Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn vào Lâm Ẩn.
Ngay cả Hắc Mặc Nhi và Hắc Đông cũng hơi ngây người, vốn dĩ hai người đều tin tưởng Lâm Ẩn, nhưng bây giờ người lớn tuổi trong tộc cũng nói thế, bọn họ không thể không tin, dù Lâm Ẩn có tu vi Nhân Tiên sơ kỳ, tộc thúc cũng có thể nhìn ra chút manh mối, còn tu vi cao hơn thì mấy người họ chưa từng nghĩ tới. Trông Lâm Ẩn chỉ khoảng ba mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn, dù là thiên tài của vương tộc hoàng tộc, lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng thăng lên Nhân Tiên thôi.
Lâm Ẩn ngắm nghía ly rượu trong tay, không nói một lời.
“Sao, chột dạ hả?”, Tông Huyền tiến lên một bước, khí thế trên người tản ra, nổi giận, tay cầm trường kiếm nói: “Hôm nay nếu anh không thể tự chứng minh có nghĩa là anh lừa gạt Hắc Sơn thành tôi, nhất định phải để lại thứ gì đó, nếu không sẽ bị Hắc Sơn thành tôi xử lý”.
Hắn thân là cao thủ đỉnh cao Thần cảnh, một khi nổi giận thì giống như một con hổ dữ vậy, nếu là người bình thường đã sớm sợ ngơ ngác rồi.
Nhưng Lâm Ẩn chỉ uống cạn rượu trong ly, nâng mắt nói: “Cậu nghĩ mình là ai mà dám chất vấn tôi hả?”
“Anh!”, Tông Huyền phẫn nộ muốn ra tay.
Lâm Ẩn búng ngón tay một cái, quát khẽ: “Cút xa một chút!”
Một luồng kình khí vô hình bắn ra từ đầu ngón tay của anh, chớp mắt một cái đã đánh lên người Tông Huyền, Tông Huyền như bị trúng một đòn nặng nề, chẳng khác nào bị một chiếc xe tải tông bay ra ngoài, chớp mắt một cái đã văng khỏi sảnh tiệc, người như một quả hồ lô lăn dưới đất, chẳng mấy chốc đã mất tăm.
Cả đại điện lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, trong đại điện, thực lực của Tông Huyền chỉ đứng sau hai vị nửa bước Nhân Tiên, cũng là mười cao thủ trong Hắc Sơn thành, nửa bước Nhân Tiên cũng không dám đảm bảo có thể đánh bại hắn trong nháy mắt như vậy được.
“Nhân Tiên, chắc chắn là Nhân Tiên!”
Ông bảy của phủ thành chủ liên tục nói, thầm nghĩ: ‘Nhất định phải tạo mối quan hệ với cậu ta, một người còn trẻ như thế đã là Nhân Tiên trung kỳ, thế lực đứng sau chắc chắn không đơn giản, nếu có thể ghép đôi Mặc Nhi với cậu ta…’
Người ở trong điện cũng rất kích động, vội bưng rượu đứng dậy, liên tục xin lỗi Lâm Ẩn. Hắc Mặc Nhi thì nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt liên tục có ánh sáng kỳ lạ lướt qua, như đang nhìn một thần tượng vậy.
Rất nhiều người lớn tuổi đều đứng dậy chúc rượu, thái độ vô cùng cung kính. Ngay cả người nhà họ Tông cũng không quan tâm đến sống chết của Tông Huyền, cúi người xin lỗi Lâm Ẩn, ở trước mặt một thiên tài Nhân Tiên, Tông Huyền thật sự giống như một con kiến vậy.
Chẳng mấy chốc, Lâm Ẩn đã có chỗ để ở trong Hắc Sơn thành, đợi đến lúc đội buôn khởi hành.
Vì có cao thủ “Nhân Tiên” Lâm Ẩn gia nhập, đội buôn của Hắc Sơn thành vốn dĩ định ba tháng sau mới khởi hành, bây giờ tranh thủ thời gian chuẩn bị có lẽ sáu bảy ngày là có thể xuất phát. Dẫu sao có một cao thủ Nhân Tiên tọa trấn đội buôn, cơ hội đội buôn lên đường thành công cũng lớn hơn nhiều.
Mấy ngày qua có không ít cấp cao của Hắc Sơn thành dẫn mấy cô gái tự thấy có chút nhan sắc đến thăm hỏi, đều bị Lâm Ẩn từ chối. Ngay cả Hắc Mặc Nhi muốn nói chuyện với anh anh cũng không gặp.
Ba Nhân Tiên cũng đến thăm Lâm Ẩn, nhưng đều bị Lâm Ẩn từ chối, sau này anh phải gây ra sóng gió ở bí cảnh Côn Luân, quá thân với anh sẽ không có lợi với Hắc Sơn thành.
Còn về phía Tông Huyền thì anh không quan tâm lắm, hôm đó anh ra tay đã khống chế sức mạnh rồi, dù không đến mức lấy mạng hắn, nhưng cũng đủ để hắn chịu khổ.
