Khu biệt thự Tòng Long, trong biệt thự sang trọng nhất nằm ở chính giữa, có tới bảy mươi, tám mươi vệ sĩ mặc vest đứng canh gác xung quanh rất nghiêm ngặt, tuần tra canh giữ ở khắp nơi, trông rất có khí thế.
Lâm Ẩn cùng bố con Công Tôn Phi Hồng đi vào trong căn biệt thự.
Bên trong được trang trí vô cùng tinh tế, hai bên hành lang dài trăm mét đều là vệ sĩ đeo kính râm nghiêm mặt đứng canh chừng, Công Tôn Phi Hồng đi đến đâu, tất cả đều cúi đầu chào hỏi rất cung kính.
Đi đến cuối hành lang dài trăm mét này là một gian phòng khách kiểu Trung Quốc, bên trong bài trí theo phong cách cổ kính, xung quanh đều treo tranh chữ quý báu.
Lâm Ẩn vừa vào cửa, lập tức đã phải hứng lấy vô số ánh mắt đánh giá.
Trong gian phòng có hơn mười nam nữ trung niên mặc âu phục chỉnh tề, ai cũng đều đang bày ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Trên chiếc giường lớn ở chính giữa, có một ông lão đầu tóc trắng xóa đang nằm, sắc mặt cụ trắng bệch, hơi thở vô cùng gấp, đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Đây là cụ già nhà họ Công Tôn, Công Tôn Tòng Long.
“Anh cả, đây là người Thu Vũ nói đấy à, là thần y đến từ tỉnh Đông Hải?” Một người đàn ông trung niên ra vẻ nghi ngờ đánh giá Lâm Ẩn, ánh mắt không mang theo ý tốt gì.
“Đúng, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là thần y được mới đến từ tỉnh Đông Hải, Lâm Ẩn, đại sư Lâm.” Công Tôn Phi Hồng nghiêm túc giới thiệu: “Đại sư Lâm được anh đặc biệt mới đến trị bệnh cho cụ nhà.”
“Anh cả, anh đùa gì thế? Trong lúc cụ nhà đang nguy cấp như thế mà anh lại mời một cậu thanh niên đến chữa bệnh cho cụ?” Người đàn ông trung niên ra vẻ bất mãn mà bảo, như thể có lòng thù địch rất lớn với Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn không tỏ ra biểu cảm gì mà nhìn sang, phát hiện mặt mũi người đàn ông trung niên này hao hao giống với Công Tôn Thạch, tai to mặt lớn, bụng phệ.
Có lẽ đây chính là bố của Công Tôn Thạch, cùng một giuộc với nhau.
“Đúng đấy, Phi Thiên, anh nói nghiêm túc cho cậu nghe, đại sư Lâm đến chữa bệnh cho cụ nhà, mấy vấn đề khác thì mong cậu đừng hỏi gì thêm nữa, bệnh tình của cụ nhà đang nguy cấp, không được chậm trễ.” Công Tôn Phi Hồng nói rất nghiêm nghị.
Công Tôn Phi Thiên hừ lạnh một tiếng rất không cam lòng, bảo: “Anh cả, anh bị lú lẫn rồi à, tên Lâm Ẩn này đã bị lộ thân phận từ lâu rồi, nó là một thằng bịp bợm ở rể vô dụng nổi tiếng khắp tỉnh Đông Hải, anh để nó chữa bệnh cho cụ nhà, lỡ chữa nhầm thì làm sao?”
Công Tôn Phi Hồng khẽ nhíu mày, trong lòng ông ấy cũng biết, Công Tôn Phi Thiên đã biết chuyện của Công Tôn Thạch con trai mình rồi, nên lần này chắc chắn sẽ không phục.
“Anh cả, em không bác bỏ uy phong của anh, nhưng anh để một tên lang băm như nó đánh Công Tôn Thạch, còn bắt Thạch Nhi liếm đế giày nó nữa? Anh làm thế có phải hơi quá đáng không?” Công Tôn Phi Thiên lạnh giọng lại bảo.
Công Tôn Phi Hồng cau mày, quát lên: “Đừng có nhắc lại nữa!”
“Bây giờ chuyện của cụ nhà mới là quan trọng nhất, ai còn làm trì hoãn thời gian nữa thì đừng trách anh nổi nóng!”
Công Tôn Phi Hồng quá uy nghiêm, vừa quát lớn một tiếng là đám người ở đây phải nuốt ngược lời định nói vào bụng lại, đua nhau ngậm miệng.
“Đại sư Lâm, mời cậu qua bắt mạch.” Công Tôn Phi Hồng nói năng rất khách khí, giơ tay ra hiệu mời.
Lâm Ẩn bình tĩnh đi đến giường Công Tôn.
“Chờ đã!”
Công Tôn Phi Thiên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, sau đó lại nhìn sang Công Tôn Phi Hồng, nghiêm mặt lại bảo: “Anh cả, em thấy hay là thôi đi. Vừa nãy đại sư Lữ đã kê đơn cho cụ nhà để ổn định lại bệnh tình rồi, nếu lỡ bị cái tên lừa đảo này làm bậy làm bạ, xảy ra vấn đề khác thì sao?”
Trong lòng Công Tôn Phi Thiên không hề phục, lần này anh cả làm việc đúng là quá đáng, thế mà lại giúp người ngoài giẫm đạp con mình ra thành như thế, chẳng khác gì là đang đánh vào mặt người làm bố như ông ta!
