“Nam thì giết, nữ giữ lại cho tôi!”.
Cậu Tần quát lớn bằng khuôn mặt vô cùng tàn nhẫn, tuy rằng cánh tay bị bẻ gãy nhưng vẫn không bớt được suy nghĩ dâm tà.
Trần Hạo nhìn cậu Tần bằng ánh mắt khinh thường. Nếu không phải vì làm quen với nhân vật lớn phía sau cậu Tần, gã sẽ ăn nói khép nép lấy lòng đồ ngu ngốc này sao?
Nhưng nếu kẻ ngu ngốc này đã mở miệng, Trần Hạo vẫn lên tiếng ra lệnh:
“Nghe lời cậu Tần, nam thì giết, nữ trói lại đưa tới phòng cậu Tần đi!”.
Người tham gia bữa tiệc đều sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi chuyện đang xảy ra.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Đây là quan điểm chung của tất cả mọi người.
Ở Giang Bắc mà có người dám ra tay với mấy vị kia, hơn nữa hình như còn phế đi một vị khách quý của cậu Trần, chuyện này chắc chắn gay go rồi.
Lâm Ẩn khẽ mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Liễu Thanh Ti ra tay, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Mấy vệ sĩ liếc nhìn nhau, tiến lên bao vây Liễu Thanh Ti.
Vẻ mặt của mấy người này hơi căng thẳng, vừa rồi họ còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Liễu Thanh Ti thì cánh tay của cậu Tần đã bị bẻ gãy, họ chắc chắn không phải là đối thủ của chị ta.
“Dừng tay!”.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét lớn truyền tới từ cửa câu lạc bộ.
Khi vừa mới xảy ra mâu thuẫn, Đinh Văn Nhạc đã nhận được điện thoại nên vội vàng chạy tới đây. Câu lạc bộ này vốn là sản nghiệp dưới danh nghĩa của lão, nhờ nó mà chuyện làm ăn của lão cũng được mở rộng hơn rất nhiều. Tuy rằng không thể so sánh được với mấy gia tộc lớn kia, nhưng cũng có thể coi là người có tiếng nói ở Giang Bắc.
Khi lão bước vào câu lạc bộ, trong nháy mắt nhìn thấy Liễu Thanh Ti, lão biết hôm nay mình xong rồi. Mấy cậu chủ Trần Hạo này chưa gặp Liễu Thanh Ti, nhưng lão từng gặp rồi.
Lão cũng có một số mối làm ăn ở Trung Hải, trong một bữa tiệc, đã may mắn gặp được Liễu Thanh Ti nên có ấn tượng rất sâu sắc với vị nữ hoàng ngầm ở Trung Hải này.
Tuy rằng không biết vì sao Liễu Thanh Ti lại tới Giang Bắc, nhưng tuyệt đối không thể để Liễu Thanh Ti và mấy cậu chủ kia xảy ra mâu thuẫn ở trong câu lạc bộ của lão được, bên nào lão cũng không đắc tội nổi.
“Sao vậy? Ông chủ Đinh muốn ra mặt bảo vệ cô ta sao?”, Trần Hạo dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đinh Văn Nhạc. Tuy rằng Đinh Văn Nhạc cũng coi như một nhân vật có tiếng nói ở Giang Bắc, nhưng so với nhà họ Trần của gã thì chẳng là cái thá gì.
“Cậu Trần hiểu lầm rồi”, Đinh Văn Nhạc vội vàng cười lấy lòng, nói:
“Cô Liễu, cậu Trần, giữa hai người nhất định có hiểu lầm, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi?”.
“Nói con mẹ ông ấy!”.
Thấy Đinh Văn Nhạc tới đây để khuyên can, cậu Tần quát to: “Tay ông đây đã thành ra thế này rồi, Trần, sao Hạo anh chưa ra tay, còn muốn làm quen với cậu Lâm nữa không?”.
