Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 203: Chương 203: Chỉ tôi mới có thể giúp anh phả vỡ cục diện




Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn như thường, nhìn sang chỗ ngồi của Thẩm Tam, tiện thể nhìn Vương Hồng Lăng ở đằng sau, nghiêm mặt hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”

Vương Hồng Lăng chậm rãi bước đến, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt quan tâm nhìn Lâm Ẩn.

“Có phải Tiêu Trang lại gây phiền phức gì cho anh không? Có chuyện gì không?” Vương Hồng Lăng hỏi.

“Anh ta có đến tìm tôi nhưng không có chuyện gì hết.” Lâm Ẩn hờ hững nói.

Vương Hồng Lăng nhìn Lâm Ẩn một cái, nói: “Thật sự không có chuyện gì sao? Tiêu Trang nói với tôi, anh ta đã cho người đi xử anh rồi.”

Lâm Ẩn cười lạnh, nói:

“Dựa vào anh ta sao? Anh ta không có khả năng đó.”

“Còn nữa, rốt cuộc giữa cô và Tiêu Trang là thế nào vậy?” Lâm Ẩn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêm mặt hỏi.

Sắc mặt Vương Hồng Lăng có chút phức tạp, nghiêm mặt nói: “Thật ra tôi và Tiêu Trang không quen biết gì nhiều, ông anh ta và ông nội tôi là bạn. Lần này anh ta từ nước M về Long Quốc, sau khi gặp tôi thì vẫn luôn theo đuổi tôi.”

“Thật ra lần này tôi đến cũng để xin lỗi anh, nếu không phải vì tôi, Tiêu Trang cũng không gây phiền phức cho anh.” Vương Hồng Lăng áy náy nói.

Dựa vào thế lực của cô ta ở thành phố Thanh Vân thì sớm đã biết được hành động của Tiêu Trang, làm loạn lên kinh động rất lớn, và còn cho người âm thầm đi tính sổ với Lâm Ẩn, điều này khiến cô ta rất lo lắng, vội vã đi tìm Lâm Ẩn.

Trước đây cô ta chỉ tùy tiện tìm một cái cớ để từ chối Tiêu Trang, ai biết được anh ta mặt dày tự nhận là chồng chưa cưới của cô, còn cất công điều tra Lâm Ẩn, cũng không ngờ Tiêu Trang lại hung ác đến vậy, muốn đi hãm hại Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, hiểu được phần nào sự tình, đúng như trước đó đã đoán, Vương Hồng Lăng đã lấy mình ra làm bia đỡ đạn lừa Tiêu Trang, kết quả không ngờ rằng Tiêu Trang là một con người kiêu ngạo, còn không từ thủ đoạn, tưởng anh là người dễ bắt nạt.

“Đúng rồi, tôi nghe nói người bạn đáng tin cậy Tưởng Kỳ của anh vào viện, công ty của vợ anh thì bị Tập đoàn Latinh lật đổ rồi.” Vương Hồng Lăng nghiêm túc hỏi:: “Có cần tôi giúp gì không?”

“Không cần.” Lâm Ẩn nói.

Vương Hồng Lăng nhìn bộ dạng hững hờ của Lâm Ẩn, vẻ mặt liền trở nên sốt ruột, nói: “Tôi nghe hết những lời bố mẹ vợ anh nói trong giới thành phố Thanh Vân rồi, nói nhà họ muốn cắt đứt mối quan hệ với anh. Đã đến nước này mà anh còn nói không cần giúp đỡ sao?”

Đúng thật là, đến gia đình vợ cũng muốn bỏ rơi anh, anh em tốt Tưởng Kỳ của anh cũng đang nằm viện, lại phải đối mặt với Tiêu Trang đang khí thế hừng hực và tập đoàn Latinh, anh còn có thể dựa vào ai chứ?

“Lâm Ẩn, không phải anh vẫn nghĩ Tiêu Trang chỉ là một tên tầm thường đó chứ? Tuy anh ta không có tài cán gì nhưng dù sao đằng sau anh ta vẫn có cả gia tộc chống lưng, là cổ đông lớn của tập đoàn Latinh đó.” Vương Hồng Lăng khổ tâm khuyên nhủ:: “Anh thật sự nghĩ rằng có Thẩm Tam gia che chắn cho thì có thể đấu với tập đoàn Latinh sao? Thế lực của Tưởng Kỳ ở tỉnh Đông Hải lớn mạnh thế nào? Vậy mà kết cục bây giờ vẫn là đang nằm trong bệnh viện thôi, Thẩm Tam đến bảo vệ chính mình còn khó.”

Lâm Ẩn khẽ cau mày, nói: “Ý tốt của cô tôi xin nhận, nhưng tôi thật sự không cần cô giúp đỡ.”

Vương Hồng Lăng tức giận đến mức sắp không nói nên lời, giận dữ nói: “Đến giờ anh còn ngạo mạn được sao? Anh vẫn ảo tưởng rằng Công Tôn Thu Vũ có thể giúp anh sao? Lâm Ẩn, anh tỉnh lại đi, Công Tôn Thu Vũ không hề ở tỉnh Đông Hải, nước xa không cứu được lửa gần, bất cứ lúc nào anh cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ chỉ có tôi mới giúp anh phá vỡ cục diện này, anh biết chứ?”

