“Láo xược!”.
Trưởng lão Lâm Huyền Hồng của nhà họ Lâm đang đứng sau lưng Trương Kỳ Mạt phẫn nộ quát: “Hà Sơn Tán Nhân, Lưu Vân Chân Nhân, mấy người cũng dám làm thế với nhà họ Lâm tôi sao?”.
Hàn Sơn Tán Nhân và Lưu Vân Chân Nhân cũng là hai vị cao thủ bảng Thiên có tiếng tăm lừng lẫy trong giới lánh đời, nhưng cả hai hoàn toàn không thể so sánh được với nhà họ Lâm ở Lang Gia.
“Ha ha!”.
Hàn Sơn Tán Nhân cười khinh miệt, ông ta khinh thường nói: “Hiện giờ nhà họ Lâm đến bản thân còn khó bảo vệ được, chẳng lẽ chỉ dựa vào Lâm Huyền Hoành ông là có thể ngăn cản chúng tôi à?”.
Lưu Vân Chân Nhân cũng lạnh lùng nói: “Không cần nhiều lời nữa, một là giao ra, hai là chết, tự chọn đi!”.
Lư Nhã Huệ ở một bên chờ tới suốt ruột, bà ấy kéo tay Trương Kỳ Mạt lo lắng nói: “Con gái, bọn họ muốn cái gì thì cho bọn họ là được, mẹ chưa muốn chết đâu!”.
Hôm qua Lư Nhã Huệ nhìn thấy vệ sĩ của biệt thự Tuyết Long còn không đỡ nổi một chiêu của thuộc hạ ông ta, nếu như đám người đó ra tay thì bên phía bọn họ sẽ không có phần thắng nào.
Thẩm Tam và Tưởng Kỳ cũng quay sang nhìn Trương Kỳ Mạt, gia tộc và bản thân bọn họ đều phụ thuộc Lâm Ẩn, nếu Trương Kỳ Mạt đồng ý giao sản nghiệp ra, thì bọn họ cũng bằng lòng giao ra.
Hơn nữa người nhà họ Lâm không chống lại được đám người này, thì bọn họ cũng không cách nào ngăn cản được, đồ đệ của hai ông lão này mấy ngày trước chỉ cần một chiêu đã đánh Hồ Thương Hải trọng thương, cảnh tưởng đó vẫn còn đang rõ mồn một trước mắt họ.
“Con không có bí quyết Lang Gia, sản nghiệp là đồ của Lâm Ẩn, con sẽ không giao ra đâu!”, Trương Kỳ Mạt vươn tay đẩy tay Lư Nhã Huệ ra, cô lạnh nhạt nói.
Sau khi biết tin Lâm Ẩn chết, Lư Nhã Huệ đã nghĩ mọi cách moi tiền từ Tưởng Kỳ đưa về nhà mẹ đẻ, chuyện này đã khiến Trương Kỳ Mạt tổn thương.
Cô thừa biết điều mà mẹ cô muốn chính là cho dù giao sản nghiệp của Lâm Ẩn ra thì cũng có thể bảo đảm cuộc sống sung túc giàu có của họ, nhưng đây đều là tâm huyết của Lâm Ẩn!
“Cô Lâm, cô đừng nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”, đôi mắt Hàn Sơn Tán Nhân híp lại, trong mắt ông ta tỏa ra tia sáng nguy hiểm.
Người trẻ tuổi đứng phía sau lưng Hàn Sơn Tán Nhân đang dùng ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào Trương Kỳ Mạt, người đó chợt lên tiếng nói: “Sư phụ, đợi đến khi nắm được sản nghiệp và bí quyết Lang Gia rồi, sự phụ có thể giao người phụ nữ này cho con xử lý không?”.
“Được!”.
Hàn Sơn Tán Nhân đương nhiên là biết tính của học trò mình, nhưng một người phụ nữ mà thôi, chỉ cần giành được bí quyết Lang Gia và sản nghiệp thì thưởng cho bọn chúng vui đùa một chút cũng không sao cả.
Nhưng mà vợ Lâm Ẩn đúng là một báu vật, nếu ông ta trẻ lại hai mươi năm thì...
…
Trên xe taxi, gương mặt Lâm Ẩn vô cùng âm trầm.
Anh không ngờ tình hình lại trở nên cam go như thế, chẳng những nhà họ Lâm và Trương Kỳ Mạt bị công kích, mà sản nghiệp của anh ở thủ đô cũng bị người ta đoạt đi mất, nếu không phải nhà họ Lâm ra tay kịp thời, đón đám thuộc hạ của anh tới Lang Gia, thì chắc rằng hiện giờ bọn họ đã bị ra tay rồi.
Lâm Ẩn có sức ảnh hưởng rất lớn ở thế tục và giới lánh đời, cho dù là mất tích một thời gian thì cũng không tới nỗi có người dám lớn mật như thế, chắc chắn là có người ở sau lưng giở trò, hơn nữa nếu như làm loạn tới mức võ sĩ bình thường cũng biết, vậy nhất định đã có người cố ý để lộ tin tức.
Nếu anh vẫn còn ở đây thì chắc chắn những người kia sẽ không dám gây chuyện, nhưng mà một khi anh chết đi thì đám quỷ quái kia lập tức xuất hiện.
“Nếu đám người Kỳ Mạt không sao, vậy mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nhưng những người đó dám xúc phạm người của nhà họ Lâm, vậy mình nhất định sẽ đòi lại từng món một!”.