Nghe vậy, Trần Hạo liếc mắt nhìn mấy vệ sĩ, nói với Đinh Văn Nhạc: “Ông chủ Đinh, ông tránh ra đi, đừng làm tôi khó xử!”.
“Cậu Trần, không thể ra tay được đâu, cô ấy là Liễu Thanh Ti ở Trung Hải đấy!”, Đinh Văn Nhạc vội vàng nói.
“Liễu Thanh Ti?”.
Trần Hạo nhíu mày, cái tên này hơi quen, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
“Liễu Thanh Ti, không phải là nữ hoàng ngầm ở Đông Hải kia sao?”.
Một cậu ấm đứng phía sau Trần Hạo kinh ngạc lên tiếng. Giang Bắc quá gần Trung Hải, tuy rằng thế lực giữa hai nơi có rất ít liên quan, nhưng danh tiếng của Liễu Thanh Ti gã ta cũng đã nghe nói tới.
“Cái gì!”.
Trần Hạo cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không ngờ người phụ nữ xinh đẹp này lại là vị kia ở Trung Hải. Nếu động vào Liễu Thanh Ti, hậu quả gã không thể gánh nổi.
“Cậu Trần, cậu xem, nếu mọi người có hiểu lầm gì thì nên nói chuyện hóa giải mới tốt!”, Đinh Văn Nhạc nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Trần Hạo có thể nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chuyện hôm nay mỗi người lùi một bước, thì sẽ rất dễ giải quyết.
“Nữ hoàng ngầm chó má gì chứ? Có thể lớn hơn cậu Lâm sao?”, cậu Tần hô lớn với vẻ mặt dữ tợn. Nếu hôm nay Trần Hạo buông tha cho hai người này, vậy cánh tay gã gãy uổng công sao.
“Cậu Lâm? Cậu Lâm nào cơ?”, Lâm Ẩn đứng một bên đột nhiên hỏi.
“Đồ nhà quê như anh thì biết cái gì?”, Trần Hạo nhíu mày, quay đầu nói với Liễu Thanh Ti: “Chị Liễu, cậu Tần là bạn cậu Lâm của nhà họ Lâm ở Thương Châu, chị đánh gãy một cánh tay của cậu ấy, thì phải đi với tôi một chuyến để giải thích cho cậu Lâm!”.
“Chị Liễu hẳn đã nghe nói tới nhà họ Lâm ở Lang Gia, Thương Châu rồi nhỉ!”.
Nói xong, Trần Hạo cười ngạo nghễ, gã cũng đã nghe nói uy danh của nhà họ Lâm ở Lang Gia. Ở Long Quốc, không mấy thế lực dám trở thành kẻ địch của nhà họ Lâm, với thế lực của nhà họ Trần, ngay cả gặp mặt người nhà họ Lâm cũng không gặp được.
Chỉ cần có thể bám lấy nhà họ Lâm ở Lang Gia, cho dù đắc tội với nữ hoàng ngầm ở Trung Hải cũng không sao cả.
“Nhà họ Lâm ở Lang Gia!”.
Mấy cậu chủ ở xung quanh đều biến sắc, với địa vị của bọn họ ít nhiều cũng có thể biết được một ít tin tức trong giới lánh đời. Trong khoảng thời gian này, uy danh của nhà họ Lâm ở Lang Gia có thể nói là như sấm bên tai.
“Nhà họ Lâm ở Lang Gia?”.
Liễu Thanh Ti cười cười liếc qua Lâm Ẩn, nhà họ Lâm ở Lang Gia có được uy thế như vậy hoàn toàn bởi vì có Lâm Ẩn. Bây giờ lại vì một cậu chủ của nhà họ Lâm mà đắc tội với Lâm Ẩn, cứ nghĩ lại thấy thật nực cười!
“Sao nào?”.
Trần Hạo nhíu mày, nói: “Chị Liễu khinh thường nhà họ Lâm ở Lang Gia sao? Cho dù phía sau chị Liễu có người làm chỗ dựa, thì nhà họ Lâm cũng không phải thế lực chị có thể chọc vào!”.
