Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 30: Chương 30: Cách làm không phải của con người




“Ha ha ha! Tôi cười chết mất thôi.” Trương Tử Ngưng lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Không lẽ cô nghĩ tác phẩm của mình có thể đấu được giá cao hơn của tôi à?”

Nói đến đây, Trương Tử Ngưng phì cười, lạnh giọng nói tiếp: “Trương Kỳ Mạt, lát nữa cô sẽ biết rõ rằng chênh lệch của tôi là cô lớn đến mức nào! Cái gì gọi là khác biệt về tiền tài và địa vị!”

“Tôi có thể dùng tiền đập chết cô đấy! Cô có biết không hả? Rõ ràng là tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ khiến không một ai ở đây dám đấu giá trang sức của cô, khiến tác phẩm tâm huyết của cô phải bán với cái giá rẻ mạt! Còn tác phẩm của tôi, cái tôi không thiếu là tiền, tôi muốn nâng giá đến mức nào cũng có thể cả. Còn cô, cô có tiền không? Cô nâng giá nổi ư?”

Trương Tử Ngưng đắc ý cười lớn, nói: “Cô nghe rõ chưa? Cái loại ếch ngồi đáy giếng ngu xuẩn lại còn muốn đấu với tôi, so bì với tôi? Cô sẽ mất cái chức giám đốc và cút xéo khỏi công ty ngay thôi!”

Nói xong, Trương Tử Ngưng hài lòng xoay lưng rời đi.

Trương Kỳ Mạt như bị trúng một đòn cảnh tỉnh, cô sững sờ, sao cô có thể không hiểu được lời Trương Tử Ngưng đây.

Đúng thế nhỉ… Nhà Trương Tử Ngưng có tiền, có thể tùy ý nâng giá cho Ánh Sáng Vĩnh Hằng. Dùng giá trị tác phẩm để quyết định xếp hạng cuối cùng, bản thân cô sao có thể sánh được với cô ta?

Trương Kỳ Mạt im lặng một lát, vẻ mặt hết sức rối rắm, nói: “Lâm Ẩn, chúng ta đi thôi.”

“Tại sao phải đi?” Lâm Ẩn hỏi.

“Em… em không muốn xem buổi đấu giá.” Trương Kỳ Mạt cúi đầu nói.

Cô gần như có thể đoán được kết quả đấu giá nên không muốn tận mắt thấy tác phẩm của mình thua dưới tay Trương Tử Ngưng, như vậy quá khó chịu.

Lúc tác phẩm tâm huyết của mình bị chối bỏ, với tác giả mà nói đó là sự giày vò đến chết!

Nhất là khi còn bị tiền tài chèn ép!

“Em phải tin vào chính mình, em mới là nhân vật chính của buổi triển lãm lần này.” Lâm Ẩn nghiêm túc nói.

“Chưa đến phút cuối cùng, không một ai biết chắc kết quả sẽ thế nào, có đúng không?” Lâm Ẩn cười nhìn sang Trương Kỳ Mạt.

Trương Kỳ Mạt chạm phải ánh mắt Lâm Ẩn, cô không hiểu sao Lâm Ẩn có thể giữ vững sự bình tĩnh và tự tin như vậy.

Nhưng lần này cô cũng bất giác bị cuốn theo cảm xúc của Lâm Ẩn, không suy nghĩ bi quan như vậy nữa.

“Được rồi, các vị khách quý, các phóng viên chuyên nghiệp, sau đây là phân đoạn cuối cùng và cũng là phân đoạn mọi người mong chờ nhất!” Tưởng Sương mỉm cười nói.

“Buổi triển lãm trang sức lần này, gồm những trang sức quý hiếm giá trị triệu tệ và hai mặt dây chuyền kim cương là át chủ bài trị giá chục triệu tệ, đều sẽ được đấu giá chính thức!”

“Quy tắc đấu giá rất đơn giản, người trả giá cao hơn sẽ được mua. Tất cả những vị khách quý có mặt đều có thể tham gia đấu giá, ra giá bằng cách sử dụng thiết bị điện tử trong tay để kết nối với tổng đài. Có thể đấu giá bằng tên thực, cũng có thể đấu giá nặc danh.”

“Hiện tại, buổi đấu giá trang sức xin được phép bắt đầu!”

Tưởng Sương lưu loát nói xong lời thoại, miệng vẫn mỉm cười, giơ tay ra hiệu.

Hình ảnh trên màn hình lớn bắt đầu thay đổi, những trang sức giá trị triệu tệ ở vòng trước được xuất hiện trước.

Những vị khách quý có mặt đều trở nên nghiêm túc, nhanh nhạy cầm chiếc điện thoại cỡ nhỏ trong tay lên.

Đây là thiết bị bình chọn chuyên dụng do buổi đấu giá trang sức lần này phát ra, nhưng được trang bị thêm một chức năng, đó là có thể liên kết với tổng đài để tiến hành ra giá.

Buổi đấu giá diễn ra hết sức nhộn nhịp, những khách quý và chuyên gia có mặt đều vô cùng nhiệt tình, đấu giá cũng rất mạnh tay, những người này đều là người trong giới giàu có.

Không đến hai mươi phút, vòng đấu giá đầu tiên cho trang sức giá trị triệu tệ đã kết thúc.

Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Trương Kỳ Mạt cũng ngày càng căng thẳng hơn.

“Được rồi, hai mặt dây chuyền kim cương trị giá chục triệu tệ cuối cùng, Vua Thế Giới và Ánh Sáng Vĩnh Hằng, sẽ áp dụng phương thức đấu giá cùng lúc, mở đấu giá cùng một thời điểm.” Tưởng Sương nghiêm túc nói.

