gã lại bị Lâm Ẩn dùng một chưởng đánh sâu xuống lòng đất ba bốn mươi centimet.
Sảnh chính của nhà họ Bùi bị đánh thành một cái hố lớn, người nói chuyện bị đánh bắp chân cắm vào trong sàn nhà, giống như một cái cọc gỗ cắm trên mặt đất.
Cả hội trưởng lặng ngắt như tờ.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Mọi người đều quen biết người bị Lâm Ẩn một chưởng đánh chết, người này cũng có thực lực bảng Địa, nhưng ngay cả một chiêu tiện tay của Lâm Ẩn cũng không tiếp nổi.
Chẳng trách Lâm Hiên có Kiếm Môn bảo vệ mà vẫn bị Lâm Ẩn xử lý.
“Ranh con, cậu muốn chết à!”.
Một ông già có thực lực bảng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, người bị đánh chết là người phụ trách tham gia hội nghị sáu gia tộc lần này của gia tộc họ, bây giờ lại bị Lâm Ẩn một chưởng đánh chết ở ngay trước mặt lão ta.
“Cho dù là cụ bà Lâm nhà cậu ở đây, cũng không dám kiêu ngạo như thế!”.
Lâm Ẩn liếc nhìn ông già nói chuyện, thản nhiên nói: “Làm sai nói sai thì đương nhiên phải trả giá rồi”.
“Chẳng lẽ ông cho rằng ai cũng có tư cách nói bậy trước mặt tôi sao?”.
Nghe vậy, ông già giận tím mặt, cuối cùng không nén được lửa giận trong lòng, cả người bộc phát ra khí thế cuồng bạo không thể đỡ được.
“Các vị, cùng ra tay đi, không bắt được người này, chuyến này tới Ký Châu của chúng ta sẽ coi như công cốc đấy!”.
Ông già hô lớn, tuy rằng trong lòng vô cùng giận dữ, nhưng vừa rồi Lâm Ẩn ra tay khiến lão ta không chắc mình có thể đấu lại anh không, nên chỉ có thể mở miệng xin giúp đỡ.
Cao thủ bảng Thiên của các gia tộc liếc mắt nhìn nhau, đều bước lên phía trước vài bước, bao vây Lâm Ẩn lại.
“Ranh con, hôm nay dạy dỗ cậu một chút, để cậu biết cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự!”.
“Đừng phí lời với cậu ta, phế bỏ cậu ta, sau đó giao cho cụ bà Lâm, để cụ bà Lâm cho chúng ta một lời giải thích”.
“Là thế hệ sau lại có thể mưu mô làm chúa tể trong hội nghị sáu gia tộc, là ai cho cậu lá gan đó hả?”.
Người của các gia tộc lớn đều mặt mày hưng phấn, lúc này nhiều cao thủ bảng Thiên ra tay như vậy, xem Lâm Ẩn còn phách lối được nữa không.
Chỉ thấy năm vị cao thủ bảng Thiên bước vào giữa sảnh, khí phách bễ nghễ thiên hạ kia đã chinh phục cả hội trường trong nháy mắt. Tia sáng trong mắt mấy người như điện, khí thế cả người tăng lên vùn vụt.
Dưới khí thế của năm vị cao thủ bảng Thiên, mọi người cảm giác mình như con thuyền nhỏ trong gió bão, lúc nào cũng trong mối nguy có thể lật thuyền, nên vội vàng rời xa chiến trường, lui vào trong góc.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Ẩn đã bị năm vị cao thủ bảng Thiên bao vây.
Dưới khí thế của năm người này, Lâm Ẩn khẽ nhíu mày. Tuy rằng năm người này đều là cao thủ bảng Thiên thành danh đã lâu, nhưng nếu ở trước mặt anh vào thời kỳ toàn thịnh, thì cũng chỉ như là gà vườn chó xóm mà thôi.
Bây giờ muốn xử lý năm người này, còn phải tốn chút công sức.
Hơn nữa, nếu anh thắng năm người này, cũng sẽ có ảnh hưởng tới kế hoạch sau này của anh. Lần này anh tới Ký Châu, mục đích lớn nhất chỉ có một.
Đó chính là Hoàng Long.
Thấy Lâm Ẩn nhíu mày, Bùi Vô Song vội vàng đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Các vị làm như vậy, có phải không để nhà họ Bùi chúng tôi vào mắt nữa hay không”.
Thấy Bùi Vô Song lên tiếng, Lâm Ẩn thả lỏng chân mày. Tuy rằng Bùi Vô Song còn chưa khôi phục toàn bộ thực lực, nhưng đối phó với mấy người này thì vẫn dư sức.
Như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch sau này của anh.
“Cụ Bùi có ý gì đây?”.
“Lâm Ẩn phá hỏng hội nghị sáu gia tộc của chúng ta, nhất định phải chịu phạt, cụ Bùi muốn ra mặt vì cậu ta sao?”.
Cao thủ bảng Thiên của nhà họ Cao liếc mắt ra hiệu, mấy người khác đều xoay người cẩn thân nhìn Bùi Vô Song. Trong giới lánh đời vẫn luôn đồn đại Bùi Vô Song bị trọng thương không thể ra tay, mà mười mấy năm nay lão ta đúng là cũng chưa bao giờ ra tay, nên vừa rồi bọn họ mới vô tình bỏ qua Bùi Vô Song.
