“Ai mà lại to gan xông vào nhà họ Hoàng thế này!”.
Tiếng ồn ào ngoài cửa nhanh chóng thu hút sự chú ý của hộ vệ trong biệt thự, một nhóm hộ vệ ùn ùn kéo ra, hai kẻ dẫn đầu là người tập võ lên đến bảng Địa.
“Các người là ai, sao lại đột nhập vào nhà họ Hoàng của chúng tôi!”.
Hai kẻ tập võ bảng Địa vẫn hơi cảnh giác, khí thế của ông lão sau lưng thanh niên này cao sâu khó dò, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.
“Kêu Hoàng Bá Thiên ra đây!”.
Lâm Ẩn nói với giọng lạnh lùng, anh nhìn đám người này như đang nhìn người chết.
Trên người hai gã tập võ bảng Địa còn vương lại mùi hương của Thẩm Xuyến, xem ra việc sử dụng máu của Thẩm Xuyến để luyện tập cũng có phần của bọn chúng.
Một tiếng rống đầy giận dữ vang lên từ trong sân:
“Nhóc con, tôi không quan tâm cậu đến từ gia tộc nào, cậu dám đánh hai đứa con của tôi thì hôm nay chắc chắn cậu phải chết!”.
Sau khi nói dứt lời, một bóng người lao vọt từ trong ra ngoài, chân khí trên người lão cô đọng lại, lão xông về phía Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải, còn chưa nhìn thấy người, luồng khí thế đáng sợ đã nổi lên phần phật.
Mặc dù Hồ Thương Hải đã thăng cấp lên bảng Thiên trung kỳ, nhưng ông ta vẫn không kềm lòng được mà cảm thấy sợ hãi trước khí thế của cao thủ bảng Thiên đỉnh cao, chỉ có Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ mà thôi.
“Hoàng Bá Thiên?”.
Lâm Ẩn hừ lạnh, anh nói: “Nếu như nhà họ Hoàng các người dám lấy máu học trò của tôi để luyện công, hôm nay các người sẽ phải chết!”.
“Ha ha ha!”.
Hoàng Bá Thiên bật cười, lão lớn tiếng nói: “Ranh con, lẽ nào cậu nghĩ rằng mình dẫn một kẻ tập võ bảng Thiên trung kỳ theo thì đã trở thành vô địch thiên hạ rồi hay sao?”.
“Mặc dù nhà họ Hoàng của chúng tôi không vang danh thiên hạ, nhưng thực lực không hề yếu kém hơn sáu gia tộc lớn nhất trước đây!”.
Vào lúc này, Hoàng Cường cũng chậm rãi tỉnh lại, thấy Hoàng Bá Thiên đang đối đầu với Lâm Ẩn, vẻ bi thương hằn lên trong ánh mắt của gã, gã gào lên:
“Bố mau chạy đi, cậu ta là Lâm Ẩn!”.
“Lâm Ẩn cái gì?”.
Rõ ràng Hoàng Bá Thiên hơi ngớ người, trong lúc nhất thời lão vẫn còn chưa kịp hiểu ra.
“Cậu ta là Lâm Ẩn ở Lang Gia!”.
Hoàng Cường gào lên.
“Không thể nào!”.
Đây là phản ứng đầu tiên của Hoàng Bá Thiên, nếu như nói bây giờ người nào có uy danh vang dội nhất trong giới lánh đời, đó chắc chắn là Lâm Ẩn, đến Bát Cực Môn và Tề Vân Sơn cũng công bố sẽ quy thuận nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Hơn nữa trong khoảng thời gian trước, số lượng cao thủ bảng Thiên trong nhà họ Lâm ở Lang Gia đã tăng thêm mười mấy người, cụ bà nhà họ Lâm đã đột phá lên trên bảng Thiên, bây giờ danh tiếng của nhà họ Lâm còn vang dội hơn lúc Lâm Kình Thương nắm quyền, chỉ bởi vì nhà họ Lâm có Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn là cao thủ đã chém giết vài vị Thần cảnh.
