Lúc Lâm Ẩn và Âu Dương Nguyệt đang nói chuyện với nhau.
Thì có một ông lão mặc đồ đen từ tầng một Đăng Thiên đi thẳng lên tầng bốn.
Ông ta nhìn thấy Lâm Ẩn và Âu Dương Nguyệt đang đứng chung với nhau thì hơi nhíu mày, nhưng sau đó thì lập tức giãn ra. Ông ta đi thẳng đến chỗ Lâm Ẩn.
“Xin chào Âu Dương tiên tử”.
Ông lão mặc đồ đen hơi khom lưng với Âu Dương Nguyệt, sau đó thì lập tức đứng thẳng người nhìn về phía Lâm Ẩn, ông ta ngạo nghễ nói: "Cậu chính là Lâm Ẩn nhỉ, chủ nhân tôi muốn gặp cậu, cậu mau đi theo tôi!”.
"Không đi!".
Lâm Ẩn cầm chén rượu lên rồi nhấp một hơi cạn sạch.
“Cậu có biết tôi là ai không?”.
Ông lão mặc đồ đen nhíu mày, ông ta lạnh lùng nói.
“Ông ta là ai mà kiêu căng thế”, có người nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
"Im miệng".
Đồng bọn vội vàng ngăn gã lại rồi thấp giọng nói: "Người này chính là Dã Cẩu đạo nhân".
“Gì cơ, là ông ta sao!”.
Người xung quanh không nghị luận nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía ông lão mặc đồ đen đã không còn như trước.
“Không cần biết chủ nhân ông là ai, nếu muốn gặp tôi thì tự mình đến!”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Hít!”.
Xung quanh phát ra tiếng hít thở, lúc này ở tầng bốn đã có thêm vài người, nhưng kể cả người biết được thực lực của Lâm Ẩn thì đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt thương hại.
“Dã Cẩu đạo nhân, ông đừng quá đáng!”, Âu Dương Nguyệt nhíu mày mở miệng nói.
“Tôi nói chuyện với Lâm Ẩn thì có liên quan gì tới Âu Dương tiên tử chứ!”, Dã Cẩu đạo nhân cười, ông ta nói: "Hơn nữa Lâm Ẩn dám bảo chủ nhân tôi đến đây gặp cậu ta, hôm nay cho dù là tôi chém chết cậu ta thì nhà họ Hiên Viên cũng không dám nói gì".
"Lâm Ẩn, tôi niệm tình cậu là nhân tài nên cho cậu thêm một cơ hội, lần đi Thiên Uyên này chủ nhân tôi thiếu một vệ sĩ bên người, chủ nhân muốn cậu đi cùng. Cậu phải biết rằng đây là cơ hội mà rất nhiều người mơ ước".
"Cái gì!".
"Người đó muốn tuyển một vệ sĩ sao!”.
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao, trong mắt rất nhiều người đều hiện ra vẻ khát vọng, thậm chí còn có người dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
“Tôi đã nói không đi rồi, ông phiền thế nhỉ!”.
Lâm Ẩn nhìn Dã Cẩu đạo nhân rồi nói từng chữ một.
“Chủ nhân nhà tôi chính là Thanh Huyền!”, trong giọng nói của Dã Cẩu đạo nhân đã xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt ông ta nhìn về phía Lâm Ẩn cũng bắt đầu không tốt.
"Thanh Huyền thì làm sao!".
Lâm Ẩn hỏi ngược lại.
“Cậu...”.
Dã Cẩu đạo nhân sững sờ, ông ta không ngờ đã nói ra tên của Thanh Huyền rồi mà Lâm Ẩn còn bĩnh tĩnh như thế.
“Lâm Ẩn, cẩn thận lời nói!”.
Âu Dương Nguyệt ở bên cạnh truyền âm nói: "Thanh Huyền chính là con trai độc nhất của chủ nhà nhà họ Thanh, ba Thanh Huyền là Thanh Trích Tiên đứng đầu Địa Tiên, nếu không có cao thủ Thiên Tiên xuất hiện, thì không ai có thể làm gì được lão ta, mẹ Thanh Huyền cũng là một cao thủ Địa Tiên, gã vừa sinh hạ đã có được cơ thể tiên nhân, nếu như không phải vì căn cơ chưa sâu thì lúc này gã đã đột phá đến Nhân Tiên cảnh rồi, anh tuyệt đối không thể đắc tội được".
Giọng điệu Âu Dương Nguyệt nghiêm nghị, cô ta cũng sợ Lâm Ẩn không biết điều mà đắc tội với Thanh Huyền.
Hiện giờ con cháu của các gia tộc lớn cũng không dám trở mặt với Thanh Huyền. Với tư chất của Thanh Huyền thì mấy chục năm về sau có lẽ sẽ lại trở thành một Trích Tiên.
“Tốt tốt tốt!”.
Dã Cẩu đạo nhân nói liên tục ba chữ 'tốt', ông ta lạnh lùng nói: "Lâm Ẩn, chỉ dựa vào lời cậu vừa mới nói, thì cậu đã phạm vào tội chết rồi!"
Sau đó ông ta lập tức quay đầu nhìn về phía những người khác ở tầng bốn rồi thấp giọng nói: "Hôm nay Lâm Ẩn dám mạo phạm Thanh Huyền đại nhân, trong số mấy người ai bắt được kẻ này thì tôi sẽ giới thiệu cho Thanh Huyền đại nhân".