Ban đầu bọn họ đã coi Lâm Ẩn như vật trong túi. Cho dù Lâm Ẩn thật sự lợi hại như lời đồn, đã bước vào cảnh giới bảng Thiên thì thế nào chứ?
Có năm vị cao thủ bảng Thiên ở đây, bắt được Lâm Ẩn là chuyện đã rõ mười mươi rồi.
Năm người dùng ánh mắt nặng nề nhìn Bùi Vô Song, giờ đây trên người lão ta căn bản không không hề có cảm giác suy yếu như trong truyền thuyết, nhìn Bùi Vô Song gần trong gang tấc, bọn họ cảm thấy như đang đối mặt với hổ dữ, lúc nào cũng có thể bị xé rách.
“Hầy!”.
Bùi Vô Song thở dài, khóe miệng mơ hồ hiện lên ý cười.
“Các người nói nhảm nhiều thật đấy, người yếu mới nói tới quy tắc, cuối cùng còn không phải dựa vào nắm đấm để nói chuyện sao?”.
“Thực lực mới là chân lý lớn nhất trên thế giới này!".
“Chỉ cần Bùi Vô Song tôi còn ở đây một ngày, chuyện nhà họ Bùi không tới lượt các người nhúng tay vào!”.
Nghe thấy Bùi Vô Song lên tiếng, người của các gia tộc lớn đều vô cùng kinh ngạc. Nhà họ Bùi đã xuống dốc mười mấy năm nay, là ai cho Bùi Vô Song dũng khí, nói ra lời huênh hoang như vậy?
Hiện giờ năm đại thế gia khác không thể mạnh hơn nhà họ Bùi, nhưng có vài thế lực khác ở đây cũng không hề kém hơn nhà họ Bùi. Bây giờ Bùi Vô Song dám nói ra những lời này, chẳng lẽ lão ta tự thấy với tấm thân tàn thực lực chỉ bằng một nửa trước kia, cũng có thể áp chế được bọn họ sao?
“Đừng nói tôi ý lớn hiếp nhỏ, các người ta tay trước đi!”.
Bùi Vô Song nhìn lướt qua mấy cao thủ bảng Thiên ở trong sảnh lớn, thản nhiên nói.
“Hừ!”.
“Được, vậy để cho chúng tôi lĩnh giáo cao chiêu của cụ Bùi một chút đi!”.
Vừa dứt lời, năm người cùng liên thủ đánh về phía Bùi Vô Song, cả năm người dường như đồng thời ra tay. Bọn họ đã từng nghe tới uy danh của Bùi Huyết Y, thậm chí trong đó có vài người từng thấy Bùi Vô Song ra tay.
Đối mặt với Bùi Vô Song, bọn họ không dám đơn độc ra tay, cùng ra tay mới là hợp lý nhất.
“Ầm ầm ầm!”.
Trong sảnh lớn vang lên tiếng ầm ầm như pháo nổ, chỉ thấy từng đường quyền với sóng khí nửa trong suốt tràn ra trong không trung, giống như cuồng phong bão tố bao vây Bùi Vô Song. Tất cả bàn ghế, ghế dựa, bình hoa, đồ trang trí,... xung quanh Bùi Vô Song đều bị một chưởng này đánh nát. Ngay cả vách tường và mặt đất cũng để lại dấu tay với những đường vân rõ ràng.
Trên người Bùi Vô Song bị trúng chưởng không ít, quần áo trên người cũng bị sức mạnh của chưởng này nổ rách tung tóe.
“Hổ dữ già rồi!”, có người xem cuộc chiến thở dài nói.
Trước đây uy danh của Bùi Huyết Y lớn thế nào, một người có thể chống cả thiên hạ cho nhà họ Bùi, nhưng bây giờ đối đầu với năm cao thủ bảng Thiên, lại mơ hồ rơi vào thế hạ phong.
“Ông nội!”.
Bùi Thanh Y hoảng sợ hô lớn, mắt thấy Bùi Vô Song rơi vào thế hạ phong, tiến lên phía trước một bước, muốn ra tay giúp đỡ.
Lâm Ẩn đưa tay ngắn hắn ta lại, lạnh nhạt nói: “Nếu như ông nội anh dễ bại như vậy, thì không phải là Bùi Huyết Y!”.
Lâm Ẩn vừa nói câu này.
Bùi Vô Song đang bị bao vây bỗng ngửa mặt lên trời thét dài nói:
“Sảng khoái, sảng khoái, đã rất lâu rồi tôi không được sảng khoái như vậy!”.
Ánh mắt Bùi Vô Song để lộ ra sự hưng phấn, mười mấy năm trước lão ta cũng ngông cuồng hiếu chiến, nếu không cũng sẽ không chọc tới Lâm Ẩn. Mười mấy năm không ra tay, lần đầu tiên khởi động gân cốt lại đối đầu với năm vị cao thủ bảng Thiên.
Chuyện này mặc dù không thể làm lão ta được thỏa thích, nhưng cũng có thể thư giãn gân cốt một chút.
Rầm!
Quần áo trên người Bùi Vô Song rách toạc, lộ ra thân hình cường tráng, nhìn thân hình này căn bản không thể nhận ra, Bùi Vô Song đã là ông già hơn sáu mươi tuổi.
“Các người đánh đủ rồi, bây giờ tới lượt tôi!”.