Cho dù lão đột phá lên Thần cảnh thì cũng không dám mơ tưởng đến việc khiêu chiến Lâm Ẩn.
Còn khí thế trên người thanh niên trước mặt mình cũng chỉ giống kẻ với bước chân lên bảng Thiên mà thôi, làm sao có thể là Lâm Ẩn ở Lang Gia được kia chứ.
“Nhóc con, tôi không biết cậu là ai, mới hơn hai mươi tuổi thôi đã lên được bảng Thiên, đúng là cậu khá thật, nhưng cậu không nên mạo nhận mình là Lâm Ẩn, đợi tôi đánh bại cậu sẽ đích thân mang cậu đến Lang Gia, có lẽ sẽ nhận được tình bạn của nhà họ Lâm nữa kìa!”.
Hoàng Bá Thiên nhìn Lâm Ẩn, nụ cười ánh lên trong mắt lão.
Nghe Hoàng Bá Thiên nói thế, ánh mắt Hoàng Cường cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, lẽ nào người này thật sự là kẻ giả mạo Lâm Ẩn như lời bố gã nói ư?
Trong lòng Hồ Thương Hải cảm thấy căng thẳng khi nghe Hoàng Bá Thiên nói thế, tất nhiên ông ta biết được Lâm Ẩn đứng trước mặt mình là người thật, nhưng mấy tháng trước Lâm Ẩn đã đến một nơi hết sức nguy hiểm để tu luyện, lẽ nào trong mấy tháng đó cậu Ẩn gặp phải nguy hiểm gì nên thực lực mới giảm sút hay sao?
“Cậu Ẩn, để tôi đối phó với ông ta!”.
Mặc dù trong lòng Hồ Thương Hải biết rằng mình không phải là đối thủ của người đứng trên đỉnh cao bảng Thiên như Hoàng Bá Thiên, thế nhưng ông ta vẫn cứng miệng, thực lực mà ông ta có là do Lâm Ẩn ban cho, dù có chết thì ông ta cũng không thể Hoàng Bá Thiên sỉ nhục Lâm Ẩn được.
Nghe Hồ Thương Hải nói thế, nghi ngờ trong lòng Hoàng Cường càng trở nên mãnh liệt hơn, nếu như thanh niên trước mắt là Lâm Ẩn, có lẽ bố của gã đã chết ngay trong một chưởng của Lâm Ẩn rồi, cần gì phải dẫn theo cao thủ bảng Thiên như ông ta.
“Ha ha ha!”.
Hoàng Cường phá ra cười giòn giã: “Tốn thời gian một lúc lâu, hóa ra chỉ là đồ giả mạo mà thôi, thức thời thì mau thả tôi ra!”.
“Thả con trai của tôi ra, tôi sẽ cho các người được toàn thây!”, Hoàng Bá Thiên cũng nói với giọng lạnh lùng.
“Thả bọn họ ra đi!”, gương mặt Lâm Ẩn rất bình tĩnh: “Ông đi đấu với ông ta một hiệp, để tôi xem xem trong mấy tháng nay ông đã tiến bộ như thế nào”.
“Vâng!”.
Hồ Thương Hải không hề nghi ngờ gì về lời nói của Lâm Ẩn cả, ông ta lập tức vứt hai anh em nhà họ Hoàng sang một bên rồi nhìn Hoàng Bá Thiên với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt Hoàng Bá Thiên ánh lên niềm vui, vốn dĩ hai đứa con của lão đang nằm trong tay đối thủ, làm cho lão cảm thấy hơi kiêng dè, nhưng bây giờ không ngờ đối phương lại tự cao tự đại như thế, lão cũng chẳng cần phải khách sáo nữa.
“Chết đi!”.
