Tuy anh đã tu luyện đến cảnh giới Địa Tiên, nhưng cảnh giới vẫn chưa được củng cố hoàn toàn, hơn nữa dược hiệu của hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng vẫn còn đó.
Vô số linh thạch linh dược chồng chất lên nhau, Lâm Ẩn toàn lực vận chuyển công pháp.
Sau lưng anh xuất hiện một dải ngân hà, Lâm Ẩn như một ngôi sao trên chín tầng mây, ngồi xếp bằng giữa các vì sao. Theo thời gian trôi qua, linh thạch linh dược và dị quả trong mật thất lần lượt vỡ ra, hóa thành nguyên khí thiên địa tinh thuần. Những nguyên khí này như một dòng sông hội tụ, tiếng sóng dữ ào ào vang lên trong không trung, bị Lâm Ẩn nuốt hết vào miệng như cá voi uống nước.
“Vù vù!”
Thân thể Lâm Ẩn như một vực sâu không đáy, không ngừng hấp thu nguyên khí thiên địa cuồn cuộn ở xung quanh. Linh thạch, linh dược và dị quả chất cao như hòn núi nhỏ kia chậm rãi nhỏ dần lại, càng ngày càng ít đi.
Một ngày hai này ba ngày.
Uy áp mạnh mẽ dần xuất hiện trong mật thất, người nhà họ Nguyên sống xung quanh mật thất bị đè nén đến mức không thở nổi, chỉ có thể dọn khỏi đó.
Một tháng, hai tháng, ba tháng.
Chẳng mấy chốc đã một năm trôi qua.
Trong một năm này, Lâm Ẩn không hề xuất hiện, trên đảo Tùy Vân cũng dần yên bình trở lại.
Trong một năm này, nhà họ Nguyên đại diện cho Lâm Ẩn, nhanh chóng nắm giữ đảo Tùy Vân, nhận lấy tất cả tài nguyên của nhà họ Đường và nhà họ Trần, quản lý đảo vô cùng có trật tự.
Mà sau khi có trong tay nhiều tài nguyên như thế và trải qua nỗi khổ suýt bị diệt tộc, người nhà họ Nguyên cũng đều dốc sức tu luyện, ai cũng mang dáng vẻ hăng hái.
…
Lại một năm nữa trôi qua, chỗ Lâm Ẩn bế quan vẫn không có động tĩnh.
Nhưng hôm nay, trong nhà họ Nguyên lại vô cùng náo nhiệt.
Nguyên nhân là cụ ông nhà họ Nguyên sau khi trải qua mối nguy diệt tộc hai năm trước đã thuận lợi đột phá đến Địa Tiên cảnh.
Sau khi Nguyên Thịnh xuất quan, nhà họ Nguyên tổ chức một bữa tiệc lớn.
Chẳng những các gia tộc trên đảo Tùy Vân đều đến chúc mừng
, ngay cả các gia tộc trên các đảo lớn gần đó cũng phái người đến đây, muốn nhìn thấy người mới thăng lên Địa Tiên.
Bọn họ đều nhớ rõ chuyện xảy ra ở nhà họ Nguyên hai năm trước, ba cao thủ Địa Tiên ngã xuống, Chu Hạ của nhà họ Chu bị khách quý của nhà họ Nguyên đuổi giết, nhờ có chủ nhà họ Chu ra tay mới cứu được cụ ta từ trong tay vị khách quý kia.
Rất nhiều gia tộc có Địa Tiên cũng không phải sợ hãi Nguyên Thịnh mới đột phá Địa Tiên này, chỉ là muốn bày tỏ thiện ý với Lâm Ẩn đứng sau mà thôi, dù sao Lâm Ẩn cũng là cao thủ có thể thoát khỏi tay Chu Giang.
“Lần này nhà họ Nguyên có triển vọng rồi”.
Chủ của một gia tộc trên đảo Tùy Vân hơi ghen tị nói.
“Ha! Lúc đó nhà họ Uông của ông định bỏ đá xuống giếng với nhà họ Nguyên nhỉ, lần này Nguyên Thịnh thăng lên Địa Tiên, ông không sợ nhà họ Nguyên tính sổ sao?”
Chủ nhà họ Lưu châm chọc nói.
Trong lòng lại hơi hối hận, lúc trước khi biết nhà họ Đường muốn ra tay với nhà họ Nguyên, ông ta định mượn sức các gia tộc lớn cùng giúp đỡ nhà họ Nguyên. Nhưng vì sợ không gánh vác nổi hậu quả của việc đắc tội nhà họ Đường nên đành thôi.
Bây giờ nghĩ đến thật là hối hận quá.
“Ông Lưu, ông cũng đừng có vờ làm người tốt, lúc nhà họ Nguyên gặp nạn, không phải ông cũng đứng xem với chúng tôi sao!”
Có người không ưa điệu bộ này của chủ nhà họ Lưu, khinh thường nói.
Trong lòng bọn họ đều hơi thấp thỏm, mặc dù sau khi nhà họ Nguyên chiếm lĩnh tài nguyên của nhà họ Đường và nhà họ Trần thì không bành trướng thêm nữa, nhưng bây giờ nhà họ Nguyên lại xuất hiện một Địa Tiên, tình hình đã hoàn toàn khác trước rồi.