Dã Cẩu đạo nhân vừa nói ra lời này thì ánh mắt người xung quanh nhìn Lâm Ẩn đều trở nên nóng rực, nhưng mà bọn họ ngại Âu Dương Nguyệt bên cạnh Lâm Ẩn, nên mới kiềm chế xuống, nếu không thì đã sớm ra tay rồi.
Chỉ có người từng chứng kiến thực lực của Lâm Ẩn thì mới theo bản năng lui về sau một bước, bọn họ sợ bị liên luỵ.
"Ai dám!".
Âu Dương Nguyệt đứng lên vỗ bàn một cái, cô ta quát to.
Có lẽ những người khác đều muốn nịnh bợ Thanh Huyền, nhưng mà Âu Dương Nguyệt không cần phải làm vậy, nhà họ Thanh cũng chỉ là có được một Thanh Trích Tiên thôi, những năm nay có xu thế gần như vượt qua bốn Hoàng tộc lớn. Nhưng mà nhà họ Âu Dương với tư cách Hoàng tộc đã có sẵn căn cơ rồi. Tuy rằng cô ta không muốn đắc tội Thanh Trích Tiên, nhưng cô ta cũng không cần sợ.
“Không cần bọn họ ra tay đâu, tự ông ra tay đi!”.
Lâm Ẩn từ từ đứng dậy, anh nhìn Dã Cẩu đạo nhân.
Dã Cẩu đạo nhân theo bản năng lui về sau một bước, ông ta quát lên với mọi người xung quanh: "Mấy người còn chờ gì nữa, nhanh lên!".
Tuy ông ta cũng đã tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh, nhưng mà ông ta cũng biết bản thân có thể không đấu lại được Lâm Ẩn.
Sau khi Dã Cẩu đạo nhân mở miệng thì hai người đã tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh đang đứng chung một chỗ liếc nhìn nhau, bọn họ dồn sức đánh tới Lâm Ẩn.
Mục đích bọn họ tới đây là để tạo danh tiếng, sau đó tìm Vương tộc hoặc Hoàng tộc làm nơi nương tựa. Nếu không có tài nguyên thì rất khó tăng lên Nhân Tiên cảnh, đã có biết bao người kẹt ở cửa ải này rồi.
Ầm!
Ầm!
Hai người này nhanh chóng bị đánh bay ngược về sau rồi đâm mạnh vào vách tường, trên ngực xuất hiện một vết lõm, chắc chắn là không sống nổi rồi.
"Tự tìm chết!".
Lâm Ẩn lắc đầu, thực lực hai người vừa rồi còn không bằng được tay sai của Ly Mộng tiên tử, thế mà dám giương nanh múa vuốt trước mặt anh.
Trong khoảng thời gian điều tra tư liệu, anh đã phát hiện nhà họ Thanh có khả năng chính là phản đồ của Long phủ, thời điểm nhà họ Thanh vùng dậy đúng là khoảng thời gian mà Long phủ suy tàn, hơn nữa rất trùng hợp là Phủ quân của Long phủ khi đó đúng là họ Thanh.
Nếu là gia tộc khác thì có lẽ Lâm Ẩn sẽ cố chịu đựng, nhưng mà nhà họ Thanh thì tuyệt đối không.
Sau khi đi vào Thiên Uyên, anh thậm chí còn suy nghĩ sẽ bắt lấy Thanh Huyền và ép hỏi gã rằng cụ ông tiền nhiệm của nhà họ Thanh có phải là em trai ruột của Phủ quân Long phủ hay không.
"Cái gì!".
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn chuyện trước mặt.
Không ngờ Lâm Ẩn thật sự dám ra tay!
Không chỉ những người đang xem cuộc chiến, mà ngay cả Âu Dương Nguyệt cũng sững sờ, nếu vì chuyện này mà quan hệ của nhà họ Âu Dương và nhà họ Thanh trở nên căng thẳng, thì cô ta cũng không gánh vác nổi trách nhiệm đâu.
“Một người mạnh mẽ!”.
Một giọng nói nhỏ vang lên.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Dã Cẩu đạo nhân, anh thấp giọng nói: "Để lại một cánh tay rồi cút!".
“Lâm Ẩn, cậu dám!”.
Dã Cẩu đạo nhân cố nén lửa giận trong lòng, ông ta nói: "Tôi chính là người của cậu chủ Thanh Huyền, cậu dám đụng đến tôi thì cho dù là nhà họ Hiên Viên cũng không giúp được cậu đâu!".
“Rắc!”.
Lâm Ẩn không nói nhiều, anh trực tiếp bay tới bên cạnh Dã Cẩu đạo nhân rồi bắt lấy cánh tay trái của ông ta nhẹ nhàng bẻ cong, cánh tay Dã Cẩu đạo nhân lập tức bị bẻ gãy dễ dàng, cả cánh tay đều ngoặt ra sau.
Vẻ mặt Âu Dương Nguyệt trở nên trắng bệch, giết hai tán tu kia thì không có việc gì, nhưng mà đánh chó vẫn phải nhìn mặt chủ, bẻ gãy một cánh tay của Dã Cẩu đạo nhân thì chắc chắn Thanh Huyền sẽ không bỏ qua việc này.
“Được lắm!”.
Khuôn mặt Dã Cẩu đại nhân trở nên dữ tợn, ông ta quay đầu lảo đảo đi xuống lầu.
Lâm Ẩn cũng không ngăn cản.
“Lâm Ẩn, anh gây ra họa lớn rồi!”.