Hoàng Bá Thiên gầm lên một tiếng thật lớn, người lão đột ngột xuất hiện bên cạnh Hồ Thương Hải, lão giơ chưởng lên nhắm thẳng vào trước mặt ông ta.
Hồ Thương Hải không hề biến sắc, ông ta lập tức tung chưởng ra.
“Ầm!”.
Một tiếng nổ lớn vang lên, những người xung quanh liên tục lùi về sau, chỉ sợ bị liên lụy bởi chấn động từ cuộc chiến giữa hai người họ.
Hai bóng người trong bãi đấu vừa tiến lại gần đã tách ra ngay, Hồ Thương Hải nôn ra máu tươi, ông ta bị một cú đấm đẩy lùi về sau mười mấy bước mới có thể ngừng lại.
“Lại lần nữa”.
Hồ Thương Hải đột ngột xông về phía Hoàng Bá Thiên.
“Không biết sống chết là gì!”.
Hoàng Bá Thiên đứng ở nơi xa, ánh mắt lão toát ra vẻ khinh thường, chẳng qua người này mới lên bảng Thiên trung kỳ mà thôi, làm sao có thể đấu một trận với lão được.
Hai người nhanh chóng giao chiến thêm một chặp.
Chẳng bao lâu sau, Hồ Thương Hải đã bị thương không nhẹ.
Lâm Ẩn đứng ở một bên, anh lắc đầu rồi nói: “Lùi về sau đi, ông tiến bộ quá nhanh chóng, sau khi trở về nhớ dành ra nửa năm để ổn định cảnh giới của mình, chứ bằng không chẳng lên nổi Thần cảnh đâu!”.
“Vâng, thưa cậu Ẩn!”.
Hồ Thương Hải tỏ vẻ vui mừng khi nghe Lâm Ẩn nói thế, ông ta quay ngược về bên cạnh Lâm Ẩn, vốn dĩ ông ta cứ nghĩ rằng đời này mình tu luyện đến đỉnh cao bảng Thiên đã là đến đỉnh rồi, nhưng nghe ý của Lâm Ẩn, anh còn muốn giúp đỡ ông ta lên Thần cảnh, ông ta không hề nghi ngờ gì lời Lâm Ẩn nói cả.
“Ha!”.
Hoàng Bá Thiên phì cười thành tiếng, lão tỏ vẻ khinh thường: “Đến nước này rồi mà còn làm bộ làm tịch à? Hôm nay tôi phải biến hai người trở thành hai thi thể, để cho hai người khỏi phải vất vả luyện tập”.
“Một chiêu!”.
Lâm Ẩn giơ một ngón tay lên, anh nói hờ hững.
“Cái gì?”.
Trong lúc nhất thời Hoàng Bá Thiên vẫn còn chưa hiểu ý của Lâm Ẩn, anh nói thế nghĩa là sao?
“Nếu như có thể chặn được một chiêu của tôi, tôi sẽ tha chết cho ông!”.
Lâm Ẩn nói với vẻ mặt thản nhiên.
“Muốn chết à!”.
Hoàng Bá Thiên biến sắc, cơ thể của lão lướt đến bên cạnh Lâm Ẩn trong chớp mắt giống như một đàn cá đang bơi, lão tung nắm đấm về phía Lâm Ẩn, cho dù đối mặt với một người mà lão nghĩ là kẻ yếu như Lâm Ẩn thì lão cũng không hề nương tay một chút nào cả.
Thấy Lâm Ẩn không tránh không né, ánh mắt Hoàng Bá Thiên toát ra vẻ vui mừng.
Vốn dĩ lão cứ nghĩ Lâm Ẩn có con át chủ bài gì dó nên trong lòng vẫn hơi thận trọng, nhưng bây giờ đã ăn chắc rồi!
Chỉ thấy Lâm Ẩn không tránh cũng chẳng né, anh hoàn toàn phớt lờ nắm đấm đánh vào lồng ngực mình mà nhấc tay chỉ vào không trung.