Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1091: Chương 1091: Chịu thua




“Không ngờ cậu lại là cao thủ tu luyện đến đỉnh cao Nhân Tiên, trước kia tôi đã nhìn nhầm rồi. Tôi nhường Tiên Nguyên Đan cho cậu, việc này coi như xong đi, cậu thấy thế nào?”

Chu Thanh ho một tiếng, lão ta ráng nặn ra nụ cười.

“Đúng thế đúng thế, chúng tôi chấp nhận bồi thường cho cậu”, Hải Nham, người đứng đầu nhà họ Hải, nuốt một ngụm nước miếng rồi nói.

Hai người vừa mới dứt lời, mọi người ở nơi này đã ồ lên.

Một thanh niên đến từ thế giới bên ngoài, không ngờ lại khiến mấy cao thủ ở gần đó phải cúi đầu.

Không cúi đầu không được, Mộc Tầm của nhà họ Mộc không hề yếu hơn những kẻ mạnh như bọn họ, bây giờ lại bị Lâm Ẩn tùy tiện chém giết rồi vứt sang lề đường.

“Các người cảm thấy tôi là người cần bồi thường à?”

Lâm Ẩn đi từng bước về phía đám đông với gương mặt không chút cảm xúc, không hề ngừng lại một chút nào.

“Tôi là người nhà họ Chu, cậu chắc chắn mình muốn đối địch với nhà họ Chu đấy chứ??

Chu Thanh nghiêm mặt mà nói: “Nhà họ Chu của tôi làm chủ đảo Doanh Châu, trong tộc có năm cao thủ Địa Tiên, cụ tổ là cao thủ Địa Tiên hậu kỳ, Lâm Ẩn, cậu còn trẻ tuổi, lại có thể tu luyện đến đỉnh cao Nhân Tiên, bây giờ còn có thêm Tiên Nguyên Đan nữa, sau này ắt có thể bước lên hàng ngũ Địa Tiên thôi, đừng vì việc nhỏ nhặt như thế này là chặt đứt tương lai của mình. Chỉ cần cậu chịu gia nhập vào nhà họ Chu của tôi, mọi điều kiện đều dễ thương lượng hết, đến công pháp đẳng cấp Thiên Tiên cũng chỉ cần một câu nói mà thôi…”

Lời nói của lão ta.

Không biết bao nhiêu người sáng bừng mắt.

Có lẽ khắp bí cảnh Bồng Lai cũng chỉ có bốn, năm bộ công pháp đẳng cấp Thiên Tiên, tất cả đều nằm trong tay gia tộc hàng đầu trên ba tiên đảo, phẩm cấp công pháp của những gia tộc nhỏ và tán tu đều rất thấp, cho dù có thể tu luyện thành Nhân Tiên hoặc Địa Tiên cũng không có mấy tiềm lực, sức chiến đấu không bằng Nhân Tiên Địa Tiên của mấy gia tộc lớn.

“Nói xong chưa?”

Lâm Ẩn chợt lên tiếng.

“Ý của cậu là…”

Chu Thanh đơ mặt, điều kiện mà lão ta đưa ra đến Địa Tiên bình thường cũng động lòng, thế nhưng gương mặt Lâm Ẩn lại chẳng có chút cảm xúc nào cả.

“Nói xong rồi thì đi chết đi!”

Lâm Ẩn nói một cách bình tĩnh. Anh vỗ túi Càn Khôn, kiếm Thu Thủy biến thành cầu vồng trắng cắt ngang bầu trời, chém đứt đầu những kẻ từng ra tay với anh ở đây.

Cầu vồng trắng đâm xuyên không trung, khiến cho người khác cảm thấy rùng rợn.

“Thần binh tuyệt thế!”

Những ông lão Địa Tiên trong phòng đấu giá nhấp nhổm ngồi không yên, cơ thể xuất hiện trước khung cửa sổ phòng đấu giá khiến cho nét mặt bọn họ toát ra vẻ kinh sợ.