“Hả? Đại sư Lữ?” Công Tôn Phi Hồng thắc mắc, không biết Công Tôn Phi Thiên mời đại sư Lữ gì đấy từ đâu đến, còn giúp cụ nhà ổn định bệnh tình?
“Anh cả, em giới thiệu cho anh một chút, đây là người tài ở ẩn trong tỉnh Cao Dương, thần y Lữ Lương Ngọc, đại sư Lữ.” Công Tôn Phi Thiên ra vẻ đắc ý mà nói.
“Chào ông, tôi là Lữ Lương Ngọc.”
Một ông già xấu xí chừng năm mươi tuổi, lông mày bạc trắng, mỉm cười nói với Công Tôn Phi Hồng.
Công Tôn Phi Hồng khẽ gật đầu, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn đại sư Lữ.
“Anh cả, vừa nãy anh không thấy thuật châm cứu thần sầu của đại sư Lữ rồi, sau khi châm kim cho cụ nhà rồi kê một đơn thuốc, đã ổn định được ngay bệnh tình của cụ.” Công Tôn Phi Thiên cười rất đắc ý.
“Đúng vậy, anh hai giỏi thật đấy, mời được vị cao nhân này đến, chẳng mấy chốc đã ổn định được bệnh của cụ nhà.”
“Ừ đấy, lần này anh hai có công lớn rồi.”
Lúc này, người ở đây đều bắt đầu khen ngợi Công Tôn Phi Hồng.
Công Tôn Phi Thiên tỏ vẻ đắc ý, như thế cũng coi như đã đánh vào uy tín của Công Tôn Phi Hồng trong gia tộc.
Đúng là bị ấm đầu mà, mời một tên nhóc vắt mũi chưa sạch đến chữa bệnh cho cụ nhà, chênh lệch quá nhiều so với mình.
Vẻ mặt của Công Tôn Phi Hồng rất khó coi, có chút lo lắng nhìn sang Lâm Ẩn, nếu y thuật của Lâm Ẩn không giỏi giang như vị đại sư Lữ này, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của mình.
“Ha ha, nghe nói cậu chính là Lâm Ẩn lang băm kia à?” Vẻ mặt Lữ Lương Ngọc đầy ngạo nghễ: “Lão phu học đã ba mươi, bốn mươi năm mới dám gọi là thần y, cậu mới tí tuổi này e là cũng chẳng đủ tư cách làm chân bốc thuốc cho lão phu đâu!”
“Đúng là không biết liêm sỉ, một thằng ở rể rác rưởi vô dụng trứ danh ở tỉnh Đông Hải, đến tỉnh Cao Dương này lại lắc mình giả làm thần y? Có người đi lừa gạt trắng trợn như vậy sao?” Lữ Lương Ngọc nói năng không chút khách khí, vẻ mặt vô cùng xem thường.
Lâm Ẩn cười lạnh, nói: “Tôi cũng muốn hỏi thử ông chữa bệnh cho cụ Công Tôn bằng cách nào? Bệnh trạng ra sao? Dùng phương pháp gì?”
Vẻ mặt Lữ Lương Ngọc vẫn đeo sự ngạo nghễ, nói: “Lão phu dùng thuật châm cứu gia truyền, khơi thông khí huyết cho cụ Công Tôn, lại kê một đơn thuốc bồi bổ, không quá bảy ngày là có thể hồi phục lại như thường. Cụ nhà chẳng qua đã già yếu, khí huyết không lưu thông, vì thế mới hôn mê sâu.”
Lâm Ẩn liếc nhìn Công Tôn Tòng Long rồi lắc đầu bảo: “Lang băm.”
“Cậu nói gì? Cậu dám nói tôi là lang băm?” Lữ Lương Ngọc trầm giọng nói, mặt hiện vẻ giận dữ.
“Nói cũng oách đấy, còn trẻ như vậy mà đã dám tự xưng là thần y? Còn dám giả vờ giả vịt trước mặt đại sư Lữ nữa?”
“Đúng là không biết xấu hổ, không biết đọc được bao nhiêu quyển sách y rồi mà lại dám đánh đồng đại sư Lữ với mình?”
Mấy người nhà họ Công Tôn bắt đầu châm chọc, vẻ mặt xem thường, không chút khách sáo.
Trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn chỉ là một tên bịp bợm khôn vặt thôi, không biết Công Tôn Phi Hồng nghĩ làm sao mà mời một tên nhóc chừng hai mươi tuổi đến chữa bệnh cho cụ nhà nữa? Lỡ như chữa rồi bệnh lại trở xấu thì sao?
Lâm Ẩn không muốn giải thích, nói: “Tránh ra. Chút y thuật của ông đừng lấy ra để làm bẽ mặt mình.”
“Chút y thuật của tôi?” Lữ Lương Ngọc cười khẩy: “Đúng là không biết trời cao đất rộng, được thôi! Nếu đã là người chủ nhà họ Công Tôn này mời đến, tôi cũng muốn xem cậu có trình độ gì.”
“Nếu trình độ của cậu có thể chữa khỏi cho cụ nhà, tôi sẽ quỳ lạy xin lỗi cậu!” Lữ Lương Ngọc đanh giọng lại bảo: “Nếu không chữa khỏi được, cậu phải dập đầu nhận lỗi với lão phu, cậu dám không?”