Trên mặt Lâm Ẩn mang theo sự nghi ngờ, nhìn qua những người tuyết này đều có trí tuệ, nhưng vì sao lại không ra tay với anh mà để một mình anh ở lại trong hang núi có suối Sinh Mệnh và linh quả Huyền Huyên.
Ngài Cố gọi nơi này là mật địa Long phủ.
Chẳng lẽ đây là đường lui sư phụ để lại?
Vào lúc Lâm Ẩn đang suy nghĩ miên man, một bóng dáng nhẹ nhàng đáp xuống từ trên trời, chính là ông lão anh từng thấy ở cổng thị trấn Người Tuyết.
Lúc đó anh đã cảm thấy ông lão này sâu không lường được, bây giờ xem ra đúng là như thế thật.
Đoán chừng mấy người tuyết kia cũng đều nghe theo lệnh của ông lão.
Nhưng không biết vì sao ông lão lại bảo người tuyết để anh ở lại trong hang núi?
“Tôi biết trong lòng cậu thấy khó hiểu”.
Ông lão nhìn dáng vẻ suy yếu của Lâm Ẩn, duỗi tay một cái, chìa khoá để trước ngực Lâm Ẩn lập tức bay ra ngoài, ông lão nhìn cái chìa khoá kia, lạnh nhạt nói: “Đây thật sự là mật địa tiền bối của cậu ở Long phủ để lại, hai mươi năm trước, Long phủ của cậu cũng có một ông lão tới đây, nhưng khi đó linh quả Huyền Nguyên vẫn chưa chín, cho nên ông ấy rời khỏi”.
“Nhưng không ngờ sau hai mươi năm lại có nhiều người tìm đến đây như vậy, nếu không phải cảm nhận được cậu mang theo chìa khoá này, tôi cũng sẽ không giải cấm chế của hang núi cho cậu đi vào!”.
“Một trăm tám mươi năm trước một vị tiền bối ở Long phủ của cậu tặng tôi một linh quả Huyền Nguyên, tôi đồng ý bảo vệ cây linh quả Huyền Nguyên thay ông ấy một trăm tám mươi năm, tôi đã làm được rồi”.
“Tôi hy vọng cậu để lại một trong linh quả Huyền Nguyên cho cháu trai tôi Munda, với thực lực của nó đã có thể sử dụng linh quả Huyền Nguyên từ lâu rồi, nhưng thế hệ sau của vị tiền bối kia không có mặt, tôi không tiện tự ý lấy, cậu có đồng ý không”.
Lâm Ẩn chắp tay với ông lão nói: “Đương nhiên tôi sẽ đồng ý rồi”.
Anh không ngờ ông lão lại cũng là người tuyết, nhưng nhìn ông ấy giống y như người bình thường, cho nên mới không nghĩ theo hướng đó.
Hơn nữa thực lực của ông lão này sâu không lường được, chắc chắn là cao thủ Thần cảnh trong truyền thuyết, nếu không cũng không thể bảo vệ linh quả Huyền Nguyên một trăm tám mươi năm không chết.
Nếu ông ấy muốn lấy linh quả Huyền Nguyên cũng chỉ là chuyện tiện tay thôi, nhưng lại tuân thủ giao hẹn, khinh thường làm ra chuyện nuốt lời.
Ông lão thở dài một tiếng, nói: “Tôi đã không quan tâm đến chuyện đời nhiều năm rồi, nhưng không ngờ Long phủ của cậu lại xuống dốc đến mức này, ngay cả một cao thủ Thần cảnh cũng không có”.
“Có rất nhiều cao thủ Thần cảnh sao?”.
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi, anh cảm thấy mình cũng coi như hiểu biết giới lánh đời, nhưng lại chưa từng nghe nói tới thế lực nào có cao thủ Thần cảnh toạ trấn, ông lão người tuyết này là cao thủ Thần cảnh đầu tiên mà anh nhìn thấy.
“Bây giờ tôi không rõ lắm, nhưng một trăm tám mươi năm trước, tuy cao thủ Thần cảnh không nhiều lắm, nhưng ít nhất có thể kể ra được mười mấy người, chỉ là lúc đó thực lực của tôi không đủ, cũng chưa từng qua lại với bọn họ”, ông lão chậm rãi nói.
“Mười mấy người?”.
Lâm Ẩn nhíu mày, theo lý thuyết cao thủ Thần cảnh sống hơn một trăm tuổi hoàn toàn không có vấn đề, nhưng bây giờ trong giới lánh đời hoàn toàn không có truyền thuyết của những cao thủ Thần cảnh này, như bị cố ý lãng quên vậy.
“Sao vậy? Long phủ các cậu không có ghi chép gì sao? Lúc đó phủ quân của Long phủ các cậu và một vị Long Vương là cao thủ Thần cảnh, mà cái cây này cũng là tiền bối Long Vương kia phát hiện”, ông lão cũng nhíu mày, ông ấy vốn chỉ là một người tuyết bình thường trong cánh đồng tuyết, có duyên tu hành được cảnh giới trên bảng Thiên, cũng không quen thuộc với giới võ đạo lúc đó, những chuyện này là lúc vị tiền bối Long Vương kia bế quan nói cho ông ấy nghe.
