Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 682: Chương 682: Chỉnh đốn lại cơ nghiệp




Nhìn dáng vẻ kiên quyết quỳ xuống dập đầu lạy Lâm Ẩn của Lâm Thanh Diệp.

Sắc mặt của trưởng lão Tần có hơi thay đổi, ánh mắt lóe lên tia phức tạp, có chút khen ngợi, cũng có chút sửng sốt.

Khen ngợi là vì Lâm Thanh cầm được buông được, lúc này quỳ xuống lạy Lâm Ẩn là một hành động sáng suốt.

Sửng sốt là vì một cậu ấm thất lạc ở bên ngoài của nhà họ Lâm như Lâm Ẩn, chỉ qua loa một lát là đã có thể khiến một nhân tài kiệt xuất trong gia tộc phải ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi.

Bản lĩnh này quả là khiến người ta phải khiếp sợ.

"Lâm Ẩn, hôm nay tài nghệ không bằng cậu, tôi nhận thua, cũng cam tâm quỳ xuống đây!", Lâm Thanh Diệp như thế đã vứt bỏ được cảm giác bị hạ nhục, quỳ trên mặt đất nói với vẻ bình tĩnh.

"Lúc trước, tôi cướp lấy cơ nghiệp của cậu ở thủ đô, lùng bắt cấp dưới của cậu, những điều này đều là lỗi của tôi, là tôi múa rìu qua mắt thợ. Người cậu tôi chưa hề động vào, sau này tôi cũng sẽ không tranh đấu với cậu nữa".

"Thế nhưng, tương lai tôi sẽ quy ẩn khổ luyện, sau đó sẽ đến tìm Lâm Ẩn cậu, khiêu chiến lại một lần nữa!".

Lâm Thanh Diệp trầm giọng nói, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn.

Lâm Ẩn cười nhạt, nói: "Niệm tình anh tuổi trẻ không hiểu biết, tôi có thể bỏ qua lỗi lầm của anh. Cái quỳ này cũng đã đủ bù lại cho phần tội lỗi của anh".

"Nhưng mà nếu anh muốn đánh với tôi một trận, vậy thì phải khổ luyện trăm năm nữa đi".

Nghe thế, sức mặt Lâm Thanh Diệp lập tức thay đổi, suy ngẫm điều gì đấy.

Lâm Ẩn cao cao tại thượng y như một cao nhân đi trước đang chỉ dạy cho đám con cháu đời sau.

Thế nhưng, giờ khắc này đây, trong lòng Lâm Thanh Diệp không cảm thấy nhục nhã nữa.

Bởi vì lòng gã ta đã có sự thay đổi rồi.

Trong lòng gã ta bây giờ, Lâm Ẩn đã không còn là một nhân vật nhỏ bé gã ta nhìn không lọt mắt, mà là một cao nhân lánh đời thâm sâu khó lường, là một người mạnh chân chính.

Đối mặt với kẻ mạnh, Lâm Thanh Diệp hoàn toàn bái phục.

"Tôi tự biết võ công không bằng cậu, có thể cả đời này cũng không đủ khả năng đánh với cậu một trận, nhưng tôi không cam lòng mãi chịu thua!", Lâm Thanh Diệp nặng nề nói: "Đợi tôi bế quan khổ tu, sẽ trở về tìm cậu học hỏi sau!".

"Tôi cũng tự biết, cao thủ không dễ gì đối chiến với người khác".

"Nếu tôi lại thua cậu, thì cam lòng tình nguyện làm kẻ dưới, đợi được sai sử!".

Lâm Thanh Diệp kiên quyết lên tiếng, trong ánh mắt lộ ra tia quyết tâm.

Lâm Ẩn nhìn Lâm Thanh Diệp một chốc, cũng không nói nhiều lời nữa.

Dù sao Lâm Thanh Diệp cũng có chút phong độ say mê võ thuật.

Loại người này tôn trọng võ đạo, đối với kẻ mạnh trong giới, là hoàn toàn sùng bái.

"Trưởng lão Tần, tôi muốn ra đời rèn luyện, bế quan khổ tu. Tạm thời sẽ không trở về nhà họ Lâm, mong rằng ông giúp tôi thỏa như nguyện".

Lâm Thanh Diệp nghiêm nghị nói.

Sau đó gã ta lại quay sang khom lưng với Lâm Ẩn, như thể đang cảm ơn Lâm Ẩn đã khiến mình tỉnh ngộ ra được điều gì.

Tiếp đó, Lâm Thanh Diệp bỏ đi không hề quay đầu lại, vội vàng rời khỏi nơi đây.

Vẻ mặt của trưởng lão Tần có hơi phức tạp, lẩm bẩm: "Cậu chín, biết thẹn rồi tự vươn lên. Sau này tương lai sẽ sáng lạng".

Nói xong, trưởng lão Tần nhìn về phía Lâm Ẩn rồi cảm thán: "Cậu Lâm, bản lĩnh hôm nay của cậu, quả thật khiến tôi đây nhìn mà phải trầm trồ".

"Chỉ đôi ba câu đã có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn. Ngay cả người kiêu căng bướng bỉnh như cậu chín cũng bị cậu thu phục về dưới tay. Tôi đây thật sự khâm phục".

Lời nói này của ông ta hoàn toàn không hề giả dối.

Năng lực hôm nay Lâm Ẩn bộc lộ ra khá là kinh người, hơn nữa đó chẳng qua chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, gốc gác chưa để lộ của người này quả thật là cao thâm khó dò.

"Cậu Lâm, bây giờ cậu chín Thanh Diệp đã quỳ lạy và xin lỗi cậu rồi. Chúng ta phải chăng đã có thể nói về chuyện của nhà họ Lâm rồi không?", trưởng lão Tần đổi đề tài, nghiêm giọng nói.