Theo như cô ta thấy, không ai vì Lâm Ẩn mà đi đắc tội với tập đoàn Latinh hay người như Tiêu Trang, còn là đi liều mạng.

Bây giờ, ngoài cô ta thì cả tỉnh Đông Hải này còn ai chịu toàn tâm toàn ý giúp anh chứ? Sao lại không biết nặng nhẹ như vậy?

Lâm Ẩn cười, không nói gì, Vương Hồng Lăng tự cho mình là người cứu thế giới rồi.

“Anh nghe tôi đi, tôi đã sắp xếp cho anh một nơi an toàn, rồi sẽ để A Lục và A Thất ở bên cạnh anh. Còn về phía Tiêu Trang tôi sẽ đích thân ra mặt để hòa giải.” Vương Hồng Lăng nghiêm túc nói:: “Nếu không, tôi thật sự nghi ngờ anh khó mà qua được cửa ải này.”

Lâm Ẩn nói: “Sao cô lại quan tâm tôi có qua được cửa ải này hay không vậy?”

Vương Hồng Lăng đang định nói gì đó, mặt bỗng đỏ hồng, hừ lạnh nói: “Anh cố làm ra vẻ gì chứ? Là vì tôi nên Tiêu Trang mới gây phiền phức cho anh. Tôi không muốn thấy người khác gặp chuyện vì tôi đâu.”

“Không phiền cô phải lo lắng nữa. Tôi sẽ tự mình đối phó với Tiêu Trang.” Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

Vương Hồng Lăng lộ rõ sự gấp gáp, cô ta thật sự lo lắng Lâm Ẩn bị người của Tiêu Trang ám sát nên còn muốn khuyên thêm điều gì đó.

Hai tiếng “tinh tinh” vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện, thu hút sự chú ý của hai người.

Lúc này, một chiếc xe Bentley đi đến, bấm còi xe.

Hai người mặc áo đen bộ dạng hung hãn mở cửa xe, một người đàn ông đeo kính với nước da trắng bước xuống xe, vẻ mặt suy ngẫm nhìn Lâm Ẩn một cái.

“Tiêu Trang, sao anh lại đến đây?” Vương Hồng Lăng ngờ vực hỏi, thấy Tiêu Trang đưa theo vệ sĩ đến lập tức cảnh giác.

“Ồ? Hồng Lăng, em cũng ở đây à?” Tiêu Trang thờ ơ nói, cười giễu cợt:: “Hồng Lăng, không phải kẻ bỏ đi Lâm Ẩn này lại đến cầu xin em đó chứ? Em còn để ý đến tên phế vật này làm gì, xảy ra chuyện gì cũng đi tìm phụ nữ để dựa dẫm, có tài cán gì chứ?”

Vừa nói, Tiêu Trang với tư thái cao cao tại thượng nhìn về phía Lâm Ẩn, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa đố kị, cười nói: “Haha, Lâm Ẩn, trải qua chuyện ngày hôm nay mày thấy sợ rồi sao? Vậy nên mới lập tức nghĩ đến chuyện đi xin Hồng Lăng giúp đỡ? Quả nhiên là bị tao đoán trúng rồi, đúng là kẻ núp váy phụ nữ.”

Lần này có hai vệ sĩ cao cấp nước ngoài lấy từ chỗ Chris, anh ta vô cùng yên tâm, không sợ bị Lâm Ẩn đánh như lần trước.

Đặc biệt là sau khi cho người đem súng đi truy sát, lại khiến tập đoàn của Trương Kỳ Mạt kề cận bờ vực phá sản, sau khi Lâm Ẩn nhận ra thực lực của mình, còn dám hung hăng như hôm trước sao?

Chỗ dựa lớn nhất của Lâm Ẩn là Tưởng Kỳ thiếu chút nữa cũng bị trừ khử rồi, đó không phải một ví dụ sống sao?

Tiêu Trang vô cùng đắc ý nhìn Lâm Ẩn, giống như một người thắng cuộc.

Đúng vậy, anh ta lấy phong thái của một người thắng lợi, đặc biệt đến tận biệt thự Tuyết Long để hạ nhục Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn cười lạnh, nói: “Mày quên hôm trước bị tao đạp dưới chân rồi sao?”

Lần trước đạp Tiêu Trang dưới chân đánh cho sống dở chết dở, mới qua có vài ngày lại dám đến trước mặt mình gây chuyện sao?

“Haha, mày còn giả bộ cứng rắn sao?” Tiêu Trang khinh thường nói: “Nếu không phải mày may mắn, mạng lớn thì mày đã chết rồi biết chưa?”

“Lâm Ẩn, bố mẹ vợ của mày đã nhận tiền của tao để nói giúp cho tao, muốn cắt đứt quan hệ với mày. Tập đoàn của vợ mày cũng sắp phải đóng cửa rồi, còn phải xin tao nương tay. Chỗ dựa của mày là Tưởng Kỳ cũng sắp không còn rồi, mày còn gì để đấu với tôi chứ?” Tiêu trang cười giễu cợt nói: “Đến giờ mày vẫn không nhận ra rốt cuộc cách biệt giữa tao và mày lớn thế nào sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.