“Được rồi, đã đến giờ. Các vị đại biểu thế gia hãy đàm phán ngay tại đây đi”, Từ Cửu Linh bỗng nhiên mở miệng nói, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm quét mắt nhìn mọi người ở đây.
“Các vị cũng đều đã xem qua đề án của chủ tịch Park. Dựa theo theo quy trình bình thường, các vị đại biểu sẽ bỏ phiếu quyết định, người không tới coi như bỏ quyền”.
Nói đến đây, một nhóm người ủng hộ nhà họ Từ ngồi phía dưới đều đứng lên.
“Tôi quyết định ủng hộ phương án tập đoàn Từ thị và tập đoàn Thất Tinh hợp tác với nhau”.
“Tôi cũng ủng hộ, trước mắt cũng chỉ có phương án của cụ nhà họ Từ là sâu sắc và hợp lý nhất, là vì suy nghĩ cho lợi ích của mọi người. Mà bên phía cậu Ẩn kia, ngay cả người cũng chưa thấy đâu”.
“Các vị đang ngồi đây ai cũng là người bận bịu. Đối với tập đoàn Lâm thị còn không đến tham gia hội nghị thượng đỉnh lần này, còn ôm ấp hi vọng gì nữa? Thái độ như vậy, mọi người dám đặt cược tài sản của mình trên tay tập đoàn của họ sao?”.
Một nhóm rất đông người tích cực hưởng ứng, chửi bới Lâm Ẩn và nịnh hót nhà họ Từ.
Còn một bộ phận khác thì vẫn giữ im lặng, không dám nói bừa.
Công Tôn Phi Hồng sắc mặt nặng nề, dẫn hai tùy tùng đi tới, ngồi vào bàn đàm phán.
“Khoan đã”.
Triệu Thừa Kiền bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói: “Cụ Từ, năm đại biểu lớn của hội thương mại ở thủ đô vẫn còn hai ghế trống, một mình cụ muốn diễn kịch một vai sao?”.
“Tôi khuyên các vị, chờ sau khi cậu Ẩn tới hội trường rồi hãy đưa ra quyết định cũng không muộn”.
Triệu Thừa Kiền đứng ra nói những lời như vậy, làm rất nhiều nhân vật nổi tiếng đang quan sát do dự, vẻ mặt cũng trở nên chần chờ.
Rầm!
Từ Cửu Linh đột nhiên đập bàn một tiếng, trông vô cùng khí thế, thổi râu trừng mắt, lạnh lùng nói: “Thằng ranh Lâm Ẩn kia là cái thá gì? Mọi người chờ một mình cậu ta sao? Cậu ta có thể diện lớn đến thế à?”.
“Hừ!”, Từ Cửu Linh hừ lạnh một tiếng, vô cùng uy nghiêm nói: “Đúng là không ra thể thống gì cả? Cậu ta không tới rõ ràng là cậu ta không có năng lực! Chờ cậu ta? Lập tức bắt đầu theo quy trình, bắt đầu bỏ phiếu quyết định đi”.
“Ha, Triệu Thừa Kiền, đầu óc cậu có phải có vấn đề hay không?”, Từ Bạch Hạc ở bên cạnh cười lạnh nói: “Các vị ngồi đây, gom chung tất cả mọi người lại đã nắm giữ hơn một nửa mạch máu kinh tế của thủ đô. Cậu bảo nhiều người có máu mặt như vậy đợi một mình Lâm Ẩn? Cậu ta có tài đức gì?”.
“Không sai, cậu Triệu, bản thân cậu cũng là một trong các đại biểu của hội thương mại thủ đô, nếu cậu cảm thấy đề án của cụ nhà họ Từ và tập đoàn chúng tôi có vấn đề, cậu cũng có thể lấy phương án của mình ra, để mọi người cùng so sánh”, Park Kim Hoon tỏ vẻ hài hước: “Mà không phải ở đây gây rối, tay không không có bằng chứng lại muốn các vị ở đây từ chối lợi ích dễ như trở bàn tay ư?”.
Mấy lời này khá là tàn nhẫn.
Với các phương án lớn liên quan đến thành Thiên Long, chỉ có một mình kế hoạch nhà họ Từ là vô cũng rõ ràng, được rất nhiều chữ ký phê duyệt.
Lâm Ẩn không xuất hiện, thì cũng chẳng còn ai chuẩn bị phương án để so sánh...
Vậy thì ngoài nhà họ Từ, còn có thế lựa chọn ai? Đặc biệt là đề án của nhà họ Từ còn hấp dẫn như vậy.
“Cụ!”.
Triệu Thừa Kiền sầm mặt, trong lòng biết trước tình hình này, chỉ với uy vọng của một mình anh ta, sẽ không trấn áp được lão già Từ Cửu Linh và Park Kim Hoon này.
Chuyện liên quan đến miếng bánh lợi ích lớn như thành Thiên Long này, chỉ dựa vào uy thế thì không thể trấn áp được, mà cần phải đưa ra được chút lợi ích thực tế.
Nhưng mà ngay lúc này, anh ta lấy đâu ra một phương án chân thật đáng tin cậy để ganh đua cao thấp với nhà họ Từ. Anh ta cũng không dám tùy tiện quyết định, đưa ra hứa hẹn thay Lâm Ẩn...
Lúc này, cưỡi lên lưng cọp khó xuống.
“Được rồi, Triệu Thừa Kiền, cậu còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện cũng thôi đi, tôi đây cũng lười so đo với hạng thanh niên như cậu. Cũng không bận tâm nhà họ Triệu các người có ủng hộ hay không, dù sao thì bàn xoay thành Thiên Long này, có thiếu ai đi nữa cũng sẽ vận hành như thường mà thôi!”.