"Tôi sẽ đến nhà họ Lâm một chuyến", Lâm Ẩn hờ hững nói: "Chuyện này không vội".

Chuyện liên quan đến nhà họ Lâm ở Lang Gia, trong lòng Lâm Ẩn cũng đã tự có cân nhắc.

Đó là gia tộc xuất thân của mẹ, ông ngoại và bà ngoại nghe đâu vẫn còn khỏe mạnh, anh hẳn phải nên đến thăm hỏi một chuyến.

Nhưng ít ra phải làm rõ chuyện trước mắt đã.

Phải chỉnh đốn lại cơ nghiệp ở thủ đô trước tiên.

Bây giờ, thế lực Lâm Ẩn có thể sử dụng ở trong giới lánh đời là vô cùng nhỏ.

Bản thân anh còn đang trong kỳ luân hồi.

Nhà họ Lâm ở Lang Gia muốn tìm anh, chẳng qua là muốn biến mình thành một quân cờ quan trọng mà thôi.

Còn Lâm Ẩn, sao lại không thử nghĩ cách biến nhà họ Lâm ở Lang Gia làm thành quân cờ để bài bố chứ?

Ngoại trừ thực lực võ công cá nhân ra, mượn thế, sắp đặt, đều là thủ đoạn quan trọng cả.

"Ha ha ha! Cậu Lâm Ẩn đồng ý trở về nhà họ Lâm, vậy đã là phúc phận của cụ bà rồi, có một chắt trai như thế, chắc hẳn bà sẽ rất vui mừng", trưởng lão Tần cười ha hả.

"Cậu Lâm, việc này quả thật là cũng không vội".

"Tôi cũng chỉ điểm đôi câu. Cậu chín Thanh Diệp đã khuất phục cậu. Nhưng chẳng qua cậu chín tính tình bốc đồng, ra đời chưa lâu nên mới bị người lợi dụng mà thôi".

"Tiếng phản đối trong nhà họ Lâm với cậu có rất nhiều đấy".

Trưởng lão Tần nói với vẻ sâu xa.

Lâm Ẩn cười, tình huống này, anh đã đoán trước được.

"Cậu Lâm, ở thủ đô, ông chú bảy của nhà họ Lâm là Lâm Huyền đang đóng giữ", trưởng lão Tần chậm rãi nói: "Ông ta đang khống chế cơ nghiệp của cậu, cũng đang nghĩ cách lấn chân tiếp nhận cả thành Thiên Long ở thủ đô".

"Tôi đây có thể giúp cậu đỡ được một cậu chín, nhưng Lâm Huyền Đồ chưa chắc đã nghe lời khuyên can của tôi".

Trưởng lão Tần nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ha", Lâm Ẩn cười lạnh: "Đây là thử thách cụ bà cho tôi sao?".

"Ha ha ha!", trưởng lão Tần cười hai tiếng rồi khen ngợi: "Cậu Lâm quả là thông minh, chưa gì đã hiểu được vấn đề".

"Nhà họ Lâm có người phản đối cậu, cụ bà tất nhiên biết rõ điều đó, cũng coi như là ngầm đồng ý. Đây cũng được tính là đang thử thách cậu Lâm Ẩn đấy".

"Dù sao nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng không cần lớp con cháu chỉ được cái vẻ ngoài.

Trưởng lão Tần đã để lộ ra rất nhiều tin tức, như thể đang tạo ấn tượng tốt với Lâm Ẩn.

Đối mặt với sự chủ động lấy lòng của Tần Hằng Nguyệt, Lâm Ẩn chỉ cười nhạt.

Tần Hằng Nguyệt lập trường rõ ràng, rõ ràng là muốn gạt phăng quan hệ với một bộ phận nào đó của nhà họ Lâm, Lâm Ẩn biết rõ ở trong lòng.

Tình hình trong nội bộ nhà họ Lâm xem ra khá là phức tạp.

Người tên Lâm Huyền Đồ kia đang đóng giữ ở thủ đô, ngay cả trưởng lão Tần cũng phải kiêng dè ông ta như thế.

Vậy đã nói rõ, thực lực của người này không thua kém gì trưởng lão Tần, hai người cũng không cùng chung ý kiến.

Lời của trưởng lão Tần đã tiết lộ rành rành rồi.

Trong nội bộ nhà họ Lâm, có những bè phái khác đang nhắm vào anh, mà Lâm Huyền Đồ kia chính là một trong những nhân vật đại diện đó.

"Chuyện này tôi tự có sắp xếp", Lâm Ẩn từ tốn nói.

Trong giọng điệu của anh, để lộ ra sự tự tin ung dung rất mạnh mẽ.

"Cậu Lâm Ẩn nếu đã có tự tin đến thế, tôi đây cũng không nhiều lời nữa. Chúc cậu Lâm Ẩn thuận buồm xuôi gió, giải quyết được tất cả. Chờ cậu trở về nhà họ Lâm, tôi sẽ sắp xếp tiệc chào mừng cho cậu", trưởng lão Tần nói năng rất khách sáo.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời thêm nữa.

Mà trưởng lão Tần cũng khoát tay, dẫn theo một đám thanh niên mặc sườn xám nam thay nhau đi lên từng chiếc xe thương vụ màu đen, chẳng mấy chốc đã rời khỏi bệnh viện huyện.

"Không sao chứ? Lâm Ẩn?", Trương Kỳ Mạt hỏi với vẻ lo lắng.

"Không có gì đâu", Lâm Ẩn mỉm cười nói: "Kỳ Mạt, hai ngày nữa anh phải về thủ đô, lần này em đi theo anh nhé".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.