Đinh Văn Nhạc đứng một bên không nói, những người này lão đều không đắc tội nổi, càng đừng nói đến nhà họ Lâm.
“Tôi đương nhiên không khinh thường nhà họ Lâm ở Lang Gia, chỉ là các người chắc nhà họ Lâm sẽ ra mặt vì hắn sao?”, Liễu Thanh Ti cười cười, chỉ vào cậu Tần nói.
“Con điếm này, nói chuyện chú ý một chút!”.
Cậu Tần nghiến răng nghiến lợi nhìn Liễu Thanh Ti, nói với Trần Hạo: “Trần Hạo, còn không mau bắt lấy chị ta, cậu Lâm đang ở Giang Bắc, tôi sẽ lập tức mời cậu Lâm tới đây!”.
“Bắt lấy bọn họ cho tôi!”.
Trần Hạo nghe vậy ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn, mấy tên vệ sĩ phía sau cũng vội vàng ra tay, nhào về phía Liễu Thanh Ti.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu rên, mấy tên vệ sĩ liền ngã xuống đất, không biết sống hay chết.
Liễu Thanh Tin nhìn mấy người Trần Hạo bằng ánh mắt nghiền ngẫm, chị ta cũng muốn nhìn xem lát nữa sau cậu Lâm kia nhìn thấy Lâm Ẩn sẽ có vẻ mặt như thế nào.
“Cậu Ẩn, chờ lát nữa cậu Lâm kia tới, cậu nhất định phải bảo vệ người ta đấy!”, Liễu Thanh Ti đi đến bên cạnh Lâm Ẩn, dịu dàng nói.
Lâm Ẩn liếc nhìn Liễu Thanh Ti, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng muốn nhìn xem nhân vật nào của nhà họ Lâm giao du với mấy kẻ không đứng đắn này, ngay cả chuyện bắt cóc cũng làm được!”.
“Ranh con, nói chuyện cẩn thận một chút!”, Trần Hạo híp mắt lại, ánh mặt lộ ra tia sáng lạnh lùng, nói: “Ở Giang Bắc, tôi không phải là người cậu có thể trêu chọc, cậu Lâm cũng không phải người cậu có thể đụng vào!”.
“Sư phụ Khâu, phiền ông rồi!”.
Mấy tên vệ sĩ sống hay chết, gã căn bản không để trong lòng, là cậu chủ ở Giang Bắc, bên cạnh sao có thể thiếu mấy người bảo vệ như vậy, sư phụ Khâu là người bố gã dùng một số tiền lớn mời tới để bảo vệ gã. Gã đã tận mắt chứng kiến sư phụ Khâu có thể sống sót trong mưa bom bão đạn, thậm chí giết ngược lại mấy tên cầm súng.
Một người mặc bộ đồ luyện công màu trắng chậm rãi đi ra từ chỗ tối, nhìn Liễu Thanh Ti lắc lắc đầu, nói: “Còn nhỏ tuổi như thế đã có thực lực như vậy, đánh tiếc hôm nay sẽ phải chết ở đây!”.
Vừa rồi lão ta cũng thấy Liễu Thanh Ti ra tay, đối phó mấy ngườithường mà thôi, lão ta cũng có thể dễ dàng làm được.
“Ha, khoác lác!”.
Liễu Thanh Ti nhìn lão ta bằng vẻ mặt khinh thường, một cao thủ bảng Nhân nho nhỏ lại dám nói lời ngông cuồng trước mặt chị ta.
“Ra tay đi, nếu tôi ra tay trước, tôi sợ ngay cả cơ hội động đậy ông cũng không có!”, Liễu Thanh Ti lắc đầu nói.
“Muốn chết!”.
Sư phụ Khâu đã trở thành cao thủ bảng Nhân nhiều năm, nào chịu được sự khinh thường của một cô gái nhỏ.
Lão ta đột nhiên lắc mình, vọt tới.