“Tôi cũng gửi tới các vị đang ngồi đây một lời như thế”, Từ Cửu Linh chậm rãi đứng lên, mặt đầy uy nghiêm nói: “Mọi người thích ủng hộ hay giữ ý kiến không ủng hộ, thì nếu không có phương án khác, không còn ý kiến gì nữa, dựa theo quy định, quy trình và thủ tục của hội thương mại ở thủ đô, tương lai, nhà họ Từ chúng tôi sẽ chủ trì quy hoạch tất cả các công việc thương mại ở thành Thiên Long”.
Nói xong, Từ Cửu Linh hờ hững quét mắt nhìn quang một vòng.
“Còn có ai phản đối nữa hay không?”.
Sau khi nghe những lời quyết liệt bá đạo như vậy của Từ Cửu Linh, một nhóm người vốn định đứng về phía Lâm Ẩn phần lớn đều rơi vào trầm tư.
Mà nhà họ Tư Mã, và cả một số đại biểu tài phiệt thế gia nhỏ đứng về phe nhà họ Từ lại rộ ra sự vui mừng.
Rầm rầm rầm.
Đúng lúc này, lối vào hội trường đại hội, một nhóm vệ sĩ mặc đồ vest vội vàng chạy vào, cùng với một nhóm nhân viên thương vụ.
Ninh Khuyết và Vu Tắc Thành vội vàng chạy vào.
“Các vị, khoan đã. Mời mọi người cùng xem qua đề án của tập đoàn Lâm thị ở thủ đô đã rồi hãy nói”.
Ninh Khuyết chạy vào bàn đàm phán, nhìn mọi người, nghiêm nghị nói.
“Phát cho mọi người đi”, Ninh Khuyết chỉ huy nhóm nhân viên thương vụ, chậm rãi nói: “Xin lỗi các vị, trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Cậu Ẩn có việc bận, chờ lát nữa sẽ đích thân tới đây”.
“Ồ?”.
Sau khi Ninh Khuyết xuất hiện, Từ Cửu Linh để lộ vẻ bất ngờ, nhìn chằm chằm ông ấy bằng ánh mắt bất thiện.
Nhóm nhân viên kinh doanh Ninh Khuyết dẫn đến đây cũng hành động rất nhanh, chia cho mỗi người đang ngồi đây một tập tài liệu.
“Các vị, mọi người thấy rồi chứ, đây là đề án cậu Ẩn sai tôi chuẩn bị cho mọi người. Tôi khuyên các vị, trước khi cậu Ẩn tới đây, hãy lựa chọn cho cẩn thận, đừng đứng sai đội”, Ninh Khuyết nghiêm nghị nói, sau đó nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống bàn đàm phán.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt những người ở đây đều rất phức tạp.
Bầu không khí trên bàn đàm phán càng sặc mùi thuốc súng.
“Ông Vu, chỗ Lâm Ẩn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy?”.
Lúc này, Triệu Linh Nhi tìm được Vu Tắc Thành, quan tâm hỏi.
“Chuyện này...”, Vu Tắc Thành vẻ mặt chần chờ một hồi, nhìn Triệu Linh Nhi, lại nhìn sang Triệu Thừa Kiền, trầm ngâm nói: “Trên đường anh Ẩn gặp mai phục, có một nhóm người Phù Tang ngăn cản anh ấy. Nên anh ấy để chúng tôi tới đây theo sát tiến trình hội nghĩ trước, anh ấy sẽ tới sau”.
“Người Phù Tang?”, Triệu Thừa Kiền không biết đang nghi ngờ hay sợ hãi, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, trong lòng biết được đây là hậu họa sau khi giết Cung Cửu lần trước, người đạo Thiên Cơ mới tới đây..
Nếu không, cao thủ bình thường đúng là không ngăn được Lâm Ẩn.
“Ông Vu, đã như vậy, chúng ta cứ dựa theo căn dặn của cậu Ẩn, ổn định tình hình giúp cậu ấy trước”.
Triệu Thừa Kiền sắc mặt nghiêm nghị, dẫn theo Triệu Linh Nhi và Vu Tắc Thành đi về phía bàn đàm phán.
Bên bàn đàm phán, Ninh Khuyết và Từ Bạch Hạc đang trang cãi tới mặt đỏ tía tai, khẩu chiến ác liệt với nhau.
“Ninh Khuyết, anh đừng có mà không biết tốt xấu, đi đến bước này rồi, anh còn dám chống lại nhà họ Từ chúng tôi? Anh cho rằng Lâm Ẩn còn có thể bảo vệ được anh sao?”, Từ Bạch Hạc lạnh giọng quát lớn, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Mắt thấy sắp giải quyết xong tất cả mọi chuyện, thế mà Ninh Khuyết lại chạy tới phá rối?
Chẳng lẽ bên Musashi Juro đã xảy ra chuyện, còn thả cá lọt lưới ra?
Dựa theo tình báo ăn cắp được lúc trước, Ninh Khuyết và Lâm Ẩn phải ngồi cùng một chiếc xe tới đây mới đúng.
“Từ Bạch Hạc, ông đừng tưởng rằng chút thủ đoạn ba xu này của công có thể thực hiện được”, Ninh Khuyết trầm giọng nói, trong ánh mắt đầy sát ý.
Nếu không phải đi cùng một chiếc xe với anh Ẩn nên mới tránh được một kiếp, thì ông ấy đã bị đám mất trí Từ Bạch Hạc này nổ chết tại chỗ rồi!”.
“Láo xược!”.
Rầm!
Từ Cửu Linh đập bàn thật mạnh, giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Khuyết.
“Cậu có tư cách gì để đàm phán? Có thân phận gì mà ngồi ngang hàng với tôi trên bàn đàm phán?”.