Lúc này, trên sân khấu có hai bục gỗ lim tinh xảo hình chữ nhật nâng lên, bên trên trưng bày một hộp thủy tinh nhỏ, tỏa sáng lấp lánh thu hút ánh mắt của mọi người.

“Ánh Sáng Vĩnh Hằng và Vua Thế Giới đều không có giá khởi điểm, cũng không hạn chế tăng giá! Các vị, có thể bắt đầu đấu giá rồi!” Tưởng Sương cao giọng nói.

Tách tách tách!

Những phóng viên đến đây đều nhanh chóng giơ máy ảnh lên chụp, đây là thời khắc quan trọng nhất, hai món trang sức giá trị giá hơn chục triệu tệ này là trọng điểm tuyên truyền, không thể dễ dàng bỏ qua những bức ảnh này.

Sự xuất hiện này dẫn đến làn sóng hoan hô trong hội trường!

Ngay lúc những khách quý và chuyên gia trang sức lộ ra vẻ mặt muốn hành động, chuẩn bị tham gia cuộc đấu giá.

“E hèm.”

Tôn Hằng ho khan hai tiếng rồi đứng lên.

“Các vị, hai món trang sức này Tôn Hằng tôi đều muốn có!” Tôn Hằng nói với vẻ ngạo nghễ: “Vậy nên, tôi hy vọng những người ở đây không nên ra giá nữa, nếu không chính là muốn đắc tội Tôn Hằng này rồi!”

“Lời cảnh cáo của tôi nay đặt tại đây. Hôm nay nếu ai phá hỏng chuyện của tôi, thì đừng trách Tôn Hằng này bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo!” Tôn Hằng lạnh lùng nói, ánh mắt đảo qua những người có mặt.

“Chuyện này!”

“Có phải là quá…”

Sắc mặt những khách quý và chuyên gia trang sức ở đây đều trở nên khó coi, không ngờ được Tôn Hằng sẽ độc tài như thế.

Nhưng cũng không có ai đứng lên phản đối, dù sao thì thế lực của Tôn gia tại thành phố Thanh Vân thực sự quá lớn mạnh, không ai bằng lòng đắc tội Tôn Hằng vì chuyện đấu giá trang sức.

Hơn nữa, trong những người có mặt ở đây có thể đấu giá món trang sức trị giá chục triệu tệ này cũng chỉ có hai ba mươi người, đều là nhân vật nổi tiếng trong giới, không ai muốn đi kiếm chuyện với cậu Tôn cả.

Chỉ trong một thoáng, hội trường lặng ngắt như tờ.

Tôn Hằng nở nụ cười đắc ý, nói: “Bây giờ tôi xin ra giá, Ánh Sáng Vĩnh Hằng mười triệu tệ! Vua Thế Giới một tệ!”

“Này! Giá khởi điểm một tệ, lại còn không cho người khác đấu giá?”

“Có phải quá ác rồi không…”

Những khách quý và chuyên gia tại đây đều mắt chữ O mồm chữ A, bị hành động của Tôn Hằng hù đến ngơ ngẩn.

“MC Tưởng, cách làm của tôi hẳn là vẫn đúng quy tắc nhỉ? Trước đó cô có nói không giới hạn giá khởi điểm đúng không?” Tôn Hằng nhìn Tưởng Sương, nói vô cùng nghiêm túc, tỏ rõ điệu bộ một công tử nhà giàu.

“Chuyện này.” Tưởng Sương ngại ngùng cười, cô chỉ là một MC nho nhỏ, nào dám đắc tội Tôn Hằng.

“Quả thực là vẫn đúng quy tắc.” Tưởng Sương bất đắc dĩ gật đầu.

“Các vị có thể sẽ không rõ vì sao tôi lại ra giá một tệ cho Vua Thế Giới. Để tôi nói cho các vị vậy.” Tôn Hằng kiêu ngạo nói.

“Tôi đường đường là Tôn Hằng dĩ nhiên không phải không bỏ nổi chút tiền, cũng không phải thèm muốn thứ trang sức này.” Tôn Hằng nhếch miệng cười châm biếm nhìn về phía Trương Kỳ Mạt.

“Mà là tác giả của Vua Thế Giới, Trương Kỳ Mạt, theo như tôi thấy là một nhà thiết kế trang sức vô cùng rác rưởi, hoàn toàn không đủ tư cách thiết kế trang sức!” Tôn Hằng nói như đinh đóng cột: “Thế nên, tác phẩm của cô ta, cũng chỉ xứng với cái giá rẻ mạt này thôi!”

“Anh thật quá đáng! Anh dựa vào đâu mà làm như vậy?” Trương Kỳ Mạt không nhịn được đứng bật dậy chất vấn, vẻ mặt đầy giận dữ.

Cách làm của Tôn Hằng, quả thực là không phải của con người nữa rồi!

“Dựa vào đâu? Dựa vào việc tôi có tiền, đủ chưa hả?” Tôn Hằng kinh thường nói: “Nếu như cô không phục thì cứ lấy tiền ra mà đấu giá với tôi này! Cô có tiền nhiều như thế không? Cô dám đắc tội tôi không?”

“Hơn nữa tôi nói cho cô biết, Trương Kỳ Mạt, tôi đấu giá được Vua Thế Giới do cô thiết kế,“ Tôn Hằng cười lạnh nói: “Tôi sẽ đập vỡ nó ngay trước mặt cô và Lâm Ẩn! Để hai người hiểu rõ một nguyên tắc thực tế, đó là nó cũng rẻ mạt như hai người vậy, không đáng một xu!”

“Anh!” Mặt Trương Kỳ Mạt tái nhợt lại, tức đến mức suýt ngất xỉu, máu nóng xông thẳng lên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.