“Ông Tần!”

Dư Miễn nhìn thấy ông ta bèn khom lưng chào hỏi.

Thấy thái độ của Dư Miễn, Nguyên Chấn và Nguyên Cẩm Nhi cũng biết ông ta chính là ông lớn trong buổi đấu giá này, bọn họ đứng một bên với tâm trạng thấp thỏm bất an.

“Dư Miễn, thân phận của người này không tầm thường đâu, có lẽ là con cái nhà kẻ mạnh ở bí cảnh khác, chỉ có thể kết giao không thể đắc tội được”, ông Tần nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Truyền thừa của cậu ta không đơn giản chút nào, hơn nữa bản thân cậu ta cũng là yêu nghiệt tuyệt đại, lần này mà không chết thì đã định trước là một người danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ!”

Những người xung quanh đều tỏ vẻ hoảng sợ, một vài người tập võ muốn kiếm chút hời đều lặng lẽ rút lui, chỉ sợ bị Lâm Ẩn giết chết.

“Sao cậu ta lại mạnh như thế!”

Sau khi trốn ra xa, Trần Huyền vẫn còn thầm cảm thấy may mắn vì ban nãy mình không ra tay, chứ bằng không thi thể mất đầu sẽ là kết cục của lão.

“Lâm Ẩn có mạnh hơn nữa thì có ích lợi gì? Đắc tội với nhà họ Chu thì chắc chắn cậu ta sẽ không sống nổi nữa đâu”.

Gương mặt Trần Lâm vẫn có vẻ không phục.

“Nhà họ Chu…”

Gương mặt Trần Huyền vẫn có vẻ không cam tâm, chắc chắn Lâm Ẩn vẫn có bí mật nào đó, nếu như có thể truyền tin cho nhà họ Chu thì có lẽ nhà họ Trần bọn họ sẽ lấy được không ít thứ tốt.

“Đi, chúng ta đi đến nhà họ Chu”.

Sau khi trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, Trần Huyền dẫn Trần Lâm đi về phía đảo Doanh Châu.

Lâm Ẩn nhặt túi Càn Khôn mà mọi người làm rớt, anh phân loại qua loa rồi nhét vào trong túi Càn Khôn của mình.

“Sáu triệu một trăm chín mươi viên linh thạch, bốn mươi chín gốc linh dược, mười bảy kỳ quả, mười hai trong số kỳ quả ấy có ích với Nhân Tiên”.

Lâm Ẩn gật đầu.

Quả nhiên kẻ giết người phóng hỏa phát tài, còn người chăm chỉ xây cầu lại có kết cục thảm thiết. Đúng là giết người kiếm được tiền nhanh thật, sáu bảy triệu viên linh thạch đã bằng mười năm tích lũy của một gia tộc có đẳng cấp như họ Nguyên rồi.

Đến cả kẻ mạnh Địa Tiên muốn lấy sáu bảy triệu viên linh thạch ra cùng một lúc cũng sẽ gặp một vài khó khăn.

“Anh Lâm khiến cho họ Nguyên tôi phải nhìn bằng con mắt khác!”

Nguyên Chấn, Dư Miễn dẫn Nguyên Cẩm Nhi đi ra khỏi hội đấu giá, bọn họ cảm khái.

Vốn dĩ cứ nghĩ rằng Lâm Ẩn chỉ là một Nhân Tiên chưa hiểu sự đời đến từ thế giới bên ngoài, bây giờ nghĩ lại mới thấy người chưa hiểu sự đời là mình mới phải, có mắt mà không thấy rồng thật, với thực lực của Lâm Ẩn, cho dù có đối đầu với Địa Tiên và vẫn có sức chiến đấu. Cho dù không đánh thắng thì vẫn bỏ chạy được.