“Hoàn toàn không có ghi chép lại!”, Lâm Ẩn lắc đầu nói.
Ông lão cũng lắc đầu: “Chuyện này hơi kỳ lạ, nhưng bây giờ thực lực của cậu cũng khá, mấy năm nay suối Sinh Mệnh tích góp được không ít, cậu tu luyện đến Thần cảnh rồi hẳn rời đi, thực lực đối thủ của cậu không tệ, bây giờ cậu chống lại bọn họ thì chỉ có một con đường chết thôi”.
“Tôi vốn có thể giết chết bọn họ thay cậu, nhưng là người thừa kế Long phủ, rất nhiều chuyện vẫn phải cần cậu tự giải quyết”.
Lâm Ẩn gật đầu, bây giờ anh có những tài nguyên này, chắc chắn không cần bao nhiêu thời gian sẽ có thể thắng mấy người ngài Cố, đến lúc đó anh sẽ từng bước giải quyết những kẻ phản bội Long phủ này.
…
Mấy người ngài Cố và Caesar chạy đi hơn trăm dặm mới dừng chân lại.
Lúc này nhóm bọn họ chỉ còn lại chưa tới mười người, hơn nữa ai cũng bị thương, lần này gần như điều hết tất cả đàn em tinh nhuệ của Long phủ và Caesar, không ngờ chỉ còn lại được mấy người.
“Phủ quân, chúng ta phải làm thế nào đây?”.
Trên người Tiêu Túng Hoành tả tơi, đứng ở một bên nhỏ giọng hỏi.
“Sao tôi biết nên làm thế nào được!”.
Ngài Cố sắc mặt u ám, cũng không còn vẻ bình thản ung dung lúc trước nữa, khi nãy người nọ chỉ gầm lên một tiếng đã khiến Caesar bị thương, khiến lão ta mất tập trung, cao thủ cấp bậc này, bọn họ hoàn toàn không thể nào chống lại được.
“Caesar, người trong bóng tối khi nãy là cao thủ Thần cảnh phải không!”.
Ngài Cố nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, nếu không phải cao thủ Thần cảnh thì không thể nào chỉ quát khẽ một tiếng đã làm tôi bị thương được!”, Caesar nặng nề nói.
Trên đời này đã trăm năm nay không có cao thủ Thần cảnh xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện một người, nếu khi nãy cao thủ Thần cảnh kia tự mình ra tay thì không ai trong bọn họ có thể chạy thoát cả.
“Tôi về trước đây!”.
Caesar nhíu mày, xoay người về trước, chuyện lớn như cao thủ Thần cảnh xuất hiện, ông ấy phải trở về chuẩn bị mới được.
Đợi Caesar đi rồi, Tiêu Túng Hoành mới nhỏ giọng nói: “Phủ quân, tuy không có được linh quả Huyền Nguyên, nhưng Lâm Ẩn đã chết, Lâm Kình Thương mất tích, đây chính là lúc thống nhất giới lánh đời Long Quốc”.
“Hừ!”.
Ngài Cố hừ lạnh một tiếng: “Tuy Lâm Kình Thương đã mất tích, nhưng có chết hay không vẫn chưa xác định được? Chẳng lẽ ông cho rằng ông già của Lăng Tiêu Môn kia dễ trêu vào à?”.
“Lần này Long phủ của chúng ta thiệt hại nặng nề, trong Long phủ vẫn còn vài người ủng hộ phủ quân tiền nhiệm, lần này trở về nên đề phòng tránh bọn họ gây chuyện!”.
Tiêu Túng Hoành mỉm cười nói: “Chỉ cần phủ quân ngài vẫn còn, những người đó cũng không gây ra chuyện lớn gì được!”.
Ngài Cố không cam lòng nhìn về phía hang núi, xoay người rời đi.
Trên Bắc Cực Băng Nguyên lại trở về sự yên tĩnh khi xưa, còn Lâm Ẩn trong hang núi thì bắt đầu bế quan.
…
Lâm Ẩn đã chết? Lâm Kình Thương thì mất tích?
Lúc tin tức này rơi vào tai giới lánh đời, mọi người đều thấy giật mình.
Vốn có rất nhiều người không tin, nhưng sau khi Tiêu Túng Hoành ra mặt nói rõ, lão Tước gia của thế giới ngầm phương Tây cũng ra mặt làm chứng, cả giới lánh đời đều sôi trào.
Lâm Ẩn là một ngôi sao mới mọc trong giới lánh đời, nhưng lại cứ chết đi như thế!
Vốn tưởng rằng sau Lâm Kình Thương, nhà họ Lâm lại có một cao thủ trấn áp thế giới xuất hiện, không ngờ lại cứ ngã xuống như vậy. Hơn nữa bây giờ Lâm Kình Thương cũng mất tích, mặc dù nhà họ Lâm có mười mấy cao thủ bảng Thiên cũng không có cao thủ trên bảng Thiên toạ trấn, không ngăn cản được những thế lực như hổ rình mồi kia.