Nếu không phải không muốn quá thu hút sự chú ý, sao Tông Huyền có thể sống sót được.
Bảy ngày sau, cuối cùng đội buôn cũng chuẩn bị xong, Lâm Ẩn xuất phát theo đội buôn của Hắc Sơn thành.
Lần này người dẫn đầu đội buông là ông bảy của nhà họ Hắc từng gặp ở phủ thành chủ, tên là Hắc Báo. Nhưng khiến Lâm Ẩn bất ngờ là Tông Huyền cũng ở trong đội buôn này, nhà họ Tông vì chuyện này còn đặc biệt đến đánh tiếng với Lâm Ẩn, nói Tông Huyền chỉ đi theo đội buôn mấy trăm dặm rồi sẽ trở về.
Lâm Ẩn cũng không quan tâm chuyện này, chỉ cần Tông Huyền biết điều không trêu chọc anh thì anh sẽ không ra tay với hắn.
Mỗi ngày đội buôn có thể đi được mấy chục kilomet, mà điểm đến của bọn họ là một tòa thành lớn cách nơi này hơn sáu trăm kilomet, trong đội buôn có nhiều hàng hóa, cho nên đi rất chậm, hơn nữa trong bí cảnh Côn Luân có những tòa thành không nối đường với nhau, con đường đi mấy năm trước có lẽ sẽ biến thành một rừng cây, chỉ có thể mở đường bằng sức người.
Nhưng rõ ràng trong đội buôn đều là những người có kinh nghiệm, cho nên tốc độ tiến lên cũng không chậm.
Rõ ràng Tông Huyền đã hiểu rõ sức mạnh của Lâm Ẩn, vẫn luôn trốn anh, không đu đưa trước mặt anh.
Mãi đến ngày thứ chín bọn họ mới đi được hơn hai trăm kilomet, giữa đường bị dị thú mạnh mẽ tập kích mấy lần, có một lần nếu không nhờ Lâm Ẩn ra tay, chắc chắn đội buôn sẽ xuất hiện tình huống giảm quân số.
“Tiền bối, phía trước là Thanh Thủy thành”.
Hắc Báo chỉ vào một tòa thành lớn có thể mơ hồ nhìn thấy, nói: “Lần gần nhất tôi đến Thanh Thủy thành là mười mấy năm trước, trong thành phồn hoa, Hắc Sơn thành của chúng tôi không thể sánh bằng”.
Hắc Báo lắc đầu, vẻ mặt ngóng trông.
“Chúng ta phải vào thành sao?”
Lâm Ẩn từ tốn hỏi.
Tòa thành lớn trong mắt Hắc Báo hoàn toàn chả là gì với anh, Thanh Thủy thành trước mắt có chưa đến một triệu dân, còn ở thế giới thường có tận mấy triệu người, thậm chí thành phố hơn mười triệu người cũng không phải số ít.
“Tông Huyền của nhà họ Tông chỉ đi đến đây, đội buôn của chúng ta cũng phải bán mấy thứ ở đây, mong ngài đợi chúng tôi ba ngày”, Hắc Bào khom người nói với Lâm Ẩn: “Lần này ba mươi phần trăm lợi nhuận chúng tôi kiếm được đều sẽ là của tiền bối”.
Mấy ngày trước có dị thú Nhân Tiên tấn công, nếu không nhờ Lâm Ẩn ra tay, đội buôn của mấy người họ dù không bị tiêu diệt cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề, lão có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề, dù ba mươi phần trăm lợi nhuận không ít, nhưng so với mạng sống của cả đội buôn thì không đáng kể chút nào.
“Không sao”.
Lâm Ẩn gật đầu.
Đội buôn nhanh chóng đi đến cổng Thanh Thủy thành, sau khi đến đây, Tông Huyền sôi nổi hơn rất nhiều, thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Ẩn, ánh mắt đầy vẻ oán hận và chờ mong.
Cổng Thanh Thủy thành.
Hai Nhân Tiên đứng bên trên cổng thành, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Một người trong đó nói: “Không phải tiểu sư đệ truyền tin là sắp đến rồi ư? Chẳng lẽ cậu ta ỷ mình là đệ tự thân truyền của sư phụ nên không coi chúng ta ra gì?”
“Cẩn thận lời nói!”, Nhân Tiên chín chắn hơn một chút nhìn ngó xung quanh nói: “Đệ tử thân truyền mà sư phụ của chúng ta nhận có thiên phú không thua kém gì những dòng chính của vương tộc kia cả, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu hơn chúng ta, có lẽ còn có cơ hội thăng lên Địa Tiên, không thể đắc tội”.
“Sư huynh, em chỉ than phiền với anh thôi, dẫu sao người ta cũng là đệ tử thân truyền, em cũng không dám đắc tội”.
Người kia cười ngượng ngùng nói nhỏ.
“Đến rồi!”
Sư huynh nhìn đội buôn ở xa xa: “Đi, hai chúng ta đi nghênh đón sư đệ này thôi!”
- -------------------