Một gia tộc có hai Địa Tiên, đặc biệt là Địa Tiên cường đại có thể sống sót khỏi chủ nhà họ Chu là Lâm Ẩn, nhà họ Nguyên hoàn toàn có năng lực độc chiếm tất cả tài nguyên của đảo Tùy Vân.
Vào lúc người của các gia tộc lớn trên đảo tập trung lại châm chọc lẫn nhau.
Một tia lửa lóe lên từ trên một chiếc phi thuyền trang hoàng đẹp đẽ, phi thuyền dừng lại tại mảnh đất cách chỗ ở của nhà họ Nguyên hơn trăm mét.
“Nhà họ Cao của đảo Sùng Vân đến chúc mừng
ông đột phá Địa Tiên”.
Thân là gia tộc nắm quyền trên đảo Sùng Vân, ngoài ba gia tộc lớn trên ba tiên đảo, thực lực của nhà họ Cao có thể nói là đứng đầu, nhà họ Cao chẳng những có một lão tổ tông bước vào Địa Tiên trung kỳ đã lâu tọa trấn, tộc trưởng còn là một Địa Tiên.
Nguyên Thịnh đang ở trong trạch viện nghe thấy tiếng nói thì không dám chậm trễ, trực tiếp lách mình xuất hiện trước cửa, chắp tay với nhà họ Cao: “Không ngờ ông Cao Huyền lại đích thân đến đây, nhà họ Nguyên thật vinh hạnh quá!”
Người đến chính là Cao Huyền, chủ nhà họ Cao, sau lưng còn có hai anh em Cao Thích Cao Chính đi theo. Với thực lực của nhà họ Cao đảo Sùng Vân, chủ nhà Cao Huyền có thể đích thân đến đây đã xem như rất nể mặt rồi.
“Món quà nhỏ bày tỏ lòng thành”.
Cao Huyền đưa một hộp ngọc tinh xảo cho Nguyên Thịnh cười nói.
“Cảm ơn”.
Nguyên Thịnh nhận lấy hộp ngọc, đón người của nhà họ Cao vào trong: “Bên trong có chuẩn bị chút rượu nhạt, tiếp đãi không chu toàn, mong rộng lòng tha thứ”.
Khi nhóm người nhà họ Cao đi vào, bên trong ngoại viện của nhà họ Nguyên trở nên xôn xao.
“Không ngờ chủ nhà họ Cao lại tự mình đến đây!”
“Nhà họ Nguyên thật có mặt mũi quá, tôi nhớ lúc trước cụ ông nhà họ Đường thăng lên Địa Tiên, nhà họ Cao hoàn toàn không phái người đến đây”.
“Nếu không có vị kia tọa trấn, có lẽ lần này nhà họ Cao cũng sẽ không phái người đến”.
Nhắc tới vị kia, trong mắt những người trẻ tuổi ở bí cảnh Bồng Lai đều lộ vẻ sùng bái.
Người kia không lớn tuổi hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng đã là một tồn tại có thể tranh hùng với tổ tiên của bọn họ rồi. Nói tranh hùng còn là hơi đề cao tổ tiên của bọn họ ấy chứ, bây giờ cả bí cảnh Bồng Lai chắc chỉ có một vài người ít ỏi có thể đấu chính diện một trận với vị kia thôi.
Sau khi người của nhà họ Cao đến, chẳng mấy chốc đã có gia tộc có Địa Tiên thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt xuất hiện.
“Chủ nhà họ Tống bái kiến cụ ông Nguyên Thịnh”.
“Nhà họ Tông đến chúc mừng
cụ Nguyên”.
Thấy cảnh này, rất nhiều gia chủ của các gia tộc đều cười khổ, lần này đến đây định làm thân với nhà họ Nguyên, nhưng bây giờ xem ra hôm nay những gia tộc không có Địa Tiên như bọn họ chỉ có thể làm nền thôi, e rằng còn không được thấy mặt cụ ông nhà họ Nguyên và nhân vật lớn kia luôn ấy chứ.
“Nhớ hình như chỉ khi ba gia tộc trên ba tiên đảo có người thăng lên Địa Tiên mới có cả trăm gia tộc đến chúc mừng
rầm rộ như thế thôi!”
Một thiếu niên được Lâm Ẩn cứu khi mới bước vào bí cảnh Bồng Lai cười khổ nói.
Hình ảnh gặp mặt Lâm Ẩn hiện lên trong đầu cậu ta. Khi đó cậu ta chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì Lâm Ẩn từ chối lời mời của gia tộc bọn họ, không trở thành khách khanh của bọn họ, nhưng bây giờ nghĩ đến thật sự là vô cùng tiếc nuối. Nếu có một đại thần như vậy tọa trấn, có lẽ gia tộc rầm rộ bây giờ đã là gia tộc của bọn họ rồi.
Chàng trai cười khẽ một tiếng, nhìn về phía tiền bối trong gia tộc của mình, không biết những nhân vật lớn trong gia tộc có hối hận không nhỉ.
- -------------------