Lâm Ẩn thầm nghĩ.
Đại Hồ Tử dè dặt liếc vị cao thủ bên người này, vừa rồi tất cả câu hỏi của vị cao thủ này đều xoay quanh chuyện nhà họ Lâm và vợ Lâm Ẩn, chắc hẳn cũng có quen biết với Lâm Ẩn, lát nữa tuyệt đối không thể đắc tội anh ta được.
Lâm Ẩn và Đại Hồ Tử nhanh chóng đi tới biệt thự Tuyết Long.
Vừa nãy khi còn ngồi taxi, Lâm Ẩn đã nhìn thấy bên ngoài biệt thự bị rất nhiều cao thủ vây quanh, trong đó còn có mấy người có thực lực, người thực lực này ở giới thế tục cũng phải là người có tiếng nói, nhưng bây giờ lại bị ngăn ở bên ngoài cửa lớn biệt thự Tuyết Long, cũng không đi vào bên trong được.
“Mọi người đừng quá phận, bí quyết Lang Gia chỉ có kẻ mạnh mới lấy được, mấy người ngăn chúng tôi bên ngoài biệt thự là có ý gì?”, một cao thủ bảng Nhân trầm mặt hỏi.
“Ha ha!”.
Cao thủ mặc đồ đen canh giữ ở bên ngoài, hắn ta khinh thường nhìn thoáng qua người vây quanh ở cửa rồi lạnh lùng nói: “Bí quyết Lang Gia là thứ mà đám tôm tép như mấy người có tư cách ngấp nghé sao?”.
“Láo xược!”.
Một người đàn ông cường tráng không chịu nổi nữa, gã đột nhiên đánh về phía cao thủ mặc đồ đen.
“Ầm!”.
Cao thủ mặc đồ đen chịu một đòn của người đàn ông cường tráng này thì lập tức lùi lại bốn năm bước mới dừng.
“Muốn chết hả!”.
Ánh mắt cao thủ mặc đồ đen trở nên lạnh lẽo, hắn ta không ngờ những kẻ này lại dám ra tay. Cao thủ mặc đồ đen bỗng nhiên đạp lên mặt đất, hắn ta xông về phía người đàn ông cường tráng kia.
Hai bóng dáng vừa chạm vào đã kịp tách ra, một người bay rớt ra ngoài đập mạnh lên sư tử đá ở cửa biệt thự, khiến cho sư tử đá ngã lăn trên mặt đất.
“Hừ!”.
Cao thủ mặc đồ đen khinh thường nhìn người đàn ông cường tráng ngã trên mặt đất đang phun máu không ngừng, hắn ta lạnh lùng nói: “Cho dù là cao thủ bảng Nhân thì cũng có sự phân chia mạnh yếu”.
Cao thủ mặc đồ đen chỉ vào người đàn ông cường tráng ngã dưới đất, hắn ta lạnh lùng nói với mọi người: “Ai dám xông vào nữa, thì đây chính là kết cục!”.
Những người đang vây quanh ở cửa biệt thự đều không biết nên làm gì bây giờ.
“Người đàn ông cường tráng kia chính là cao thủ nổi danh ở Thanh Châu, vậy mà ngay cả một chiêu của người mặc đồ đen kia cũng không đỡ được!”, có người hoảng sợ nói.
Dường như có người nhận ra thần ấn của cao thủ mặc đồ đen nên thấp giọng nói: “Kìa, người mặc đồ đen kia chính là học trò của Hàn Sơn Tán Nhân đó, nên không dễ đối phó rồi!”.
“Hàn Sơn Tán Nhân là ai?”, có người hỏi.
“Hàn Sơn Tán Nhân chính là cao thủ bảng Thiên!”, có người giải thích.
“Vậy chẳng phải bí quyết Lang Gia này sẽ bị Hàn Sơn Tán Nhân lấy mất sao?”.
Lâm Ẩn nhíu nhíu mày, anh bước tới cổng biệt thự Tuyết Long.
“Tiền bối, đừng đi!”.
Đại Hồ Tử đứng sau lưng Lâm Ẩn kêu lên, mặc dù anh có thực lực mạnh mẽ, nhưng trên núi có cao thủ bảng Thiên đó, bọn họ không đánh lại được đâu.
“Không sao!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, anh đẩy ra đám người rồi đi về phía trong biệt thự.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Lâm Ẩn, vừa rồi có một cao thủ bảng Nhân bị đánh trọng thương, vậy mà người trẻ tuổi trước mắt này cũng dám tiếp tục tiến liên.
“Đứng lại!”.
Cao thủ mặc đồ đen dám một mình chống lại hơn mười người, trong đó cũng không thiếu cao thủ bảng Nhân đáng tự hào, nhưng bây giờ lại có người dám phớt lờ gã.
“Ông đây kêu mày đứng lại, mày không nghe thấy hả?”.
Người mặc đồ đen thấy Lâm Ẩn không đếm xỉa gì tới mình thì lập tức giận dữ, hán ta đánh một đòn về phía Lâm Ẩn.
“Cẩn thận!”.
“Haiz, lại một người mất mạng!”.
Người nhát gan cũng đã nhắm mắt lại, bọn họ sợ sẽ trông thấy một cảnh máu me.
“Ầm!”.
Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, bụi bay mù mịt.
Lúc bụi tan hết thì đã không thấy bóng dáng Lâm Ẩn và cao thủ mặc đồ đen đâu, chỉ có một cái hố sâu ở trên mặt đất.
“A!”.