Phải biết rằng trên cả đảo Tùy Vân cũng chỉ có một mình cụ tổ của nhà họ Đường là Địa Tiên thôi, hơn nữa dõi mắt nhìn khắp bí cảnh Bồng Lai, số lượng Địa Tiên cũng chẳng quá mười.

Nói cách khác, cũng có thể xếp Lâm Ẩn vào hàng ngũ sức chiến đấu mạnh hàng đầu bí cảnh Bồng Lai rồi.

Vốn dĩ nhà họ Nguyên của ông ta còn muốn lôi kéo Lâm Ẩn, kêu gọi Lâm Ẩn trở thành cao thủ của nhà họ Nguyên. Bây giờ nghĩ lại mới thấy vũng nước cạn như nhà họ Nguyên không tài nào chứa nổi con rồng thật như Lâm Ẩn.

Cho dù Lâm Ẩn tự nguyện làm cao thủ cho nhà họ, nhà họ Nguyên của bọn họ cũng không dám nhận.

“Anh Nguyên, ông Dư!”

Lâm Ẩn chắp tay chào Nguyên Chấn và Dư Miễn, ban nãy hai người bọn họ còn có lòng tốt khuyên anh, chỉ có điều anh không hề xem cái đám thùng rỗng kêu to này ra gì.

“Cậu bạn Lâm mau chóng đi đi, nhà họ Chu không dễ đối phó đâu”.

Dư Miễn lắc lắc đầu rồi nói: “Nhà họ Chu có nhiều cao thủ, mặc dù Chu Thanh không đáng là gì, thế nhưng lão ta còn có một ông bố là Địa Tiên, cậu giết Chu Thanh thì chắc chắn bọn họ sẽ không chịu bỏ qua đâu, cậu mau tìm một nơi lánh mình để đột phá lên Địa Tiên, đợi đến khi đột phá lên Địa Tiên thì tìm cơ hội rời khỏi bí cảnh Bồng Lai, chỉ cần rời khỏi bí cảnh Bồng Lai, cho dù nhà họ Chu có bản lĩnh cao bằng trời đi chăng nữa cũng khó lòng tìm được cậu”.

“Vẫn còn chưa đến lúc rời khỏi bí cảnh Bồng Lai”.

Lâm Ẩn lắc lắc đầu.

Trong bí cảnh Bồng Lai có rất nhiều tài nguyên không truyền ra ngoài, có thể giúp cho anh thăng cấp nhanh chóng, tốc độ tu luyện ở bên ngoài chậm đi rất nhiều. Với lại mục đích lớn nhất của anh khi đến bí cảnh Bồng Lai là để xử lý dòng họ của Thanh Diệp, nếu không trừ khử bọn chúng thì sẽ tạo thành uy hiếp lớn cho những người ở bên cạnh anh.

“Nếu cậu tự có cân nhắc thì chúng tôi cũng không khuyên nữa, chỉ có điều tốt nhất là cậu đừng quay lại nhà họ Nguyên, chứ bằng không sẽ liên lụy đến bọn họ mất”.

Dư Miễn lắc lắc đầu.

“Tôi biết”.

Lâm Ẩn gật gật đầu, bây giờ anh đã đắc tội với nhà họ Chu và các gia tộc Địa Tiên ở các đảo lớn lân cận, đúng là không thích hợp tiếp tục sống trong nhà họ Nguyên nữa.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn đưa một tấm phù truyền tin cho Nguyên Chấn: “Anh Nguyên, anh nhận tấm phù truyền tin này đi, nếu có việc gì thì truyền tin cho tôi”.

Nếu như nhà họ Chu không tìm được anh, có thể sẽ trút giận lên nhà họ Nguyên, Lâm Ẩn để lại phù truyền tin cũng để đề phòng vạn nhất.

“Được, anh Lâm tự mình cẩn thận nhé!”

Nguyên Chấn gật gật đầu.

Nguyên Cẩm Nhi lưu luyến nhìn theo Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn chắp tay với mấy người bọn họ rồi lao vút về phương xa.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.